Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-01-2022] Vào ngày 10 tháng 4 năm 1997, tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khi đó tôi mắc bệnh nặng, tính mệnh nguy hiểm cận kề cái chết. Sư tôn từ bi đã ban cho tôi sinh mệnh thứ hai, tôi mới có ngày hôm nay, mới có cơ hội bước trên con đường tu luyện Đại Pháp đầy ánh hào quang lấp lánh. Tôi được đắm mình trong Pháp quang 25 năm qua, được Sư tôn ban cho hồng phúc vô tận, không thể diễn tả hết bằng lời. Ngày 16 tháng 6 năm 2021, Sư tôn lại cứu tôi một lần nữa.

1. Sư tôn lại cứu tôi một lần nữa

Ngày 16 tháng 6 năm 2021, tôi chạy chiếc xe máy điện lớn của chồng đi ngân hàng trong thị trấn để gửi tiền, đến nơi thì phát hiện thấy một khối bê tông ở con đường trước mặt, chiếc xe máy điện lao thẳng vào bệ bê tông của ngân hàng “bang” một tiếng, ngay cả người và xe đều ngã rầm xuống đất một tiếng lớn. Do xung kích của quán tính mạnh, tôi bị ngã nặng ở bệ bê tông bên trái, ngay lập tức tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình chấn động dữ dội, có vẻ như tất cả nội tạng bị dời khỏi vị trí ban đầu rồi phục hồi trở lại, trong nháy mắt tôi cảm thấy như trút một hơi thở trong lồng ngực, tôi nghĩ mình sắp chết, nhưng liền thay đổi suy nghĩ: Không đúng, mình là người tu luyện, có Sư phụ bảo hộ, mình không sao. Vừa nghĩ như vậy, hơi thở trong lồng ngực dâng lên trở lại.

Tôi vui mừng quá đỗi, sâu sắc biết rằng Sư phụ đã cứu tôi; sau đó tôi lại lo sợ, sao có thể nghĩ sắp chết nhỉ? Niệm đầu này quá nguy hiểm? Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên cạnh bảo hộ đệ tử, sao có thể chết được? Tôi xấu hổ hết sức, hối hận không kịp. Xác định bản thân không sao, thực sự không sao, sau vài phút, tôi tự đứng dậy từ trên bệ bê tông mà không cảm thấy tốn sức. Tôi bước xuống bệ đi dựng chiếc xe, nhưng nó nặng quá không lên được. Một lúc sau, có một thanh niên bước đến, tôi chào và nhờ cậu ấy giúp dựng chiếc xe. Sau khi cậu thanh niên dựng xe lên, hỏi tôi có bị ngã không? Có sao không? Tôi nói không sao. Tôi liên tiếp nói cảm ơn, cậu thanh niên mới yên tâm rời đi.

Sau khi tôi xong việc ở ngân hàng và chuẩn bị về nhà. Nhưng khi tôi quay xe, bánh xe trước bị cong không quay được, tôi mới phát hiện rằng chiếc xe đã bị tông hỏng. Tôi đi ra đường tìm một người trong làng, sau khi anh ấy xem xe xong thì nói rằng bánh trước bị chặn bởi cái trục nên không thể quay xe được. Anh ấy giúp tôi đẩy xe vào tiệm sửa xe máy gần đó.

Người thợ sửa xe vừa mở ra xem thì thốt lên: “Lực phải rất mạnh?! Cái trục xe mới bị cong như vậy?!” Tôi kể một lượt với anh ấy về vụ tông xe, anh ấy rất ngạc nhiên, và hỏi tôi: “Chị không bị thương à?” Tôi nói mình không sao. Anh ấy nhìn nhìn tôi, anh có vẻ cảm thấy khó tin.

Tôi hỏi anh ấy thay cái trục xe hết bao nhiêu tiền? Anh ấy nói hơn 100 Nhân dân tệ. Lúc đó trong túi tôi chỉ có mấy chục Nhân dân tệ. Không đủ tiền sửa xe. Ngay khi tôi chuẩn bị tìm người quen để mượn tiền, thì trùng hợp có em gái của một người họ hàng đi đến mua thuốc diệt cỏ (kế bên tiệm sửa xe là cửa hàng thuốc trừ sâu), tôi mượn tiền cô ấy, cô ấy nói từ ruộng đến đây, vì thuốc diệt cỏ không đủ dùng nên mới đến mua, và không mang theo nhiều tiền. Sau khi cô ấy mua xong thuốc diệt cỏ, thì dẫn tôi đến cửa hàng ấy. Tôi còn chưa bước vào thì cô chủ cửa hàng thuốc trừ sâu đã chào đón, em gái giới thiệu với tôi rằng: “Hai chúng em là người quen, chị đừng lo sửa xe không đủ tiền, cô ấy sẽ giúp chị thanh toán số tiền sửa xe còn lại.” Tôi nói: “Cảm ơn”.

