Bài viết của Thiên Huệ, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-04-2022] Trong suốt 25 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trải qua nhiều thăng trầm. Tuy nhiên, khi nhìn lại hành trình đáng kinh ngạc của mình, đối với Sư phụ từ bi vĩ đại và đối với Đại Pháp, từ sâu thẳm trong tâm tôi luôn có sự cảm ân vô hạn không thể diễn tả được bằng lời. Lựa chọn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là lựa chọn tốt nhất và hạnh phúc nhất của nhân sinh.

Tuổi thơ vất vả

Khi tôi lên ba tuổi, vì hoàn cảnh nghèo khó, không còn cách nào khác, cha mẹ tôi đã gửi tôi đến làm con nuôi của dì. Tôi đã làm mọi điều có thể để làm hài lòng dì. Nhà chúng tôi nuôi đủ các loại gia súc. Hằng ngày, tôi dậy sớm để đi đào cây, sau đó băm nhỏ chúng và cho gia súc ăn.

Khi tôi 14 tuổi, dì tôi qua đời, ba năm sau chú tôi về hưu. Năm 17 tuổi, tôi đảm nhiệm công việc của chú và trở thành một công nhân dệt may. Năm 19 tuổi, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh lao, suýt chút nữa mất mạng.

Gia đình chúng tôi rất nghèo và tôi phải làm việc chăm chỉ để nuôi gia đình. Đối với tôi, việc kết hôn dường như là điều không tưởng. Nhưng vì không muốn đồng nghiệp đàm tiếu và tung tin đồn xấu về mình, tôi đã kết hôn vào năm 30 tuổi với một người đàn ông cũng xuất thân từ một gia đình nghèo. Chúng tôi không đủ tiền mua nhà riêng, vì thế chúng tôi sống chung với gia đình anh ấy, gồm cả bố mẹ và em trai chồng tôi. Bố anh ấy mới vừa bị đột quỵ.

Bị ảnh hưởng bởi đạo đức xã hội trượt dốc từng ngày, chồng tôi đã hình thành nhiều thói quen xấu. Anh ấy thích tụ tập với bạn bè để uống rượu và đánh bài ăn tiền, thậm chí còn quan hệ với gái mại dâm. Sau khi kết hôn không lâu, vì bị tôi ngăn cản ra ngoài đi chơi nên anh ấy đã túm tóc và đấm vào mặt tôi ở phía trước nhà dưới sự chứng kiến của tất cả hàng xóm.

Bất bình trước cuộc hôn nhân thất bại như vậy, tôi quyết định sẽ phản kháng. Tôi nghĩ: “Lần sau cãi nhau, tôi sẽ nhân lúc anh ấy không đề phòng để đâm anh ấy. Dù sao cuộc sống đã quá tồi tệ, tôi cũng không muốn sống nữa.” Có lẽ chồng tôi cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của tôi đối với anh ấy, mỗi tháng lĩnh lương xong đều cầm thẳng đi đánh bạc, thua hết sạch tiền rồi mới về nhà.

Để chi trả tiền ăn cho bố mẹ anh ấy, tôi phải nhận việc làm thêm. Hằng ngày, tôi rời nhà lúc 3 giờ 30 sáng và đến tận 8 giờ tối mới về nhà. Làm việc 16 tiếng mỗi ngày khiến tôi kiệt quệ về tinh thần và thể chất. Tôi luôn phải đối mặt với cơm áo gạo tiền, sự mệt mỏi của công việc và sự ức hiếp của chồng, hơn nữa còn phải vất vả nuôi con nhỏ. Tôi cũng lo lắng một ngày nào đó sẽ phải nhường căn phòng cho em trai chồng khi cậu ấy kết hôn. Tôi cảm thấy cuộc sống khổ sở vô cùng.

