Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Quế Hương tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-02-2022] Tôi là một người về hưu 80 tuổi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi đã từng mắc nhiều bệnh, nhưng trong hơn 20 năm qua, tôi không cần phải đi khám bác sỹ hay dùng bất kỳ loại thuốc nào.
Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cơ thể tôi trải qua ba lần thanh lọc lớn. Tóc tôi cũng chuyển từ đen thành bạc, sau đó vài lần đen trở lại. Tôi mọc thêm một cái răng và tôi cũng bị thay da. Tôi không còn cần đeo kính nữa và có thể nhìn rõ những chữ in rất nhỏ. Không lời nào có thể diễn tả được lòng cảm ân của tôi trước sự từ bi và nhân từ của Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp).
Chồng tôi mất việc làm trong một thời gian dài, do đó tôi phải tìm việc và tự mình nuôi con cái. Cuộc sống khó khăn này đã khiến tôi mắc một số bệnh: viêm khớp, viêm khí quản, viêm dạ dày, vẩy nến và mưng mủ bàn chân. Thị lực của tôi suy giảm ở tuổi 45. Tôi cũng bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng khiến cho việc đi lại rất khó khăn. Tôi cần nghỉ ngơi sau khi đi được vài bước.
Có lần tôi nhờ con gái đưa tôi tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Nhưng cuối cùng tôi đã đi bằng tàu, một chuyến đi khá khó khăn. Sau khi kiểm tra, vị bác sỹ khuyên tôi phẫu thuật và muốn tôi uống thuốc ngay từ đầu. Vì vậy tôi trở về nhà của con gái.
Trải nghiệm tuyệt vời khi đọc Chuyển Pháp Luân
Con rể tôi không quan tâm đến bệnh tật của tôi. Điều này khiến tôi rất tức giận. Tuy nhiên sau đó cháu đề nghị tôi nghe một đoạn ghi âm mà không giải thích gì cả. Cháu nói: “Mẹ hãy nghe cái này. Cái này sẽ có ích cho mẹ.” Sau đó, cháu không nói thêm gì nữa. Tôi thực sự không thể hiểu được thái độ của cháu, nhưng tôi không nghĩ thêm gì nữa. Vì cháu đề nghị tôi nghe, nên tôi đã nghe! Khi tôi nghe băng ghi âm, tôi đã ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, con rể tôi lại xem và hỏi tôi thấy thế nào. Cháu hỏi tôi đã học được gì, và tôi bình thản đáp: “Chẳng phải trong này yêu cầu chúng ta trở thành người tốt sao?”
Sau đó, ngày hôm sau cháu đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Cháu đề nghị tôi đọc trước khi cháu đi làm. Một cách miễn cưỡng, tôi nhận cuốn sách và nghĩ: “Nó không nghĩ cách liên hệ với bệnh viện cho mình phẫu thuật mà lại yêu cầu mình đọc một cuốn sách sao?” Tôi không có việc gì làm ở nhà con gái, vì vậy tôi đã đeo kính lão của mình và đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi không thể nhận ra khoảng một phần ba các chữ, nhưng tôi vẫn tiếp tục đọc.
Tôi đã đọc trong vài giờ, sau đó tôi cảm thấy kỳ lạ. Bình thường khi tôi đọc, tôi bị nhức mắt, và tôi chỉ có thể đọc được vài dòng. Hơn nữa, có quá nhiều từ tôi không thể hiểu. Nhìn chung tôi tránh xa sách. Mặc dù đọc trong vài giờ, mắt tôi không cảm thấy khó chịu, và tôi không thấy khó chịu khi ngồi lâu như vậy. Tôi hào hứng nói với con gái: “Quyển sách này quá tốt. Mẹ cảm thấy rất thoải mái khi mẹ đọc, và mắt mẹ không còn bị nhức!”
Vào ngày thứ ba, tôi đọc tiếp, và từng chữ trong cuốn sách lấp lánh ánh sáng! Thậm chí cả dấu chấm câu cũng lấp lánh, khiến chúng trở nên trong suốt và bừng sáng. Dù tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân như thế nào, nó cũng vẫn sáng. Tôi không thể hiểu được hiện tượng này. Khi con gái tôi đưa con về nhà, tôi nói: “Mau đến xem cuốn sách này, các chữ đang lấp lánh.” Con gái tôi xem và nói rằng cháu không thấy bất kỳ điều gì khác thường.
