Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-02-2022] Vào đầu những năm 90, một phong trào khí công lớn bắt đầu ở Trung Quốc. Khí công là một hệ thống tu luyện cổ xưa sử dụng các động tác đặc biệt, kỹ thuật thở và thiền định để giữ gìn sức khỏe. Khi mẹ tôi còn trẻ, bà có tính khí xấu và thể chất yếu. Để tìm một phương pháp chữa bệnh, bà đã tham dự nhiều lớp khí công và thực hành các môn khí công khác nhau. Đồng thời, bà lên chùa quy y để trở thành Phật tử tại gia. Nhưng không có việc gì giúp bà cảm thấy tốt hơn.
Bạn bè của bà sau đó đã giới thiệu cho bà môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Đại Pháp, và bà đã trải qua những chuyển biến lớn sau khi chiểu theo các nguyên lý tu luyện trong một thời gian. Bà từng bị đau khớp nặng và phải giữ ấm chân suốt. Vì vậy, bà không thể mặc váy, cũng không thể chạm vào nước lạnh vào mùa hè. Bà bị đau đầu hoặc đau thắt lưng mỗi ngày. Mỗi năm bà trải qua gần 6 tháng trong bệnh viện. Vì thân thể không thoải mái, nên bà thường dễ phát cáu khiến bầu không khí trong gia đình chúng tôi căng thẳng.
Không lâu sau khi tu luyện Đại Pháp, bà không còn sợ nhiệt độ lạnh nữa. Thân thể bà có thêm sức, không còn đau đớn và có thể làm việc nhà. Tâm tính của bà cũng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Bà sống vui vẻ và cuộc sống gia đình chúng tôi hòa thuận hơn.
Lúc đó, tôi chuẩn bị bắt đầu học trung học. Tôi chỉ biết rằng môn khí công này rất tốt, và nó có thể giúp mọi người cải thiện sức khỏe thể chất và tinh thần của họ. Nhưng do bị thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não, tôi không biết gì về Phật, Đạo, Thần. Tôi thiếu hiểu biết và thậm chí còn cười nhạo những người tin vào điều đó, vì tôi coi tất cả những điều như vậy là phi khoa học.
Tôi xem hành xử của mẹ mình trước và sau khi bà bắt đầu tu luyện là ngẫu nhiên, và không nghĩ về nguyên nhân phía sau những thay đổi tích cực đó. Bây giờ tôi nhận ra rằng mình có ngộ tính kém. Suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn bị văn hóa ĐCSTQ và quan niệm hậu thiên chi phối.
Tuy nhiên, Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) từ bi đã không từ bỏ tôi. Ngài đã an bài cho tôi một cơ hội tu luyện khác. Vì mẹ tôi phải chịu nhiều chi phí y tế chữa bệnh nên tình hình tài chính của chúng tôi khá khó khăn. Vì vậy, bố mẹ tôi đã mở một điểm kinh doanh tại nhà làm những công việc lặt vặt để kiếm thêm thu nhập. Chúng tôi sống gần trường học, nên khách hàng của họ chủ yếu là sinh viên.
Một năm nọ, một nam sinh viên đến nhà của chúng tôi. Trong khi chờ đợi công việc của mình hoàn thành, anh nhìn thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân trên bàn và bắt đầu đọc. Vì cả anh ấy và mẹ tôi đều là học viên nên chúng tôi biết anh ấy. Qua anh ấy, tôi thấy được đức tính tuyệt vời của một học viên bao gồm khiêm tốn, nhân hậu, trí tuệ, trung thực và đáng tin cậy. Tôi chưa bao giờ gặp ai tuyệt vời như anh ấy. Chúng tôi kết nối thông qua Pháp Luân Đại Pháp và cuối cùng đi đến kết hôn.
Khi anh học Pháp, tôi cũng làm theo, nhưng không phải lúc nào tôi cũng hiểu những gì mình đọc. Tôi cũng ngại luyện công do lười biếng. Trong tâm mình, tôi không hành xử như một học viên. Mặc dù biết Đại Pháp tốt, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó đang cản trở mình. Vì vậy, tôi đã không thực tu và tôi đã phát triển tâm lý của người đứng ngoài cuộc; Tôi xem mình chỉ là thành viên trong gia đình của một học viên. Tôi luôn nói với chồng rằng anh hãy tu luyện cho thật tốt và rằng tôi sẽ làm một chúng sinh trong thế giới của anh khi anh viên mãn. Nghĩ lại, sự thiếu cam kết của tôi là do cái tình quá mạnh. Tôi không muốn từ bỏ cái gọi là tình yêu trong thế giới con người.
ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Vào thời điểm đó, chúng tôi đã kết hôn được hơn một năm. Tôi đã rất bối rối khi nghe những tuyên truyền phỉ báng. Vì tôi chỉ là người đứng ngoài cuộc và không tu Đại Pháp nghiêm túc, nên tôi thiếu hiểu biết sâu sắc về các Pháp lý. May mắn thay, chồng tôi tu luyện rất tinh tấn. Anh đã trả lời các câu hỏi của tôi và giúp tôi gỡ những vướng mắc. Tôi thực sự cảm kích Sư phụ từ bi đã từ bi an bài cho sinh mệnh của tôi để tôi không bị những lời dối trá của ĐCSTQ lừa gạt.
Năm 2000, chồng tôi quyết định lên Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù không muốn anh đi, nhưng tôi hiểu rằng anh phải làm thế. Là một học viên, nhiệm vụ và bổn phận của anh là duy hộ Đại Pháp. Ngay sau khi lên Bắc Kinh, anh đã bị bắt giữ. Tôi ở nhà một mình và không có ai để chia sẻ cảm xúc cùng.
Sau đó, tôi lấy các bài giảng của Sư phụ và lật xem, điều này giúp tôi bình tâm lại. Dường như tôi biết Sư phụ sẽ an bài cho mọi việc và lặng lẽ cầu xin Ngài đưa chồng tôi sẽ trở về an toàn. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động học Pháp một mình, mặc dù tôi học Pháp với tâm truy cầu. Nhưng uy lực thần kỳ của Đại Pháp vẫn giúp tôi bình tĩnh lại.
Sau khi bị giam giữ bất hợp pháp ba tháng, chồng tôi trở về. Sau đó, chúng tôi buộc phải rời khỏi nhà và đi lang thang hết nơi này đến nơi khác. Để tránh bị cảnh sát sách nhiễu, chúng tôi đã di chuyển hơn 10 lần trong 10 năm. Sau đó, tình hình trở nên thoải mái, cuộc sống của chúng tôi trở lại bình thường.
Tôi có một nhiệm vụ mới, đó là chuyển tài liệu giảng chân tướng. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, tôi vẫn coi mình là người ngoài cuộc và chỉ như người sống trong gia đình của một học viên. Có thể chính nỗi sợ bị bức hại đã cản trở tôi trở thành một học viên chân chính.
Cách đây ba năm, một người bạn tên Lưu bị bắt khi bà đang giảng chân tướng cho mọi người trên đường phố. Đêm hôm đó, cả tôi và chồng đều có một giấc mơ sống động về bà. Chúng tôi nhanh chóng đi tìm con gái của bà Lưu, cô nói với chúng tôi rằng các nhân viên cảnh sát đã cố gắng bắt cô ấy trả 50.000 nhân dân tệ (khoảng 180 triệu đồng) làm tiền đặt cọc. Chồng tôi nói với cô ấy, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, về điểm hóa qua giấc mơ của anh rằng chúng ta không nên phối hợp với tà ác, vì sẽ có vấn đề [phát sinh] trong tương lai phải đối mặt, điều này cũng khiến mẹ cô ấy thêm khổ nạn. Con gái bà bắt đầu thanh tỉnh và quyết định không đưa tiền đặt cọc. Thay vào đó, cô đã sử dụng chính niệm của mình để giải cứu mẹ.
Chồng tôi hỏi tôi có đi cùng con gái bà Lưu đến gặp cơ quan chức năng không. Tôi đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ. Rồi tôi tự nhủ: Mình sẽ ổn thôi? Tôi hầu như không có Pháp trong tâm. Tất cả những gì tôi có chỉ là nghĩa khí. Nếu tôi sợ hãi, khó chịu hoặc sợ trước cảnh sát, tôi có thể giúp gì cho mẹ cô ấy không? Tôi bắt đầu lo lắng một chút.
Nhưng sau đó, tôi nghĩ về Sư phụ Lý Hồng Chí, về uy lực của Pháp Luân Đại Pháp, và các đồng tu đã phối hợp một cách vô tư như thế nào. Ví dụ, một số học viên phát chính niệm, một số tư vấn ý kiến luật sư, và một số gọi cho người bên ngoài Trung Quốc.
