Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại hải ngoại
[MINH HUỆ 11-12-2021] Trong khi đi phát tài liệu giảng chân tướng ở bên ngoài, cha tôi đã bị camera an ninh ghi lại hình ảnh, sau đó bị người theo dõi trong vài tháng và bị bắt. Khi tôi biết được tin này, niệm đầu tiên mà tôi nghĩ tới là:
“…thì một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động…“ (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Mặc dù sơ hở của cha tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng, nhưng tôi tuyệt đối không thừa nhận sự bức hại này. Trong quá trình giải cứu cha mình tôi đã nhận ra rất nhiều chấp trước của bản thân mà tôi đã bỏ qua trước kia. Tôi nhận ra rằng tôi cần đề cao trạng thái tu luyện của bản thân mình. Sự việc đã xảy ra tôi, tôi chỉ còn cách biến việc xấu thành hảo sự.
Loại bỏ chấp trước sợ hãi
Sau khi cha tôi bị bắt, tôi đã hai lần xuất hiện tâm sợ hãi. Lần đầu là khi mẹ tôi (cũng là một học viên) tự mình đến đồn cảnh sát. Tôi đã phát chính niệm cho bà trong khi chờ đợi. Khi bà không liên lạc với tôi cho đến tận đêm khuya, do tâm sợ hãi, tôi đã nghĩ rằng mẹ tôi đã bị bắt.
Mẹ giải thích rằng bà đi lâu như vậy vì có công trình xây dựng trên đường. Đèn rất mờ nên mẹ tôi phải đẩy xe đạp suốt quãng đường về nhà nên mất hai tiếng đồng hồ.
Lần tiếp theo là trong thời gian cha tôi bị bắt giữ ở đồn cảnh sát, tôi nhanh chóng chuyển số điện thoại của sở cảnh sát cho nhóm giải cứu học viên ở địa phương. Vì thời gian đó tại sở cảnh sát cha tôi là học viên duy nhất bị bắt giữ nên tôi đã sợ rằng nhân viên cảnh sát sẽ trả thù và lục soát nhà của chúng tôi, nhà chúng tôi còn có sách Đại Pháp và Pháp tượng của Sư phụ. Sau đó khi tôi chia sẻ sự lo ngại của mình với các đồng tu khác, họ nói họ không nghĩ những nhân viên cảnh sát đó sẽ tới nhà tôi vì họ đã tịch thu mọi thứ họ cần.
Tôi bắt đầu hướng nội xem vì sao tôi lại có chấp trước vào sợ hãi. Tôi nhận ra nỗi sợ xuất hiện là do tôi đã suy nghĩ lan man, không dựa trên Pháp. Ví dụ như khi mẹ tôi về muộn, tôi bắt đầu nghĩ có điều gì đó đã xảy ra với bà. Cha mẹ tôi có một số tài liệu ở nhà vì vậy tôi lo lắng nhân viên cảnh sát sẽ tới lục tìm một lần nữa. Tôi đã nhìn sự việc trên quan điểm của một người thường.
Bài chia sẻ của một học viên mà tôi đã đọc nói rằng một số học viên có các triệu chứng nghiệp bệnh. Khi họ có các triệu chứng giống với một số loại bệnh, họ “tình cờ” nghe hoặc đọc về những hậu quả nghiêm trọng của căn bệnh đó. Họ càng nghĩ nhiều về điều đó, dường như sự việc lại càng giống như họ có căn bệnh đó. Đó là cách họ phát triển tâm lo sợ. Trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã nhắc đến việc một người chết sau khi nghe tiếng nước giỏ nhọt mà tưởng rằng tiếng máu ở tay của mình rơi xuống. Tôi cảm thấy Sư phụ nói điều này để cảnh báo chúng ta về những suy nghĩ tương tự. Khởi đầu đó là chúng ta đã không coi bản thân là người tu luyện. Khi sản sinh tâm sợ hãi, chúng ta không nên suy nghĩ theo hướng tiêu cực đó và để chúng lớn mạnh, thay vào đó chúng ta nên nên kìm hãm chúng lại và phân tích tình huống một cách hợp lý. Sau đó, xử lý nó trên quan điểm của Đại Pháp.
Xả bỏ tư tâm
Khi cha tôi mới bị bắt, tôi đã tập trung đọc đi đọc lại các bài giảng của Sư phụ giảng về chính niệm, sau đó tôi phát chính niệm mạnh mẽ. Tôi cũng nhờ các đồng tu giúp tôi phát chính niệm diệt trừ can nhiễu nơi địa phương cha mẹ tôi đang ở. Khi tôi lên trang web Justice Online để xin lời khuyên, một đồng tu đã thiện niệm nhắc nhở tôi cần phải tập trung vào việc cứu các nhân viên cảnh sát, viện kiểm sát và các nhân viên trong hệ thống tư pháp. Tới lúc đó tôi mới nhận ra rằng tôi chỉ tập trung vào việc cứu cha tôi và điều đó xuất phát từ tư tâm.