Trong giờ nghỉ buổi chiều, con gái tôi đã ngủ thiếp đi, và chân tôi đột nhiên không còn đau nữa. Vì tôi đã khỏi bệnh, tôi đưa cháu ngoại đi chơi. Khi trở về, con gái tôi đã trách móc tôi và hỏi có phải chân tôi không còn đau nữa. Vào ngày thứ tư, tôi tự mình bắt xe lửa về nhà. Tôi tiếp tục đọc bởi vì tôi đã gắn bó với quyển sách quý giá có tên là Chuyển Pháp Luân này.
Chia sẻ về cuốn Chuyển Pháp Luân với những người thân trong gia đình
Ở nhà, con dâu tôi sắp sinh, và con trai tôi bị tật nguyền. Tôi đã đưa cuốn Chuyển Pháp Luân cho con dâu và nói: “Cuốn sách này rất hay. Sau khi đọc sách, chân mẹ đã không còn đau nữa.” Con dâu tôi nói: “Nếu vậy, mẹ nên tiếp tục đọc.“ Vì vậy, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào tôi có thời gian.
Tôi nuôi gà, vịt, và ngỗng. Tuy nhiên, con trai tàn tật của tôi không giúp được gì nên tôi phải gánh vác nhiều công việc nặng nhọc cũng như việc nhà. Con dâu tôi phải nhập viên vào tháng 9 để sinh con. Tôi đạp xe đến bệnh viên ba lần mỗi ngày để mang đồ ăn vào cho con dâu. Tôi tự hỏi làm thế nào mà tất cả công việc này lại do một người từng là bệnh nhân thực hiện chứ? Thậm chí những việc này còn khó khăn với một người khỏe mạnh.
Thụ ích từ việc luyện công
Con rể tôi nói rằng tôi phải bắt đầu luyện công. Tuy nhiên, căn bệnh thoát vị địa đệm cột sống thắt lưng của tôi lại tái phát. Tôi nói với cháu rằng tôi phải đi tiêm cortisone mà tôi đã mua.
Con rể tôi khích lệ tôi luyện công trước. Khi tôi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp lần đầu tiên, tôi có thể luyện trong 40 phút.
Tôi mơ thấy một con chồn đêm đó. Con vật này đề nghị tôi theo nó luyện các bài tập của nó, nhưng tôi từ chối. Sau đó tôi nghĩ tôi không nên tiêm nữa và vứt gói thuốc lớn mà tôi có ở nhà. Tôi cũng vứt bức tượng Phật mà tôi đã cúng thờ trong quá khứ.
Một buổi sáng, tôi đạp xe đi tìm điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng nhạc luyện công. Tôi theo hướng phát ra tiếng nhạc. Tuy nhiên, tôi mất nửa tiếng đồng hồ mới tới được điểm luyện công. Một cách hào hứng, tôi đã tham gia luyện công cùng với mọi người. Lúc đó, cuốn sách Chuyển Pháp Luân quý giá đang thiếu trầm trọng.
Trong giấc mơ của tôi, Sư phụ Lý đã từng dạy tôi học thuộc lòng Luận Ngữ, lời mở đầu trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Kể từ ngày đó, tôi đã kiên định tin tưởng vào từng câu mà Sư phụ giảng.
Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên tôi vẫn kiên định với niềm tin của mình. Tôi nói với các học viên mà tôi biết và các thành viên trong gia đình tôi rằng những lời phát ngôn trên truyền hình là dối trá. Tôi cũng nói với các đồng tu: “Đây là khảo nghiệm! Miễn là chúng ta chiểu theo các yêu cầu của Đại Pháp và tu luyện cho tốt, chúng ta sẽ có thể chứng thực rằng pháp môn này là tốt.” Với sự khích lệ của tôi, các đồng tu không còn lo lắng nữa và bắt đầu trở lại tu luyện Đại Pháp. Sau đó tôi nhìn thấy Pháp tượng của Sư phụ mỉm cười với tôi. Tôi biết rằng mình đã làm đúng.