Cuối cùng đến một ngày tôi cũng gục ngã, phải vào bệnh viện. Bác sĩ nói với tôi: “Hôm nay tôi đã gặp nhiều bệnh nhân nhưng chị là người bệnh nặng nhất. Chị cần phải nhập viện.” Tôi nói với ông ấy: “Tôi còn phải đi làm.” Bác sĩ nói: “Từ giờ trở đi chị sẽ không thể làm việc được nữa. Đừng nghĩ đến việc kiếm tiền nữa.” Tôi bình tĩnh nói với chị gái mình: “Chi à, em không chữa bệnh nữa, cùng lắm là chết thôi.” Chị gái tôi nhắc nhở: “Em vẫn còn con trai. Hãy nghĩ đến cháu.”

Sau đó, tôi đến một bệnh viện ở một thành phố khác chuyên điều trị thận. Trong quá trình điều trị, tôi bị buồn nôn và tiêu chảy dữ dội và không giữ được chút thức ăn nào trong bụng.

Tôi cũng tìm đến một người có công năng đặc dị để trị bệnh cho tôi. Bà ấy nói với tôi: “Khí quản của chị có vấn đề. Thận trái đã hoại tử một nửa, thận phải càng nghiêm trọng hơn. Bệnh này không bệnh nào có thể chữa được, chỉ có thể tĩnh dưỡng để tình trạng không tiến triển xấu hơn thôi.” Tôi lại tìm đến một bác sĩ Trung y, bác sĩ kê đơn thuốc uống trong 2 tuần, mất 500 tệ. Trong khi đó chồng tôi chỉ kiếm được 700 tệ một tháng.

Tôi rơi vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng và không còn ý chí để sống tiếp.

Bước vào con đường tu luyện

Vào năm 1994, một ngày nọ, đứa con trai 2 tuổi của tôi đang chơi ở ban công. Cháu chạy vào và nói với tôi: “Mẹ ơi, có một người không đầu ở ngoài ban công.” Từ lâu, tôi đã bị chịu sự khống chế của hệ tư tưởng vô thần của chế độ cộng sản nên không tin thần không tin quỷ. Tôi mắng cháu: “Con đừng nói linh tinh!” Sau đó, con trai tôi không dám ở trong phòng một mình. Cháu luôn nói: “Có một bóng đen ở trong đó.”

Thời gian đó, bệnh tật liên tục hành hạ khiến tôi vô cùng suy nhược và khó ngủ.

Khi bệnh trở nặng và tôi phải nhập viện, con dâu của một bệnh nhân lớn tuổi nói với chúng tôi: “Ở phố Hoàn Thành có một nhóm người tập Pháp Luân Công. Nghe nói có người bị ung thư vòm họng, sau khi tập luyện đã khỏi bệnh.“ Bị tẩy não bởi thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi không tin lời cô ấy vừa nói. Tôi chế giễu cô ấy: “Làm sao có thể như vậy được? Luyện công rồi vung tay mấy cái là có thể khỏi bệnh được sao? Thật nực cười!”

Vài ngày sau, tôi nghe nói một cặp vợ chồng già sống ở tầng dưới cũng tu luyện Pháp Luân Công. Không lâu sau, mẹ chồng tôi cũng bắt đầu luyện công. Khi bà bật nhạc và đả tọa, tôi không muốn nghe. Tôi đứng dậy và đóng cửa phòng lại.

Một ngày nọ, mẹ chồng tôi đưa cho tôi xem cuốn Chuyển Pháp Luân của bà và nói: “Hãy hỏi con trai của con xem cuốn sách này có đẹp không?” Con trai tôi chỉ vào đồ hình Pháp Luân trên bìa sách và dùng ngón tay tạo thành chuyển động tròn: “Mẹ ơi, nó đang xoay như thế này này.” Tôi nói: “Con nói sai rồi. Nó đang xoay như thế này chứ.” Cháu lắc đầu và nói “Nó đang xoay như thế này cơ. Những biểu tượng này đều đang xoay.” Tôi tự nhủ: “Con mình mới ba tuổi nên không thể nói dối.“

Tôi thấy tò mò hơn về Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng nếu những người khác được chữa lành bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì tôi cũng nên thử. Một buổi sáng đầu tháng 4 năm 1996, tôi cùng con trai đến một điểm luyện công bên sông, kể từ đó, bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.

