Bài viết được một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc thuật lại

[MINH HUỆ 27-10-2021] Tôi năm nay 81 tuổi, và tôi đã may mắn đắc Pháp vào năm 1998. Sư phụ đã từ bi bảo hộ, dẫn dắt tôi và giúp tôi vượt qua nhiều ma nạn trong suốt những năm qua. Tôi cũng đã trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp.

Mỗi khi nhớ lại những trải nghiệm của mình, tôi đều bật khóc. Tôi luôn muốn viết chúng ra nhưng vì khả năng có hạn nên tôi đã không thể. Gần đây, một đồng tu đã tình nguyện giúp tôi hoàn thiện bài viết này. Tôi hy vọng có thể chia sẻ sự từ bi cứu độ của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cũng như vẻ đẹp và sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp với mọi người.

30 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Đây là cuộc hôn nhân thứ hai của cả tôi và chồng, và gia đình chúng tôi có tổng cộng 20 thành viên (con riêng của vợ chồng tôi cùng vợ chồng con cái của chúng). Tôi đối xử tốt và chân thành với mọi thành viên trong gia đình, và tôi cũng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nhiệt tình giúp đỡ những người gặp khó khăn và gia đình chúng tôi rất hòa thuận. Mặc dù gia đình tôi không phản đối việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ vẫn chưa hiểu chân tướng về Đại Pháp. Họ đã không thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi thường nghĩ: “Thưa Sư phụ, con phải làm sao để có thể cứu gia đình mình?”

Chị gái tôi làm việc trong một xưởng gia công hoa từ vải lụa. Trước Tết năm 2006, chị ấy mang cho tôi mấy bó hoa để trang trí nhà đón Tết. Tôi chọn một bó hoa hồng lớn với một số nụ hoa rồi cắm nó vào một chiếc bình.

Vào tối Giao thừa năm đó, khi cả gia đình chúng tôi đang quây quần bên nhau trong bữa cơm tất niên thì đột nhiên con dâu tôi thốt lên: “Nhìn này! Những nụ hoa ấy đã nở! Mọi người lại đây mà xem!“ Cả nhà vội vã chạy đến và sửng sốt không biết chuyện gì đã xảy ra. Một số người nói: “Làm sao điều này có thể xảy ra được? Khi chúng ta đến đây, chúng chỉ là nụ thôi mà.” Một người bước tới bình hoa và lật ngược chiếc bình để xem tôi có đổ nước vào đó không. Tôi nói: “Tại sao mẹ lại cho nước khi chúng là hoa giả chứ. Cho nước vào có ích gì đâu?”

Con trai cả của tôi nói: “Phòng này đông người quá, ấm áp nên mọi thứ nở ra.” Con dâu tôi nghe thấy thế liền bê lọ hoa ra ban công, nơi có nhiệt độ lạnh cóng. Sau khoảng nửa tiếng, cô ấy mang chúng vào, trời lạnh nhưng hoa lụa vẫn nở rất đẹp. Tất cả đều nói: “Thật tuyệt vời. Đó thực sự là một điều kỳ diệu.”

Tôi nhân cơ hội này nói: “Mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và mẹ đã giảng chân tướng cho các con nhiều lần. Các con không để tâm đến lời mẹ nói và không tin mẹ. Các con không muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) và các tổ chức liên đới của nó. Xã hội đã băng hoại đến mức này, nhiều thảm họa đang xảy ra, ai biết khi nào tai họa sẽ ập đến. ĐCSTQ đã phạm nhiều tội ác, và bất cứ ai liên quan đến nó sẽ bị liên lụy. Nếu các con không thoái Đảng và đứng về phía Đại Pháp, liệu các con có được an toàn trong tương lai không? Sư phụ Lý lo lắng cho các con! Nhìn những bông hoa vải này! Không phải Đại Pháp đang tiết lộ một điều kỳ diệu cho các con sao? Không phải Đại Pháp đang nhắc nhở các con làm tam thoái sao? Đừng bỏ lỡ cơ hội này nữa, các con hãy nhanh chóng thoái Đảng đi.”

Tôi vừa dứt lời thì năm người nói muốn làm tam thoái.

Trong mấy ngày Tết, thêm 15 người thân của tôi thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó khi tôi kể lại câu chuyện về những bông hoa lụa. Họ cũng đồng ý “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Vào ngày 15 Tết, chúng tôi tập trung tại nhà người con trai cả của tôi. Tôi nói với các con: “Ba bông hoa vải đã trở lại thành nụ rồi. Đó không phải là một phép màu sao? Chúng đến để giúp mẹ thức tỉnh mọi người. Khi nào có thời gian các con có thể về nhà mà xem mấy nụ hoa đó.“

Sau đó, con gái lớn của tôi nói cô ấy đau đầu và không mở được mắt. Tôi bảo cô ấy mau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Nhiều người đã được giúp đỡ bằng cách thành tâm niệm câu chân ngôn này.”