Gặp các triệu chứng bệnh tật
Bất cứ khi nào các giả tướng nghiệp bệnh xuất hiện, tôi đều có thể buông bỏ sinh tử. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã luôn có thể vượt qua. Năm 2009, tôi bị sốt trong 49 ngày, kèm theo ho và nôn ra máu. Cân nặng của tôi giảm mạnh, trông tôi rất khủng khiếp, nhưng tôi đã có thể vượt qua giả tướng. Tôi đã từng bị tiêu chảy nghiêm trọng và tôi đi ngoài ra máu đông đặc. Cơn đau dữ dội và cơn tiêu chảy tồi tệ đến mức tôi quỳ trên sàn nhà và không thể gượng dậy được.
Tôi cảm thấy mình sẽ chết nếu triệu chứng vẫn kéo dài, vì vậy tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con không thể chết bây giờ, con vẫn còn những việc chưa hoàn thành, vì vậy xin hãy cứu con.” Sau vài giờ, tôi đã hồi phục. Một lần khác, triệu chứng thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng xuất hiện trở lại, kéo dài trong bốn tháng. Không những cơn đau không thể chịu đựng nổi, mà tôi còn không thể nằm xuống ngủ một cách bình thường. Mặc dù vậy, tôi vẫn kiên trì học Pháp và luyện công mỗi ngày. Khi tôi không thể đứng dậy để luyện công, tôi sẽ ngồi xuống luyện. Bốn tháng sau, cuối cùng tôi đã có thể ra khỏi giường.
Chúng tôi chuyển tới một tòa nhà khác. Tôi nằm trên sàn trong phòng khách rộng rãi và nghĩ: “Đây là một ngôi nhà lớn, sáng sủa và rộng rãi, thực sự là tốt!” Đột nhiên, tôi cảm thấy chóng mặt, buồn nôn và không thể mở mắt. Tôi nhanh chóng đứng dậy và ngồi xuống ghế sofa. Đầu tôi bất giác ngả về phía sau, nhưng trước khi tôi có thể tựa đầu, theo bản năng tôi ngồi dậy.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy và nghe thấy một cơn gió xoáy màu đen lớn đang tiến về phiá tôi. Tôi không biết tôi đã bị cuốn đi đâu. Lúc đó, tôi bất tỉnh và không biết cơ thể mình ở đâu. Lúc bình thường, bất cứ khi nào tôi gặp khổ nạn, tôi sẽ lập tức gọi Sư phụ, nhưng lần này tôi thậm chí không hề có ý nghĩ đó. Ngay sau đó, tôi nghe thấy Sư phụ nói: “Con đang ngồi đó!”
Mặc dù đang bất tỉnh, tôi nghe rất rõ ràng giọng nói của Sư phụ. Tôi dùng hết sức để ngồi thẳng dậy. Khi cơ thể tôi cử động được, tay tôi tóm được cái chăn. Dần dần, tôi cảm thấy thứ vật chất màu đen kia trong toàn bộ cơ thể tôi chìm dần xuống như nước. Một lúc sau, tôi tỉnh dậy. Khi tôi mở mắt, tôi buông bàn tay đang nắm chặt cái chăn và chạm vào cơ thể mình “Ồ, chẳng phải mình vẫn khỏe và ổn cả sao?” Tôi biết rằng Sư phụ lại lần nữa cứu mạng tôi.
Tôi đã trải qua nhiều loại khổ nạn nghiệp bệnh khác nhau nhiều lần. Tôi bị chảy mủ ở mắt, trên đỉnh đầu mọc hai mụn cứng và bị giời leo. Hơn 20 năm qua, những khổ nạn bệnh tật này chưa bao giờ ngừng. Bất kể khó chịu đến mấy hay khó khăn đến thế nào tôi quyết định tín Sư tín Pháp. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua khảo nghiệm và khổ nạn này.
ĐCSTQ chưa bao giờ ngưng nghỉ việc giám sát và lục soát nhà tôi. Tôi cũng đã bị bắt và bị giam giữ tại các trung tâm tẩy não và trại tạm giam. Dù là cảnh sát thẩm vấn hay phạt tiền, hoặc yêu cầu ký các cam kết, tôi đều không hợp tác. Dù cuộc bức hại tà ác này điên cuồng đến mức nào, tâm kiên định của tôi đối với Đại Pháp vẫn vững như bàn thạch và sẽ không bao giờ lay động.
Kể từ bây giờ, tôi sẽ làm ba việc tốt hơn và theo Sư phụ về nhà.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/6/437196.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/13/199888.html
Đăng ngày 11-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.