2. Cô chủ cửa hàng thuốc trừ sâu minh bạch chân tướng, chủ động thoái đoàn

Cô chủ rất nhiệt tình mời tôi vào nhà, để tôi ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Cô ấy hỏi xe của tôi sao bị hỏng vậy? Tôi nói: “Hôm nay chị còn giữ được mạng này là nhờ Sư phụ Đại Pháp đã cứu chị.” Sau đó tôi kể lại một lượt toàn bộ quá trình bị tông xe cho cô ấy nghe, cô ấy nghe xong giật mình và xúc động nói với tôi rằng: “Hóa ra Pháp Luân Công thực sự tốt như vậy, em mới biết, em mới tin. Có mấy học viên Pháp Luân Công giảng cho em về Pháp Luân Công, khuyên em thoái đoàn, nhưng em không tin, cũng không thoái.”

Tôi nói: “Chúng ta có duyên phận nên hôm nay được biết nhau. Những gì chị vừa nói với em chính là một chút trải nghiệm của bản thân trong một giờ trước, tất cả đều là sự thật. Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp vũ trụ độ nhân, Sư phụ Đại Pháp là đến cứu người, Sư phụ không chỉ vừa cứu chị hôm nay, mà hơn 20 năm trước đã cứu chị rồi. Năm 1997, chị bị tim phổi nghiêm trọng, nằm liệt giường hơn 100 ngày, không có thuốc chữa, chỉ nằm chờ chết. Thím hai đã hướng dẫn chị luyện Pháp Luân Công, vừa luyện ba ngày, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho chị, chị nôn ra nửa chậu nước xanh, và cái bụng to như cái nồi biến mất ngay lập tức, trong một tuần, chị có thể làm việc nhà và trong ba tuần chị có thể làm việc ngoài đồng. Người nhà chị vui mừng lắm, gặp ai cũng nói: “Pháp Luân Công là ‘thần công’, đã cứu người nhà sắp chết của chúng tôi sống lại’”.

“Nghe những gì chị nói, Pháp Luân Công quả thật thần kỳ.” Cô chủ cửa hàng nói với tôi: “Trong làng của em có ai ai ai đang luyện Pháp Luân Công, họ cũng nói với em mấy lần rằng Pháp Luân Công tốt ra sao, nhưng em không quan tâm. Em nghĩ rằng làm người sống trên đời, không có tiền là không được, nên em chỉ nhất mực kiếm tiền thôi.”

Tôi nói: “Đúng, không có tiền là không được. Nhưng mà, không có sinh mệnh thì có bao nhiêu tiền cũng ích gì? Chẳng phải mạng sống quan trọng hơn tiền sao? Hôm nay chị gặp tai nạn nhưng không bị sao cả, nếu chị ngã và chết, thì dù chị có bao nhiêu tiền liệu có thể tiêu được không? Vậy mới nói, con người có bình an mới có tất cả.”

“Bây giờ em hiểu rồi, Pháp Luân Công thực sự là công pháp tốt. Em sẽ thoái đoàn để được bình an. Chị ơi, chị giúp em thoái đoàn mà em từng gia nhập trước đây nhé.”

“Được, được, chị giúp em thoái.” Tôi tặng cô ấy một tấm thẻ bùa hộ thân, và nói: “Em này, em thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn trên tấm thẻ này nhé “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, có thể tránh được dịch bệnh, bảo bình an; kinh doanh của em cũng phát đạt, Đại Pháp bảo hộ những người tốt và thiện lương như em.”

Cô chủ cửa hàng mỉm cười vui vẻ nói: “Em cảm ơn chị.” Tôi nói với cô ấy: “Em nên cảm ơn Đại Pháp. Sư phụ của chị mới có năng lực bảo hộ em.” Cô chủ cửa hàng nói rõ ràng: “Vậy em cảm tạ Sư phụ của chị và Đại Pháp.”