Bà Lưu rất chính niệm trong trại tạm giam và không hợp tác với các yêu cầu của lính canh. Vào thời khắc quan trọng này, chính niệm của tôi khởi lên từ sâu bên trong. Tôi nghĩ mình phải toàn tâm học Pháp, nếu không, tôi sẽ không cảm thấy tự tin, chứ đừng nói đến việc có thể cứu đồng tu.
Cho rằng mình có một chút thời gian để chuẩn bị, tôi đã về nhà nghiêm túc học Pháp. Trước đây, khi học, tôi luôn nghĩ chỉ cần đọc một lần đã hiểu một phần là đủ và không cần phải đọc lại. Khi liên tục đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi không thể thấy bất kỳ ý nghĩa mới nào, vì vậy tôi rất dễ bị phân tâm. Khi đọc một phần mà tôi không hiểu, tôi chỉ bỏ qua nó mà không suy nghĩ. Lần này, tôi bình tâm lại và cẩn thận đọc nó. Khi Sư phụ nhìn thấy tâm nguyện muốn cứu người của tôi, Ngài đã giúp tôi nâng cao ngộ tính.
Tôi cũng nhận ra nhiều chấp trước của mình. Trước hết, tôi dựa vào chồng rất nhiều, vì tôi coi anh ấy là người rất hiểu biết. Tôi khá lười biếng và không muốn suy nghĩ hay chăm lo bất cứ điều gì. Khi ngồi đả tọa, tội sợ chân mình bị đau; khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, tôi không thể giơ tay lên lâu vì sợ khổ. Tôi cũng muốn tận hưởng cuộc sống và có chấp trước truy cầu thoải mái. Khi nhìn thấy những người khác ăn mặc đẹp, tôi ghen tị với họ. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được khen và không muốn bị chỉ trích, chủ yếu là do tâm hoan hỷ và tranh đấu của tôi. Khi bị đối xử tệ bạc, tôi cảm thấy oán hận. Tôi cũng thích xem những ngôi sao điện ảnh đẹp trai, và có chấp trước sắc dục.
Thông qua việc học Pháp và phát chính niệm, tôi bắt đầu xua tan những vọng niệm và những can nhiễu từ tất cả các loại nghiệp tư tưởng. Dần dần, tôi có thể tập trung khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, và thấy được nội hàm mà Sư phụ tiết lộ cho mình. Vì có Pháp trong tâm, tôi đã tin tưởng khi cùng con gái của bà Lưu đến Phòng Công tố và An ninh Nội địa vài lần. Sau đó, do thiếu bằng chứng, họ phải trả tự do cho bà Lưu. Con gái bà không bao giờ đưa tiền đặt cọc cho cảnh sát.
Trong suốt quá trình này, tôi thực sự cảm nhận được sức mạnh của Đại Pháp, điều này đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Trước đây, tôi từng là người đứng ngoài cuộc, vì có khoảng cách lớn trong khả năng đề cao tâm tính của mình khi tôi dùng các tiêu chuẩn của một học viên để đo lường bản thân. Tuy nhiên, tôi đã thay đổi quan niệm của mình và xem mình là một học viên chân chính kể từ đó. Tôi ngừng chơi điện thoại di động, xem TV và ngủ. Trước đó, tôi gặp một số khó khăn trong việc theo kịp những việc như học Pháp, phát chính niệm và luyện công thường xuyên. Sau khi tôi đối đãi nghiêm túc với tu luyện, tôi nhận ra rằng mình có thể đạt được các tiêu chuẩn cao.
Bây giờ tôi biết việc đề cao tâm tính và đồng hóa với Pháp là điều tuyệt vời đối với tôi. Tôi hy vọng rằng người thân của các học viên, những người vẫn còn đứng ngoài cuộc như tôi không bỏ lỡ cơ hội trân quý này. Xin hãy bình tâm và học Pháp tốt.
Chúng ta cần xét lại tâm của mình và nhận ra rằng bất cứ điều gì ngăn cản chúng ta trở thành một học viên đều là quan niệm hậu thiên, đó không phải là chân ngã của chúng ta. Chúng ta hãy phá bỏ quan niệm của mình, tinh tấn tu Đại Pháp và hoàn thành thệ ước tiền sử của mình.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/12/436488.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/5/199790.html
Đăng ngày 12-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.