Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 17-01-2011] Tôi là một lão nông dân 70 tuổi sống ở vùng nông thôn miền Đông Bắc tỉnh Hồ Bắc. Trong suốt thời gian xảy ra Cách mạng Văn hóa, Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) liệt nhà tôi vào thành phần “gia đình phú nông.” Cha tôi cũng là hiệu trưởng của một trường tiểu học, vì vậy gia đình tôi lọt vào tầm ngắm của ĐCSTQ. Tôi lớn lên tình cảnh luôn lo sợ sẽ bị bức hại nếu ĐCSTQ tiến hành một cuộc vận động chính trị mới.

Cha mẹ tôi thực sự đã phải nỗ lực rất nhiều để anh chị tôi được đi học trung học và đại học. Tuy nhiên, đến lượt tôi, mẹ lại nói với tôi rất nhiều lần: “Chúng ta không thể gánh nổi việc học của con. Cha mẹ cần con ở lại lo việc đồng áng và làm các công việc nhà.”

Vì lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ và để các anh chị có thể hoàn thành việc học, tôi hứa với mẹ rằng tôi sẽ không đến trường. Vậy là tôi phải cáng đáng mọi việc trong gia đình. Sau đó, tôi bắt đầu mắc đủ chứng bệnh. Chân tôi bị lở loét tới mức lộ tới tận xương.

Khi tôi lấy chồng, bố chồng tôi bắt đầu la mắng: “Cô bệnh tật khắp thân!” Suốt mấy chục năm, tôi vẫn ốm yếu như thế nhưng tôi vẫn phải chăm lo cho nhà chồng và nuôi dạy bốn đứa con. Tôi cũng trồng rất nhiều rau củ và nuôi một ít gia cầm. Tôi thấy cuộc đời mình thật vô vọng, chỉ biết sống lay lắt chờ đến ngày nhắm mắt xuôi tay.

Khỏi toàn bộ bệnh tật trong vòng 9 ngày

Một ngày mùa thu năm 1999 tôi tới thăm anh trai. Ông ấy đang dạy ở một đường trung học trong thị trấn. Thấy tôi quá ốm yếu, gầy guộc, tính khí lại nóng nảy, ông ấy chỉ vào chị dâu rồi bảo: “Bà ấy trước đây cũng giống hệt em, nhưng kể từ khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sức khỏe đã chuyển biến rất tốt. Tính khí cũng tốt hơn nhiều. Em có muốn thử không?”

Quá kinh ngạc, tôi hỏi chị dâu: “Chị đã khỏe hơn nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sao? Liệu em có thể tập không?”

Chị dâu đáp: “Chắc chắn rồi! Nếu em muốn học, chúng ta có thể đi đến nhà một học viên để xem các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp)

Sau đó tôi biết được rằng chị dâu đã được tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu vào năm 1994. Nhưng sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành bức hại Đại Pháp, chị ấy không dám nói với ai về việc đó nữa.

Khi chồng tôi nhìn thấy vẻ ngoài hồng hào khỏe mạnh và tính tình tốt bụng của chị dâu của tôi, ông ấy liền đồng ý hằng ngày dùng xe đạp chở tôi lên thị trấn để học các bài giảng pháp của Sư phụ.

Có 9 bài giảng và chúng tôi thường học mỗi ngày 1 bài giảng. Trong suốt 9 ngày này, tôi dậy sớm từ lúc mặt trời mọc và làm việc trên đồng. Sau khi nấu cơm cho các con và cho gà vịt ăn, chồng tôi chở tôi bằng một phương tiện duy nhất mà chúng tôi có – một chiếc xe đạp cũ kỹ – đến nhà học viên đó. Chúng tôi đi trên con đường gập ghềnh và mất khoảng 2 tiếng đồng hồ để tới nhà học viên đó để xem các bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu.

Lúc đó chúng tôi phải xem trong bí mật bởi vì ĐCSTQ đã bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công. Mỗi ngày, khi về tới nhà, tôi đều cảm thấy vui mừng đến mức không thể ngủ được. Tôi chỉ nghĩ đến việc ngày mai được đến đó để nghe bài giảng tiếp theo. Mặc dù chúng tôi phải đi quãng đường 15 dặm, nhưng tôi không hề cảm thấy đói hay mệt mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Sau 9 ngày tôi đã trở thành một con người mới với một tinh thần lạc quan vui vẻ. Chị dâu đã giúp tôi có được một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Vì tôi không biết chữ nên chồng tôi đọc sách cho tôi nghe sau khi làm xong công việc. Chị dâu cũng đến nhà để dạy tôi luyện công. Thỉnh thoảng tôi cũng đến nhà chị và cùng luyện công với chị.