3. Giảng chân tướng cho cảnh sát thực hiện ‘chiến dịch xóa sổ’

Vài giờ sau vụ tai nạn xe máy, hai xương sườn của tôi bắt đầu đau, tôi biết bản thân bị ngã dẫn đến nội thương, kỳ diệu là đêm đó vẫn có thể ngủ được, hôm sau tôi làm xong việc nhà, thời gian còn lại thì học Pháp, luyện công, phát chính niệm. Ngày thứ ba khi tôi đang luyện bài công pháp thứ năm, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chó con sủa trong nhà, nhìn qua cửa sổ, tôi thấy ba người bước vào sân, trong đó có cảnh sát. Tôi ngay lập tức bước ra chào và gặp họ ở cửa, một cảnh sát lịch sự hỏi tôi: “Dì là AAA phải không?”

“Đúng rồi.” Tôi nhiệt tình mời họ vào nhà.

Tôi nhìn kỹ hơn, thấy những người đến là bí thư thôn và hai cảnh sát. Một người vào nhà, và khi thấy tay tôi che eo, một cảnh sát khác hỏi tôi: “Tay dì sao vậy?”

“Tay dì không sao, chỉ là xương sườn đau.” Tôi muốn cho cảnh sát một cơ hội để giảng chân tướng, tôi nói tiếp: “Hôm kia, dì bị tai nạn xe máy.”

Ba người họ đều rất ngạc nhiên. Tôi kể lại tai nạn xe từ đầu đến cuối, họ đều lắng nghe nghiêm túc và không nói gì. Tôi thấy tất cả đều đang đứng nên tôi niềm nở kêu họ ngồi xuống, và họ đều lịch sự nói không sao, không sao cả.

Người cảnh sát rất lịch sự kia nói: “Chúng cháu đến hỏi thăm, dì còn luyện Pháp Luân Công không?”

“Nếu dì không luyện Pháp Luân Công, hôm kia đã mất mạng rồi, hôm nay các chú đến sẽ không gặp dì nữa. Công này tốt như vậy, dì có thể không luyện sao?” Tôi trả lời gọn gàng dứt khoát.

Hai cảnh sát đều nói, dì luyện ở nhà, đừng đi tuyên truyền.

“Ồ! Dì vừa nói cho các chú chuyện mình bị tai nạn xe chính là đang tuyên truyền rồi.” Tôi nói như ‘bẩm báo’.

Hai cảnh sát đều vui vẻ trước lời nói của tôi, họ đồng thanh nói: “Điều này không tính. Điều này không tính.”

Bí thư thôn và tôi cũng vui vẻ.

Người cảnh sát rất lịch sự kia nói với tôi: “Chúng ta là công dân Trung Quốc, nếu Đảng Cộng sản không cho phép chúng ta luyện, thì đừng luyện.“

“Dì mà không luyện thì đã mất mạng rồi.”

“Vậy dì nói xem rốt cuộc Đảng Cộng sản tốt hay không?” Cậu ấy hỏi tiếp.

“Dì không nói Đảng Cộng sản không tốt, dì không phản đối Đảng Cộng sản.” Tôi trả lời chắc chắn như đinh đóng cột: “Pháp Luân Công là tu Phật tu Đạo; Đảng Cộng sản là đảng cầm quyền điều hành đất nước. Đảng Cộng sản và Pháp Luân Công không có liên quan với nhau!”

Cảnh sát dường như hiểu những gì tôi nói và không nói gì nữa. Ba người họ rời đi. Tôi tiễn họ đến ngoài cổng, hai cảnh sát lên một chiếc ô tô màu đen, tôi đến gần và nói với họ: “Sau này các chú đừng đến. Dì không hoan nghênh các chú đâu. Vì hễ các chú đến, sẽ tạo thành ảnh hưởng xã hội, mọi người sẽ cho rằng các chú đến bắt người.”

Người cảnh sát rất lịch sự kia nói: “Dì xem, chúng cháu không đi xe cảnh sát đến đây.”

Cảnh sát đi rồi, tôi nói với bí thư thôn: “Đừng đưa họ đến nữa. Anh là người minh bạch chân tướng Đại Pháp mà.”

Bí thư thôn rất ngại ngùng, anh ấy giải thích: “Sắp đến ngày 1 tháng 7, nên cấp trên yêu cầu đến, chỉ là đi cho có hình thức.”

Anh ấy vỗ vỗ vào túi của mình và nói với tôi: “Tôi biết Đại Pháp tốt. Dì tặng tôi món đồ tốt (bùa hộ mệnh), tôi đều mang theo bên mình mỗi ngày.”

Tôi rất vui! Vui vì sinh mệnh này đã minh bạch chân tướng!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/9/师尊又一次救了我-436608.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/1/199361.html

Đăng ngày 24-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share