Một lúc sau, con gái tôi bước vào bếp và nói muốn phụ giúp. Con dâu tôi nói: “Bác nói bác bị đau đầu mà. Bác mau đi nghỉ ngơi đi. Chúng em có thể tự xoay sở được.” Con gái lớn của tôi nói: “Nếu cô không nói, thì tôi đã quên mất tôi bị đâu đầu! Tôi đã niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ mấy lần và cơn đau biến mất. Quả là một điều kỳ diệu! Đại Pháp thật kỳ diệu! Thật là kinh ngạc! Bây giờ tôi thực sự bị thuyết phục.” Con gái tôi ôm tôi và nói: “Mẹ ơi, mẹ giúp con làm tam thoái nhé.”

Rồi con gái tôi nói với cả nhà: “Mọi người mau làm tam thoái đi. Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu!” Mọi người ở đó đều quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Sư phụ Lý cứu tôi

Mùa xuân năm 2015, trong một lần tôi đi phát tờ rơi ở khu phố của mình, tôi bước vào một tòa nhà chung cư và phát tờ rơi từ tầng cao nhất. Khi đi xuống, tôi bị trượt chân và ngã lên các bậc thang bê tông. Lúc đó tôi tự nhủ: “Mình là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và mình không sao. Mình được Sư phụ bảo hộ.” Tôi liền đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn và tiếp tục phát tờ rơi.

Khi trở về nhà, tôi cảm thấy đau lưng. Cơn đau càng lúc càng nặng, đến nỗi tôi không thể chuẩn bị bữa ăn hay thậm chí cầm một mẩu giấy trên tay. Lưng của tôi trở nên ê ẩm và khó chịu, có nằm thế nào cũng không đỡ. Khi các con tôi gợi ý tôi đi viện, tôi nói: “Mẹ là một học viên, và Sư phụ đang bảo hộ mẹ. Các con không phải lo đâu. Mẹ sẽ sớm khỏe thôi.”

Hai tuần sau, con gái tôi đưa tôi đi tắm hơi. Cô nghĩ nước nóng và hơi nước có thể làm dịu cơn đau. Tuy nhiên, cơn đau lưng của tôi ngày càng dữ dội và con gái tôi phải dìu tôi đi bộ về nhà. Tôi không thể cử động và cảm thấy lưng mình sắp gãy làm đôi. Tôi không thể ngồi, đứng hoặc nằm xuống. Tôi đau đớn tột cùng và cảm thấy sống còn tệ hơn chết.

Tôi đau đớn lăn lộn trên giường, người ướt đẫm mồ hôi. Tôi thầm cầu cứu Sư phụ: “Sư phụ cứu con với!” Tôi liên tục nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Tôi cố chịu đựng mà không dám khóc thành tiếng vì sợ rằng chồng tôi sẽ nghe thấy.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong trẻo và từ tốn bên tai. Sư phụ nói: “Con nhẩm Luận Ngữ đi.” Tôi giật mình và trở nên tỉnh táo hơn. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ yên tâm. Con sẽ vượt qua ma nạn này.” Tôi vẫn còn đang rất đau, Sư phụ nói tiếp: “Nằm xuống và lấy hai tay đỡ lưng, sẽ không đau lắm.”

Tôi lập tức làm theo lời Sư phụ và dùng tay đỡ lưng. Cảm giác như có một luồng điện chạy qua thắt lưng tôi ngay khi tay tôi chạm vào đó. Cuối cùng thì lưng của tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi mệt đến mức nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, tôi rút tay từ dưới thắt lưng ra, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu chút nào. Tay tôi không bị tê, không sưng, không đỏ, giống như tôi để như mọi khi vậy. Tôi rất ngạc nhiên và nghĩ: “Chẳng phải Sư phụ đã nâng mình sao. Nếu không, tại sao tay mình không bị sưng hay tê khi chúng bị lưng đè lên suốt năm tiếng đồng hồ?” Chính là Sư phụ đã cứu tôi từ cõi chết. Nghĩ đến đây tôi lại ứa nước mắt, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự biết ơn, những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi cảm thấy ân hận vì đã không báo đáp đầy đủ công ơn của Sư tôn từ bi vĩ đại!

Sau đó, mặc dù lưng của tôi chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng bất cứ khi nào tôi học Pháp, luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng, lưng của tôi đều không bị đau. Lúc khác tuy vẫn đau nhưng thuyên giảm từng ngày và tôi có thể làm ba việc. Thời điểm đó tôi không biết hướng nội nên đã mất khoảng ba năm để vượt qua quan này. Sư phụ không bao giờ từ bỏ tôi.

Sư phụ giảng:

“trên thực tế tôi trân quý chư vị còn hơn cả chư vị [trân quý] bản thân mình!” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đã được trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp nhiều lần, và Sư phụ đã bảo hộ tôi trong suốt 24 năm tôi tu luyện.

Tôi thực sự hết lòng tín Sư tín Pháp. Tôi sẽ vâng theo lời dạy của Sư phụ và trân trọng từng phút giây mà Sư phụ đã ban cho. Trong thời gian còn lại, tôi sẽ tu luyện từng ý từng niệm, làm tốt ba việc, đồng hóa với Pháp, tinh tấn hơn để cứu thêm nhiều chúng sinh và hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình. Tôi sẽ nỗ lực tinh tấn để Sư phụ bớt phiền lòng.

Con xin tạ ơn Sư phụ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/27/432940.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/9/199116.html

Đăng ngày 20-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share