Trong vòng 1 tháng, mọi bệnh tật của tôi đã biến mất. Gặp ai tôi cũng kể với họ về uy lực thần kỳ của Đại Pháp. Bác sĩ nói với tôi rằng bệnh của tôi không thể chữa khỏi, cho dù có tiêu tốn bao nhiêu tiền đi nữa. Tuy nhiên, tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh sau khi xem những bài giảng của Sư phụ, nhờ chồng đọc vài lần cuốn Chuyển Pháp Luân và luyện công trong 9 ngày, không mất một đồng tiền nào cũng không phải điều trị hay tiêm thuốc gì hết.

Truyền rộng chân tướng dưới sự bảo hộ của Sư tôn

Suốt 20 năm qua tôi làm công việc giảng chân tướng không ngừng nghỉ. Tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là làm thật tốt việc giảng chân tướng và chia sẻ với mọi người rằng Đại Pháp trân quý vô hạn. Mỗi buổi sáng chúng tôi dậy sớm để làm việc trên đồng, sau đó đi tới thị trấn để nhận tài liệu chân tướng Đại Pháp và thẻ dán có nội dung chân tướng nếu chúng vẫn chưa được chuyển tới nhà tôi. Chồng tôi luôn chở tôi trên chiếc xe đạp tới bất cứ nơi đâu tôi cần. Sau đó ông ấy đứng quan sát để đảm bảo tôi được an toàn. Thỉnh thoảng ông ấy cũng giúp tôi phân phát tài liệu Đại Pháp.

Nhà tôi nằm biệt lập trên đồi. Để đi ra bên ngoài, tôi phải đẩy xe lên dốc rồi lại xuống dốc để tới một con đường đất lầy lội. Sau khi đi được khoảng 3 dặm, tôi phải lội qua một con sông. Chiếc cầu gỗ bắc qua sông đã hỏng nặng cần phải sửa chữa. Chiếc cầu đã được gắn biển báo nguy hiểm nên ít người còn đi qua cầu. Thay vào đó họ sẽ đi một đường vòng xa hơn khoảng 10 dặm.

Lần đầu tiên tôi lội qua sông để đi phân phát tài liệu Đại Pháp, trời lúc đó rất lạnh. Ngay khi tôi vừa đặt chân xuống nước, nước lạnh đến nỗi tôi phải rụt ngay chân lại. Tuy nhiên khi tôi bước tiếp, chỉ vài bước chân sau đó bỗng nhiên tôi cảm thấy nước rất ấm. Tôi càng đi thì nước càng ấm hơn. Tôi vui mừng tới mức chỉ muốn kêu lớn lên trong niềm hân hoan. Sư phụ đã làm nước ấm lên để bảo vệ cho đệ tử. Hầu như suốt quãng đường từ làng này sang làng khác tôi đều đi như chạy. Mặc dù thời tiết lạnh hơn thì nước vẫn luôn luôn ấm. Lúc đó tôi rất muốn khóc bởi vì tôi cảm thấy vô cùng biết ơn sự bảo hộ của Sư tôn.

Rất nhiều lần tôi phát tài liệu suốt đêm cho tới rạng sáng hôm sau. Càng phát được nhiều tài liệu bao nhiêu, tôi lại càng thấy có thêm nhiều năng lượng bấy nhiêu, cùng với đó tâm sợ hãi càng ít đi. Tôi đã tự mình phân phát tài liệu chân tướng cho tất cả các thị trấn trong vài chục ngôi làng. Có những con đường làng rất gập ghềnh nhưng vì lý do an toàn tôi không thể dùng đèn pin, nên phải dùng tay mà cảm nhận xung quanh, sờ vào tường, cổng nhà. Rất nhiều lần khi tôi không biết nên đặt tài liệu ở vị trí nào thì lại có một chùm luồng chiếu lên trên tường, vậy là tôi lại có thể dán biểu ngữ lên bức tường và treo tài liệu lên tay nắm cửa hay bệ cửa sổ dưới mái hiên.

Ban đầu tôi nghĩ ánh sáng đó đến từ đèn pha ô tô hay từ một loại đèn nào đó. Tuy nghiên sau khi đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ, tôi mới ngộ ra rằng đó chính là Sư phụ đã giúp đỡ mình.

Những năm qua, tôi đã bị những người chưa minh bạch chân tướng hai lần báo cáo với cảnh sát. Sau đó cảnh sát đã tìm tới lục soát phi pháp nhà tôi nhiều lần. Một lần họ tìm thấy một vài bản in của Tuần báo Minh Huệ. Họ yêu cầu tôi nói ra ai là người đưa cho tôi những tài liệu này. Tôi thầm nghĩ: Bất luận họ đối xử với mình thế nào, mình cũng sẽ không bao giờ nhượng bộ. Thế nên tôi đáp: “Vừa mở cửa ra là tôi đã nhìn thấy nó rồi. Làm sao tôi biết được ai để nó ở đây chứ?”