Tôi nhận ra rằng tư tâm phát sinh từ tình. Nếu tôi có thể đối xử với mọi người bao gồm cả việc cứu cha tôi như là ưu tiên hàng đầu thì cuộc bức hại đã không thể tiếp diễn. Bên cạnh việc yêu cầu đội điện thoại giảng chân tướng trên diện rộng để cứu thêm nhiều chúng sinh là nhân viên cảnh sát này, tôi còn viết cho họ một bức thư và đề cập đến hoàn cảnh của gia đình tôi. Tôi cũng làm việc với các học viên địa phương để soạn một bức thư gửi tới chúng sinh trong thị trấn tôi ở và và truyền đi rộng rãi.
Tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng
Tôi dạy tiếng Trung trong một ngôi trường. Mặc dù tôi vẫn giảng về chủ đề nhân quyền trong lớp nhưng tôi lại nghĩ: “Hoàn cảnh gia đình tôi không phải là một cơ hội tốt để giảng chân tướng.” Sau khi cha tôi bị bắt, tôi lập tức nghĩ về việc sử dụng hoàn cảnh này để giảng chân tướng sâu hơn cho sinh viên của tôi.
Tôi bảo sinh viên của mình: “Ngày hôm nay tôi muốn muốn dành cho các em một bài giảng đặc biệt. Tôi muốn nói về về một vấn đề đang xảy ra ở Trung Quốc đối với chính gia đình của tôi.”
Tôi bắt đầu nói về cuộc cách mạng văn hóa mà cha mẹ tôi đã phải trải qua. Sau đó, tôi nói về về việc khí công được phổ biến như thế nào và việc Pháp Luân Công được giới thiệu ra sao. Tôi cũng bật video giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho các em xem. Tôi nói về việc cha tôi bắt đầu tu luyện và phục hồi sức khỏe như thế nào. Tôi nói với các sinh viên, chính vì sự phổ biến của mình nên Pháp Luân Đại Pháp đã bị bức hại ở Trung Quốc và sau đó tôi nói về “Vụ tự thiêu giả” đã được dàn dựng bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi cũng cho các em xem video tài liệu “Cuộc bức hại Pháp Luân Công.” Tôi đã đề cập đến “Triển lãm cơ thể” được tổ chức tại địa phương của chúng tôi, tôi cũng đã giải thích về nạn mổ cướp nội tạng sống, và phản ứng của các chính phủ đối với sự việc này.
Tôi nói rằng mẹ của tôi khắp thân đầy bệnh tật, nhưng vì sợ bị bức hại nên đã không bước vào tu luyện cùng cha tôi. Khi bà ra nước ngoài thăm tôi, đột nhiên phát bệnh nặng. Do bà không có bảo hiểm chi trả các loại chi phí y tế thế nên bà sợ rằng điều trị sẽ rất tốn kém. Cứ như vậy, bà đã bắt đầu thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và đã khỏe lại vào ngày hôm sau. Từ đó bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói với sinh viên rằng nếu cuộc bức hại không xuất hiện, chẳng phải người dân Trung Quốc sẽ có thêm lựa chọn này để giữ thân thể khỏe mạnh sao? Nếu các thông tin chân thực không bị chính quyền ĐCSTQ chặn thì cuộc bức hại liệu có thể kéo dài lâu như vậy không? Liệu đại dịch Covid-19 có xuất hiện không?
Người nhà của tôi minh bạch rằng chân tướng mới là lối thoát cho tất cả mọi người. Vì vậy cha tôi đã đi phát tài liệu.
Tất cả 300 sinh viên của tôi đều phản ứng rất tích cực. Sau đó, họ liên tục hỏi tôi về tình hình của cha tôi. Họ cũng bắt đầu chú ý đến các vấn đề nhân quyền. Khi cha tôi được bảo lãnh vì lý do y tế và trở về nhà, tôi đã kể cho các học sinh nghe những gì cha tôi đã trải qua trong trại giam.
Từ khi trong gia đình xuất hiện sự việc này, tôi đã có thể dễ dàng nói với mọi người về chủ đề này. Tôi đã giảng chân tướng cho bất kỳ ai mà tôi có thể nghĩ tới. Kết quả đều rất tốt. Mọi người sau khi hiểu chân tướng cũng đã giúp tôi đưa ra một số ý tưởng để truyền rộng chân tướng.
Tôi biết một người giáo viên tiếng Anh tên là Alice. Cô ấy đã từng tham gia các lớp học tiếng Trung ở Viện Khổng Tử. Sau đó trong quá trình nói chuyện với tôi, cô ấy đề cập đến việc rằng giáo viên tiếng Trung của cô ấy đồng tình với Đảng Cộng sản Trung Quốc, vì vậy tôi đã đưa cho cô ấy một cuốn tạp chí The Epoch Times.