Tu tâm tính, hết thảy đều cải biến

Thời kỳ đầu tu luyện, mỗi ngày tôi đều học Pháp, nghe băng ghi âm và xem băng ghi hình các buổi giảng Pháp của Sư phụ, tu luyện đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Thông qua lời giảng của Sư phụ, tôi đã minh bạch được ý nghĩa thực sự của nhân sinh. Khi nhìn lại những khó khăn và nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng trước khi tu luyện, tôi thấy chúng dường như không còn tồi tệ nữa. Khi gặp vấn đề, tôi biết đã đến lúc mình cần phải đề cao tâm tính của bản thân.

Một ngày nọ, tôi đang trò chuyện với mẹ chồng, đột nhiên không thấy con trai đâu. Tôi vội vã vào phòng và thấy cháu đang ngủ say trên giường. Tôi nhớ cháu đã từng sợ hãi khi ở một mình trong căn phòng đó. Kể từ khi tôi tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã thanh lý môi trường cho chúng tôi và loại bỏ tất cả linh thể và sinh mệnh xấu mà chúng tôi không thể nhìn thấy. Kể từ đó, tất cả tư tưởng vô thần và những lời dối trá của ĐCSTQ đã bị xóa sạch khỏi tâm trí tôi.

Để có một cuộc sống gia đình hòa thuận khi sống chung với mẹ chồng, yêu cầu đầu tiên là phải “nhẫn.” Một buổi sáng, khi tôi trở về nhà sau khi luyện công, mẹ chồng đã nói với tôi mấy câu rất vô lý và khắc nghiệt. Tôi giữ bình tĩnh nghe bà nói xong và không tranh luận.

Một lần về nhà sớm đột xuất, tôi tình cờ nghe được mẹ chồng và em dâu nói xấu tôi sau lưng. Nhưng tôi đã xem như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó mâu thuẫn ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Có lần, mẹ chồng tôi xông vào phòng rồi vô cớ mắng mỏ tôi. Tôi trùm chăn lên người và nhẫn chịu không lên tiếng.

Cơn đột quỵ đã khiến bố chồng tôi suy giảm nhận thức và trí nhớ. Ông thường làm những hành động khác thường. Một ngày nọ, con trai tôi tỏ ra khó chịu và mắng ông. Hiểu được nguyên nhân dẫn đến hành vi của bố chồng, tôi kiên nhẫn giải thích sự việc và yêu cầu con trai tôi xin lỗi ông nội vì đã hành xử thiếu tôn trọng với ông.

Khi chồng tôi về muộn, tôi không còn khó chịu với anh ấy nữa. Thay vào đó, tôi bình tĩnh nói chuyện với anh ấy. Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng đề cao bằng cách áp dụng các nguyên lý chỉ đạo của Đại Pháp, cuộc sống gia đình của chúng tôi đã trở nên hòa thuận hơn.

Khi tôi tu luyện bản thân và đề cao tâm tính của mình, vô số bệnh tật mà tôi từng mắc đã biến mất. Tôi không còn cảm thấy có lỗi với bản thân hay cảm thấy cuộc sống bất công nữa. Mọi việc trở nên tự nhiên và đơn giản.

Mẹ tôi là một người tốt bụng. Bà đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn trong cuộc hôn nhân với cha tôi vì tính khí thất thường của ông. Vì phải nuôi dưỡng gia đình 6 người con nên bà đã kiệt sức và quanh năm ốm đau. Tình trạng của bà trở nên nghiêm trọng đến mức vào năm 2000, bà đã bị mất trí nhớ. Thậm chí khi tôi đưa cây kem cho bà, bà cũng không biết cách ăn.

Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi loại bỏ rất nhiều tâm oán hận mà tôi ôm giữ đối với mẹ ruột vì bà đã cho tôi làm con nuôi người khác. Tôi đến thăm bà thường xuyên và luôn mang theo há cảo, hoành thánh hoặc bánh bao hấp mà tôi nấu cho bà.

Mẹ tôi biết rằng trong tất cả các anh chị em, tôi là người chăm sóc bà chu đáo nhất. Bà cũng biết rằng bệnh tật của tôi đã khỏi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dạy bà nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Bà nhẩm hai cụm từ này mỗi ngày.

Một lần tôi đến thăm, bà đã kể cho tôi nghe về việc bố tôi tức giận chỉ vì một chuyện nhỏ. Ông đã quát và xúc phạm mẹ tôi. Bà đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo,” và vẫn giữ được bình tĩnh.

Khi tôi đến thăm bố mẹ tôi vào tháng 3 vừa rồi, mẹ tôi đã nói: “Đừng lo lắng cho mẹ nữa. Lưng mẹ không còn đau nữa rồi.” Mẹ tôi đã bị đau lưng trong nhiều năm. Khi các con đến thăm, bà thường nhờ chúng tôi xoa bóp lưng để bà bớt đau. Giờ đây, bà có thể lên xuống tầng 8 một cách dễ dàng và mỗi ngày đều sang nhà hàng xóm chơi. Bà thường khoe về tôi với bạn bè: “Mặc dù tôi đã cho cháu đi làm con nuôi từ khi cháu còn bé, nhưng cháu là người duy nhất mà tôi có thể trông cậy.”

Đối xử tử tế với chồng tôi

Cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp trên toàn quốc vào năm 1999. Chính quyền trung ương đã dùng tất cả các phương tiện truyền thông nhà nước để bôi nhọ và vu khống môn tu luyện này. Hệ thống công an, kiểm sát, tư pháp và tất cả các cơ quan chính phủ đều tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người trong gia đình tôi phải đối mặt với một sự lựa chọn.

Trong một cuộc họp toàn thể cán bộ nhân viên ở công ty chồng tôi, vị giám đốc đã nêu tên của anh ấy trước mặt mọi người và nói: “Chỉ có vợ anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Chồng tôi cảm thấy áp lực rất lớn và kể chuyện này với tôi khi anh ấy về nhà. Tôi nói với anh ấy rằng: “Nếu anh sợ bị liên lụy, chúng ta có thể ly hôn. Em sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cho dù có chuyện gì xảy ra.”

Tôi giải thích: “Anh biết rằng bệnh tật của em đều đã khỏi sau khi em bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi anh bị ốm và không có tiền để chữa trị, ĐCSTQ có thanh toán các hóa đơn của anh không? Nếu em không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, liệu anh có còn vợ anh ngày hôm nay không? Liệu con trai chúng ta có còn mẹ không? ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Đại Pháp để duy trì quyền lực của mình — nó không quan tâm đến người dân chút nào.” Chồng tôi im lặng.

Cảnh sát đến gõ cửa nhà chúng tôi vào một buổi tối đầu tháng 4 năm 2002. Họ nói dối và lừa chồng tôi mở cửa. Họ đã bắt tôi, lấy các sách Đại Pháp của tôi bao gồm cuốn Chuyển Pháp Luân và nói với chồng tôi: “Chúng ta sẽ nói chuyện tại đồn cảnh sát.” Cuối cùng tôi đã bị đưa vào trại lao động cưỡng bức trong ba năm.

Khi tôi trở về nhà sau ba năm, tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của con trai tôi. Tôi nói với cháu: “Mẹ sẽ không đi nữa. Con đừng lo.” Cháu ôm lấy tôi và khóc.

