Bài viết của Thiện Tân, một đệ tử Đại Pháp Đại Lục

[MINH HUỆ 23-05-2022] Vào tháng 10 năm 2017, tôi quen đồng tu S ở một điểm học Pháp. Sau đó tôi phát hiện chúng tôi là hàng xóm. Vì cô ấy đang tìm đồng tu để học Pháp nhóm, nên chúng tôi đã cùng nhau học Pháp, cùng ra đường giảng chân tướng trực diện. Đồng tu S nói: “Sư phụ đã an bài để hai chúng ta phối hợp với nhau, dù thế nào cũng không được tách rời.”

Đồng tu S đọc Pháp rất chậm, đọc từng chữ từng chữ một. Bản thân tôi có thể đọc hết một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân trong vòng hơn một tiếng. Khi chúng tôi đọc cùng nhau phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới hết một bài giảng. Tôi không có cách nào ngoài việc chờ đợi và chờ đợi… Cô ấy đi bộ cũng rất chậm, khi chúng tôi đi trên đường, tôi thường xuyên phải chờ đợi cô ấy hoặc quay lại để tìm cô ấy. Tôi rất bực mình và tức giận với sự chậm chạp của cô ấy. Một lần, tất cả những suy nghĩ phụ diện về cô ấy nhất loạt nổi lên, tôi trở nên mất kiên nhẫn, thậm chí còn coi thường cô ấy, trong tâm tôi phàn nàn về việc cô ấy làm mọi việc chậm trễ. Trong lúc tâm lý ức chế khó chịu, trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ không muốn cùng cô ấy đi giảng chân tướng nữa, quá mất thời gian. Sau khi gặp cô ấy, tôi nói rằng phải đi mua một số thứ, bảo cô ấy đi trước, chúng tôi mỗi người đi một hướng.

Sau đó tôi đi vào một trung tâm mua sắm ngầm dưới đất. Ở một cửa hàng thêu, tôi nhìn thấy có một tác phẩm thêu với hai chữ: “phóng hạ.” Tôi rất chất động, đây chẳng phải là điểm hóa của Sư phụ nhắc nhở tôi phải phóng hạ tâm chấp trước ư? Niệm đầu bỏ rơi đồng tu S chẳng phải là sai rồi sao?

Ngay sau khi tôi ra khỏi cửa hàng, liền gặp đồng tu S, tôi vừa hổ thẹn vừa thán phục, Sư phụ rõ ràng luôn ở bên chúng ta, từ đó trở đi tôi không dám có suy nghĩ buông bỏ đồng tu nữa.

Sư phụ đã giảng:

“Chúng tôi cũng giảng, nếu ai ai trong chúng ta cũng đều hướng nội mà tu, ai ai cũng tìm trong tâm tính của bản thân mình cho ra nguyên nhân ở tự mình đã không làm tốt, để lần sau làm cho tốt, khi thực thi đều nghĩ đến người khác.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Rốt cuộc tôi là một người tu luyện, tôi cần phải hướng nội tìm, suy nghĩ cho người khác. Nhìn lại bản thân, làm việc gì cũng vội vội vàng vàng, giận không thể một lúc làm xong hết mọi việc, làm việc nhà cũng vội mong làm cho xong, cho nên việc này tôi vẫn hay bị chồng phàn nàn. Ăn cơm cũng như hổ đói, tắm rửa cũng không kỹ lưỡng. Tôi không biết tại sao mình luôn vội vàng mặc dù tôi cũng không có việc gì gấp phải làm. Sau đó tôi mới nhận ra tính thiếu kiên nhẫn của mình. Tôi cũng biết nó không tốt nhưng tôi không thể nào thay đổi. Có thể đồng tu S đang giúp tôi phơi bày chỗ thiếu sót này để tôi thanh trừ nó.

Tôi rất biết ơn Sư phụ và các đồng tu từ tận đáy lòng. Từ đó, tôi không để ý đến đồng tu S hành xử như thế nào nữa, thay vào đó, tôi chú ý đến những gì Sư phụ giảng. Tôi cũng giảm tốc độ đọc để cô ấy có thể nghe rõ hơn. Khi chúng tôi ra ngoài để hồng Pháp và giảng chân tướng, chúng tôi thường có thể đi cùng tốc độ. Khi cô ấy đang nói chuyện với những người khác, tôi lặng lẽ phát chính niệm hoặc cùng cô ấy nói chuyện. Điều thú vị là tôi thấy rằng cô ấy không hề chậm chạp vào những thời điểm quan trọng. Thực tế, khi bắt chuyện với mọi người trên đường phố và giúp họ biết đến chân tướng của Đại Pháp, cô ấy rất nhanh nhẹn, giống như một thanh niên.

Quay đầu nhìn lại trải nghiệm này, nếu cứ cố chấp theo chấp trước, buông bỏ đồng tu, thì cái tâm vội vàng hấp tấp kia làm sao tu? Có lẽ đã phụ lòng Sư tôn đã khổ tâm an bài? Tôi cảm thấy thật may mắn khi có thể tiếp tục làm việc với đồng tu S. Nếu không, làm sao tôi có thể loại bỏ sự thiếu kiên nhẫn của mình? Tôi đã đọc đi đọc lại về sự phối hợp tốt trong các bài giảng của Sư phụ. Tôi hiểu rằng phối hợp đòi hỏi chúng ta phải buông bỏ những chấp trước và quan niệm người thường. Nhưng trong bất kể tình huống nào, chúng ta cũng nên làm theo lời Sư phụ và phối hợp tốt. Bởi vì các học viên phối hợp tốt với nhau là kỳ vọng của Sư phụ, và đó là cơ hội để chúng ta đề cao.

Việc tu luyện rất nghiêm túc, sai sót một chút cũng không được, nếu chúng ta rời khỏi Sư phụ, sẽ không thể tiến nửa bước. Con đã để Sư phụ lo lắng rồi.

Con xin khấu tạ Sư tôn từ bi đã khổ độ!

Cảm ơn các đồng tu đã vô tư giúp đỡ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/29/441865.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/23/201465.html

Đăng ngày 01-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share