Họ không tin và nói rằng phải có người đưa nó cho tôi. Tôi đáp: “Có lẽ ông Trời đã cử người làm việc này, họ thấy tôi là một người tốt tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn và khuyến thiện nên họ đã đặt chúng trước cửa nhà tôi.” Sau khi nghe tôi nói vậy, viên cảnh sát đặt tài liệu xuống và bỏ đi.

Mỗi khi đến những ngày được gọi là “nhạy cảm,” cảnh sát lại đến nhà tôi sách nhiễu. Ngay cả trong lúc dịch bệnh đang diễn ra vào năm 2021, một nhóm các viên chức này lại tới sách nhiễu tôi. Tôi luôn kể cho họ những trải nghiệm của bản thân để giảng chân tướng cho họ. Dần dần, một vài cảnh sát đến để nghe chân tướng, mặc dù đôi khi họ vẫn lục soát và bày bừa ngổn ngang nhưng không một ai dám chạm vào Pháp tượng của Sư tôn và chiếc túi nhỏ làm bằng tay có thêu dòng chữ “phúc.”

Người chồng qua đời

Chồng tôi thường xuyên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe và dùng xe đẹp chở tôi đi phát tài liệu chân tướng. Ông ấy cũng thường giúp tôi dán những tờ giấy có thông tin chân tướng và nhiều việc khác nữa. Nhờ những hành động ủng hộ Đại Pháp này nên các loại bệnh tật của ông ấy như đau đầu, bệnh thấp khớp và các loại bệnh khác đều đã biến mất.

Tuy nhiên, sau khi tôi bị bắt và bị bức hại, chồng tôi không còn dám đọc sách cho tôi nghe nữa. Sau đó, ông ấy bị đột quỵ và liệt nửa người từ phần thắt lưng xuống dưới chân. Ở nhà, tôi thường đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cho chồng tôi nghe, nhờ đó tình trạng đã cải thiện hơn. Tuy nhiên, khi tôi ngại làm công việc này, sức khỏe của chồng tôi lại xấu đi. Tình trạng này tái diễn nhiều lần cho tới khi chồng tôi ra đi vào năm 2013. ĐCSTQ không cho phép người ta học Pháp để tu luyện và làm người tốt. Nếu họ cho chồng tôi được học Pháp luyện công thì có lẽ ông ấy đã không mắc bệnh mà chết.

Bệnh lao của con gái đã biến mất

Con gái út nhà tôi được nhận vào một trường đại học danh tiếng. Tuy nhiên vì tình hình tài chính gia đình khó khăn, thay vì chọn chương trình học 4 năm, cháu chỉ theo học chương trình 3 năm. Trong một lần khám sức khỏe định kỳ, cháu bị phát hiện mắc bệnh lao nên nhà trường yêu cầu cháu chuyển ra ngoài ký túc xá. Hai tháng sau, cháu quyết định xin nghỉ ốm để về nhà.

Lúc ở nhà, tôi kể cho cháu về những kỳ tích đã đến với tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đề nghị cháu cùng học Pháp, luyện công và phát tài liệu chân tướng, đồng thời thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Cháu nói rằng cháu sợ đi phát tài liệu nhưng có thể giúp tôi chuẩn bị tài liệu tại nhà. Cháu mua một ít giấy, cắt chúng thành những tờ giấy nhỏ hơn và viết thông tin chân tướng Đại Pháp lên đó. Sau đó tôi sẽ ra ngoài để phân phát chúng.

Vào học kỳ tiếp theo ở trường đại học, cháu tới bệnh viện để khám lại. Bác sỹ nói rằng bệnh lao của cháu đã hoàn toàn bình phục.

Cháu vô cùng vui mừng sau khi nghe tin này. Tôi bảo cháu: “Đó là nhờ con tin tưởng Đại Pháp và làm những việc để cứu độ chúng sinh, nên Sư phụ đã gỡ bỏ nghiệp bệnh cho con. Quả là thần kỳ!” Sau đó con gái tôi nói rằng cháu cũng muốn tu luyện Đại Pháp!

Tôi chưa bao giờ đi học, nhưng tôi vẫn có thể đọc các sách Đại Pháp.

Tại đây đệ tử xin hứa với Sư tôn: Con sẽ kiên định tu luyện Đại Pháp và nắm bắt thời gian để cứu độ chúng sinh.

Con xin cảm tạ Sư tôn! Cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/16/436813.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/8/199446.html

Đăng ngày 21-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share