Chồng tôi vẫn cư xử hoàn toàn bình thường, nhìn bên ngoài hoàn toàn không thấy có gì khác. Nhưng anh ấy không bao giờ mang tiền lương về nhà và không còn ngủ ở nhà nữa. Tôi vẫn bất động tâm trước hành vi của anh ấy và không phàn nàn gì cả. Để nuôi sống bản thân và con trai, tôi đã ra ngoài nhận việc quét dọn đường phố và giúp việc cho nhà người khác.

Một lần nọ, chồng tôi mắc bệnh phải nhập viện. Tôi đến thăm anh ấy nhưng anh ấy đã cố gắng đuổi tôi đi. “Cút đi!” anh ấy hét vào mặt tôi. Tôi chưa kịp rời đi, người phụ nữ đang sống cùng anh ấy đã đến. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy quay lưng bỏ đi. Tôi theo cô ấy ra ngoài và nói: “Chúng ta hãy nói chuyện.” Người phụ nữ ấy và chồng tôi vô cùng sợ hãi. Chồng tôi bước ra khỏi giường và đi theo chúng tôi nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại. Có lẽ anh ấy cảm nhận được rằng tôi đang bình tĩnh và không thù hận gì nên anh ấy đã quay trở lại giường bệnh.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã từng nói với chồng mình: “Anh có muốn bỏ mẹ con em không? Em thà chịu để anh đánh em chứ em nhất định sẽ không ly hôn và để anh phá vỡ gia đình này!“ Tôi đã nói chuyện với người phụ nữ ấy trong ba giờ. Từ văn hóa truyền thống đến ý nghĩa làm người, tôi đã cố gắng cho cô ấy thấy rằng cô ấy đang tự hủy hoại bản thân khi ngoại tình với một người đàn ông đã có gia đình. Tôi giải thích với cô ấy rằng thiện ác hữu báo.

Tôi kể cho cô ấy câu chuyện của mình, về con người trước đây của tôi, và tôi đã thay đổi như thế nào sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. “Làm người, chúng ta không thể chỉ nghĩ về bản thân mình. Chúng ta phải gìn giữ gia đình vì lợi ích của con cái chúng ta. Chồng tôi cần phải làm tròn trách nhiệm của một người cha và tôi có trách nhiệm với tương lai của anh ấy.” Tôi hỏi cô ấy: “Nếu anh ấy bị bệnh hiểm nghèo, em sẽ chăm sóc anh ấy đến hết đời chứ? Em sẽ cùng nếm trải cay đắng cũng như ngọt bùi cùng anh ấy chứ?” Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy và nói với cô ấy lý do tại sao một người nên thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy đã đồng ý thoái đảng.

Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi đang trên đường về nhà. Cảm giác bị tổn thương vì bị phản bội khiến tôi tức giận. Nỗi đau quá lớn khiến tôi cảm thấy tim mình như rỉ máu. Tuy nhiên, ngay lúc đó tôi đã nhớ đến đoạn Pháp của Sư phụ:

“Vứt bỏ nhân tâm trong tu luyện dẫu khổ ải, nhưng con đường rất thần thánh” (Gửi Pháp hội U-krai-naTinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi bình tâm lại và thấy lòng mình tĩnh xuống.

Chồng tôi vẫn không về nhà, nhưng đồng phục đi làm anh ấy vẫn mang về cho tôi giặt. Đồng phục của anh ấy bám đầy dăm thép, mùn cưa và cát. Chất bẩn đã khô lại ở các nếp gấp và phải giặt đi giặt lại vài lần mới sạch. Tôi đã giặt sạch, vá lại, gấp gọn gàng và cho vào túi để anh ấy đến lấy.

Một ngày trước sinh nhật của chồng tôi, tôi hỏi anh ấy: “Ngày mai anh có về nhà ăn tối không?” Anh ấy nói: “Để xem đã”. Tôi nói: “Ngày mai là sinh nhật của anh. Em sẽ nấu món mì cho anh ăn.” Anh ấy ngay lập tức trả lời: “Được!”

