Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-02-2022] Cụm từ “giải đãi”, xét theo nghĩa đen có nghĩa là thư giãn, không khẩn trương, còn từ phương diện tu luyện mà giảng thì là lười biếng, không thể chịu đựng gian khổ.
Trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc sống của tôi vô hình trung đã bị trạng thái giải đãi này xiềng xích. Vốn dĩ sức khỏe của tôi không tốt nên mẹ rất nuông chiều tôi. Hơn thế nữa, tôi còn là con út trong một gia đình có nhiều anh chị em nên lại càng được chiều chuộng. Sau khi cưới, chồng tôi và gia đình anh cũng đối xử với tôi rất tốt. Cứ như vậy, tôi tự nhiên hình thành thói quen dựa dẫm vào người khác, lười biếng và chờ đợi người khác làm thay mình bất cứ khi nào có thể.
Sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tuy sức khỏe đã dần được hồi phục nhưng tôi vẫn không tu bỏ được thói quen giải đãi đã được dưỡng thành trong quá khứ. Cuộc sống ở nông thôn rất bận rộn, chồng tôi là người chăm chỉ và đảm đang nên anh thường quán xuyến mọi việc trong nhà.
Mười năm trước, do chúng tôi xây một ngôi nhà mới và chuẩn bị lấy vợ cho con trai nên gia đình đã rơi vào cảnh nợ nần. Chồng tôi lúc đó đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn phải ra ngoài kiếm tiền và mọi trách nhiệm nặng nề trong nhà đều dồn lên vai tôi. Đối mặt với công việc đồng áng vất vả và tẻ nhạt, tôi cảm thấy quá sức và luôn nói rằng mình không thể làm được.
Chị dâu của tôi cũng là một đồng tu nói rằng tôi không có đủ chính niệm và đã nhắc nhở tôi một vài lần: “Em có thể dừng việc nói: ‘Tôi không thể làm được’ không?”. Lời nói của chị dâu đã thức tỉnh tôi! Khi đối mặt với công việc mà bình thường tôi cảm thấy mình không thể làm được, tôi đã thử và nhận thấy thực sự là tôi có thể làm được! Tôi ngộ ra rằng không phải tôi không làm được mà là vì tôi đã quen ỷ lại và để người khác làm thay mình những việc nặng nhọc.
Trong suốt 10 năm qua, chồng tôi làm việc ở bên ngoài trong khi tôi quán xuyến công việc gia đình. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như gia đình chúng tôi sinh hoạt khá ổn, nhưng thực ra tôi vẫn chưa đột phá được quan giải đãi này. Vào mùa canh tác bận rộn, tôi nghe các bài giảng Pháp trên MP3 mỗi ngày nhưng tôi thường không luyện các bài công pháp. Tôi đi ngủ ngay sau bữa tối cho đến tận sáng ngày hôm sau. Dù được nghỉ ngơi nhiều như vậy nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi.
Tôi còn dưỡng thành một thói quen xấu khác, đó là chỉ luyện tĩnh công chứ không luyện động công. Đáng lẽ tôi nên thừa nhận là do bản thân lười biếng thay vì nói rằng tôi không thích luyện bốn bài công pháp đầu tiên. Tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình với học viên A. Mặc dù chỉ kém tôi một tuổi nhưng cô ấy có sức khỏe rất tốt nên tôi rất ngưỡng mộ. Tu luyện hai mươi năm nay tuy tôi không cần dùng đến viên thuốc nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi xuất hiện quan nghiệp bệnh và tôi luôn cầu xin Sư phụ giúp đỡ để vượt qua.
Học viên A nói rằng cô luôn luyện đủ năm bài công pháp vào mỗi buổi sáng. Cô liên tục động viên tôi không được giải đãi, cần phải dậy sớm luyện công. Cô ấy nhắc nhở tôi rằng chỉ có luyện công mới cải biến được bản thể, thân thể tự nhiên sẽ chuyển biến tốt.
Chủ động thay đổi suy nghĩ của bản thân
Với sự động viên của đồng tu A, tôi bắt đầu dậy luyện công vào buổi sáng từ tháng 12 năm ngoái. Khi tôi không thể hoàn thành cả bốn bài công pháp đầu thì tôi sẽ luyện bù vào buổi chiều hôm đó.
Tháng 12 và tháng Giêng là những tháng lạnh nhất trong năm. Bất chấp cái lạnh buốt xương tủy, tôi vẫn dậy luyện công vào buổi sáng. Ngày đầu tiên, bàn tay tôi lạnh cóng và đau nhức, nhưng từ ngày thứ hai trở đi, hai tay tôi đã cảm thấy ấm áp.
Bên cạnh tôi có học viên B gặp phải quan nghiệp bệnh rất nghiêm trọng nên tôi đã thông báo cho các học viên khác biết. Nhiều học viên đã đến từ những vùng cách xa hơn 10 dặm, thậm chí có nơi xa hơn 50 dặm để chia sẻ thể ngộ tu luyện của mình với đồng tu B dựa trên các Pháp lý. Khi thấy các học viên vội vã đến giúp mẹ chồng mình không quản thời tiết giá lạnh, con dâu của đồng tu B đã rất cảm động và chuẩn bị nhiều món ăn ngon để thiết đãi họ.
Tôi trở về nhà sau khi ăn tối ở nhà đồng tu và nhận thấy cả gia đình vẫn đang đợi tôi về nấu bữa tối cho họ. Tôi lẳng lặng đi vào bếp và chuẩn bị bữa tối. Sau khi dọn dẹp xong bữa tối, tôi cảm thấy hơi mệt. Tuy nhiên, đó là ngày mà tôi phải làm cho Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu giảng chân tướng. Nhiệm vụ này không thể trì hoãn được vì sẽ ảnh hưởng đến các đồng tu thường xuyên đọc báo. Tôi cũng không thể gây trì hoãn việc các học viên phân phát tài liệu giảng chân tướng.
Vì thế tôi bật máy tính lên, tải xuống các tài liệu liên quan và bắt đầu làm việc. Khi công việc hoàn thành thì đêm đã khuya, nhưng tôi không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, mà trái lại cơ thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thư thái.
Vào một ngày họp chợ trong thị trấn, gia đình tôi đã lái xe đến khu chợ. Thời tiết ngày hôm đó đặc biệt lạnh giá. Mặc dù chúng tôi đã đeo khẩu trang, nhưng mũi vẫn bị tê cóng. Tôi đã mang hai ấn phẩm là “Tuần báo Minh Huệ” và “Chúc bạn bình an” để phân phát. Mọi người trong khu chợ đều đeo khẩu trang. Một số người lạnh đến mức liên tục bị chảy nước mắt, và có nhiều người phàn nàn về thời tiết quá lạnh!
Tôi phải tháo găng tay để phân phát tài liệu. Tôi không những không cảm thấy lạnh mà tay tôi còn cảm thấy rất ấm! Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ không ra chợ phát tài liệu trong một ngày giá rét như thế này. Tôi sẽ ở trong nhà và đợi thời tiết ấm hơn.
Giờ đây, tôi không còn giải đãi nữa. Tôi muốn tu luyện tinh tấn, làm tốt ba việc, giảng chân tướng và cứu thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.
Cảm tạ các đồng tu đã thiện ý nhắc nhở và khích lệ tôi!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/14/438959.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/21/199610.html
Đăng ngày 02-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.