Sau khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ vào năm nay, cô ấy nói với tôi rằng sẽ không tham gia học lớp của người giáo viên cũ kia nữa. Cô đã tập hợp một vài người bạn thân thành một lớp và muốn học lớp tiếng Trung do tôi dạy. Khi tôi giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy nói: “Tôi biết Đảng Cộng sản Trung Quốc sợ nhất là Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp thật sự tuyệt vời.” Cô ấy còn chủ động nói với các bạn học về nạn mổ cướp nội tạng được thực hiện bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bị bắt giữ phi pháp.
Một trong số họ nói: “Tôi đã nhìn thấy Pháp Luân Đại Pháp rất nhiều lần ở các quốc gia khác nhau. Lần này tôi đã thật sự hiểu về nó.” Một người khác nói: “Tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp.” Khi một vài người không biết về tờ báo The Epoch Times, Alice nói: “Đây là một kênh truyền thông độc lập và không bị kiểm duyệt, họ báo cáo các thông tin chân thật.”
Nhìn lại trạng thái tu luyện của bản thân
Trong quá trình không ngừng phát chính niệm, tôi biết uy lực của chính niệm phản ánh trạng thái tu luyện của tôi. Tôi biết tôi cần phải nhìn lại trạng thái tu luyện của mình. Vào buổi sáng tôi phát chính niệm rất kém. Thỉnh thoảng tôi bỏ lỡ chuông báo thức. Khi tôi lỡ việc phát chính niệm ở nơi làm việc, tôi đã không dành thời gian phát bù. Tôi cũng thích ăn ngon. Khi tôi cảm thấy mệt, tôi liền đi ngủ thay vì luyện công. Thỉnh thoảng tôi còn xem những video trực tuyến. Tôi biết mình đã không tinh tấn trong tu luyện. Tôi quyết định phải chính lại trạng thái tu luyện của mình.
Tôi bắt đầu bằng việc dậy trước một vài phút trước khi đến giờ phát chính niệm. Tôi cố gắng phát chính niệm đủ bốn lần trong ngày và thực hiện thêm hai lần phát chính niệm nữa. Ngoài ra, tôi cũng từ bỏ chấp trước vào ăn uống. Trong vòng một tháng sau khi cha tôi bị bắt, tôi thường ăn uống đơn giản với những món như đậu phụ và rau. Bây giờ khi mệt thì tôi sẽ luyện các bài công pháp thay vì đi ngủ.
Tôi dừng xem các video trực tuyến. Hiệu quả thu được rất tốt. Tôi đã có thể tiếp tục tham gia các hạng mục ở địa phương. Nếu có thể duy trì như vậy, trạng thái tu luyện của tôi sẽ tiến bộ hơn nữa.
Tu luyện chính là tu bản thân
Trong thời gian cha tôi bị bắt giữ, tôi nói chuyện với mẹ mỗi ngày. Tôi nói với bà tôi đã ngộ ra vấn đề như thế nào, những điều tôi học được từ các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ, cũng như những kiến thức pháp lý liên quan, để giúp tăng cường chính niệm cho bà.
Đối với việc cha tôi bị bắt, rất nhiều cảnh sát đã vi phạm luật, nhưng bởi vì chúng tôi không hiểu luật nên đã không thể làm được gì. Sau khi cha tôi trở về nhà, tôi đã chia sẻ những thể ngộ của mình. Cha mẹ tôi chấp nhận hầu hết những điều tôi nói nhưng họ thấy một số điều mà tôi đề nghị quá khó để làm. Tôi luôn đặt nhiều kỳ vọng vào họ nhưng sau đó tôi nhận ra rằng điều ấy bị ảnh hưởng bởi chấp trước vào tình. Sư phụ giảng:
“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tại sao tôi lại áp đặt ý kiến của mình lên cha mẹ tôi. Tôi còn trẻ và tràn đầy năng lượng. Tại sao tôi không hiểu cho hoàn cảnh và môi trường khắc nghiệt mà họ phải đối mặt. Không để ý tới trạng thái tu luyện của gia đình phải chăng cũng là một chấp trước? Nếu họ không tự ngộ ra thì họ sẽ không thể thay đổi chỉ bởi những điều tôi nói. Tu luyện chính là tu luyện bản thân chứ không phải thay đổi người khác.
Kết luận
Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Sau khi bài giảng này được đăng, tôi đã thật sự hiểu ý nghĩa của đoạn Pháp này. Tất cả những gì chúng ta cần phải làm đó là giảng chân tướng cũng như cứu độ chúng sinh. Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi. Cảm ơn các bạn đồng tu đã phó xuất hết mình sau khi cha tôi bị bắt.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/12/11/434611.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/21/197083.html
Đăng ngày 30-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.