Sau một thời gian, tôi gặp lại người phụ nữ kia và nói với cô ấy nhiều hơn về Đại Pháp và sự thật xung quanh cuộc bức hại. Tôi nói tôi thực sự muốn điều tốt nhất cho cô ấy. Cô ấy lắng nghe cẩn thận và nói với tôi: “Em ngưỡng mộ chị. Nếu là em, em sẽ không thể xử lý chuyện chồng ngoại tình một cách bình tĩnh như chị.” Cô ấy nói với tôi rằng chồng cô ấy đã ngoại tình với một người phụ nữ khác và sau khi ly hôn với anh ấy, cô ấy đã suy sụp hoàn toàn.

Khi tôi viết bài chia sẻ này, tôi thực sự cảm thấy rằng người tu luyện cũng như gia đình của những người tu luyện Đại Pháp đều được ban phước lành. Các nguyên lý của Đại Pháp đã dạy chúng tôi cách trở thành người tốt và không tranh giành danh, lợi, tình với người thường. Khi chúng ta thực sự buông bỏ những điều này, những gì chúng ta nhận lại sẽ đáng giá hơn rất nhiều.

Dụng tâm nấu ăn

Một học viên địa phương đã giúp tôi tìm được việc làm đầu bếp. Tôi đã từng làm công nhân dệt may trong nhiều năm và không giỏi việc nấu nướng, đặc biệt là khi chúng tôi sống và ăn chung với đại gia đình nhà chồng. Mặc dù tôi không tự tin lắm vào khả năng nấu nướng của mình, nhưng vì mưu sinh, tôi vẫn quyết định thử.

Đó là một đại lý ô tô nhỏ với hơn 20 nhân viên, bao gồm cả bộ phận bán hàng và dịch vụ. Tôi đạp xe mất 1 tiếng đồng hồ mới tới nơi làm việc. Khi tính đến khoảng cách từ nhà đến nơi làm việc, tôi e rằng mình sẽ không trụ được lâu với công việc này.

Khi đến phỏng vấn, tôi đã nói với bà chủ về mối quan ngại của mình. Bà ấy đã cố gắng thuyết phục tôi thử việc vì đối với họ, tuyển người làm vị trí này rất khó. Tôi nghe nói rằng không có đầu bếp nào trụ được lâu ở đây – tất cả đều nghỉ việc sau một thời gian ngắn.

Trong những ngày đầu làm việc ở đây, bà chủ hướng dẫn công việc cho tôi và định lượng nấu ăn. Bà ấy hướng dẫn rất chi tiết. Là một người tu luyện, tôi biết mình sẽ cố gắng làm công việc tốt nhất có thể và nấu ăn bằng cả trái tim mình. Tôi nấu ăn như thể đang nấu cho gia đình mình vậy.

Bà chủ nói rằng tôi nấu bao nhiêu đồ ăn, họ đều ăn hết sạch. Tôi thấy lúng túng. Tôi hỏi một trong những nhân viên: “Tôi làm cùng lượng thức ăn mà những đầu bếp trước đây làm, vậy tại sao lại không đủ?” Anh ấy cười và nói: “Bởi vì chị nấu rất ngon! Các món đều được chị nấu vừa chín. Các đầu bếp trước đây thường nấu nhừ quá và các món khoai tây bị nát như món hầm vậy.” Đó là sự thật — tôi nấu ở nhiệt độ cao mà không sử dụng quá nhiều dầu, điều này tốt cho sức khỏe và thức ăn sẽ ngon hơn.

Bà chủ thỉnh thoảng mang đến bánh bao khô và nguội, vừa cứng vừa bị vỡ. Chúng không được ngon miệng cho lắm. Tôi không muốn lãng phí, nên đã hấp lại bánh bao, các nhân viên đều tranh nhau ăn. Bà chủ rất hài lòng: “Chị nấu ăn thật ngon!”

Thái độ của bà chủ đối với tôi đã thay đổi. Bà ấy không còn phải hướng dẫn cho tôi chi tiết phải làm món gì mà để tôi tự quyết định. Tôi thường mua đồ ăn để nấu cho mọi người ở chợ nông sản trên đường đi làm. Các nhân viên đều thích các món ăn mà tôi làm bằng nguyên liệu tươi mới mua.

Khi đã ổn định với vai trò đầu bếp của công ty, tôi đã tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho các nhân viên. Mỗi lần có đợt tuyển dụng mới, tôi đều nói chuyện với nhân viên mới ngay khi có thể. Hầu hết đồng nghiệp đều đồng ý với những gì tôi nói và nhiều người trong số họ đã chọn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi tôi giảng chân tướng cho bà chủ, bà ấy nói: “ĐCSTQ rất hủ bại, nó không có gì tốt đẹp.” Cha bà ấy cũng điều hành một doanh nghiệp nhỏ ở thủ đô. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi đều giảng chân tướng cho ông ấy và nhân viên của ông và nói với họ tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi mất một giờ đạp xe về nhà sau giờ làm việc. Tuy nhiên, khi nhìn thấy mọi người đi trên vỉa hè, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với họ. Tôi luôn dừng lại để trò chuyện và giảng chân tướng cho họ. Tôi cũng từng gặp phải những tình huống nguy hiểm, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi vẫn thoát khỏi tình huống đó một cách an toàn. Đôi khi tôi thậm chí không muốn đạp xe. Tôi dắt xe đi bộ để có thể nói chuyện với mọi người. Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ ai.

Trong suốt 4 năm làm việc tại đại lý xe hơi, tôi đã cẩn thận giữ gìn nhà bếp sạch sẽ và ghi chép chi tiết từng lần mua hàng. Khi tôi đưa bà chủ xem bảng chi tiêu, bà ấy rất ấn tượng và hài lòng. Thậm chí, mẹ của bà chủ còn nói với tôi rằng: “Rau cháu mua còn rẻ hơn giá bác mua buôn.”

Trước mỗi ngày lễ lớn, các nhân viên được nhận một khoản tiền thưởng hoặc quà tặng. Các đầu bếp trước đây không bao giờ nhận được bất cứ khoản thưởng nào. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu làm việc ở đây, tôi được đưa vào danh sách nhận tiền thưởng hoặc quà tặng. Vào ngày lĩnh lương hàng tháng, tôi nhận được lương sớm nhất. Sau khi tiến hành đánh giá hàng năm, bà chủ đã tăng lương và bày tỏ sự cảm kích chân thành của bà ấy đối với tôi.

Kết luận

Một hôm khi tôi về đến nhà, đã hơn 8 giờ tối. Chồng tôi và các anh chị em của tôi đang ngồi trên bàn thưởng thức bữa tối. Khi họ nhìn thấy tôi, họ đồng thanh chào tôi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của họ, trong lòng tôi trào dâng một sự ấm áp.

Sư phụ đã truyền Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và đánh thức tôi khỏi bị mê mờ trong chốn hồng trần này. Nếu không, có lẽ tôi sẽ không sống được đến ngày hôm nay.

Khi tiếp xúc với mọi người trong gia đình và ngoài xã hội, tôi luôn tuân theo nguyên tắc phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi dùng thiện lương để hóa giải oán hận và mâu thuẫn, mang sự tốt đẹp của Đại Pháp tới những người xung quanh tôi.

Tôi tin tưởng sâu sắc rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể cải biến hết thảy. Minh bạch được ý nghĩa của nhân sinh là điều hạnh phúc nhất của một sinh mệnh, khiến sinh mệnh đó có thể sống tự tại, thản đãng, vững vàng, vui vẻ. Tu luyện Đại Pháp và đề cao cảnh giới, phản bổn quy chân, là lựa chọn tốt nhất, hạnh phúc nhất của nhân sinh.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/4/人生最好最幸福的选择-437117.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/2/200150.html

Đăng ngày 06-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share