Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-10-2021] Vào năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi đã chứng kiến sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi được cải thiện và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Anh ấy cũng thỉnh thoảng đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tôi bị giam giữ bất hợp pháp trong một trại lao động. Là một thành viên trong gia đình, chồng tôi cũng đã trải qua những tổn thương về thể chất và tinh thần do cuộc bức hại gây ra. Anh ấy là một người tốt và ngay thẳng, và anh ấy biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân Thiện Nhẫn là tốt. Gần đây, với sự khuyến khích của tôi, anh ấy bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chồng trải qua quan nghiệp bệnh

Vào ngày 8 tháng 3 năm 2021, bố mẹ vợ của con trai tôi muốn đưa vợ chồng tôi đi ăn tối. Chồng tôi đi mua hoa quả mang về cho bữa tối. Khi lấy điện thoại ra để thanh toán, anh ấy đột nhiên chóng mặt, và mọi thứ, kể cả xe cộ, đều trở nên quay cuồng. Anh hoảng hốt và bảo người bán hàng rong giữ trái cây cho anh vì anh cần đến hiệu thuốc ngay gần đó.

Anh bước đến hiệu thuốc trong lúc đầu óc choáng váng. Anh đo huyết áp, mua thuốc hạ huyết áp về uống ngay. Anh cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được và không biết phải làm gì, vì vậy mà anh hoảng sợ. Sau một thời gian, anh dần có thể nhìn rõ trở lại. Anh bước ra khỏi hiệu thuốc và lấy trái cây. Anh ấy gần như không thể đi xe đạp điện để đi đến nhà hàng với chúng tôi.

Anh ấy nói với tôi những gì đã xảy ra ngay khi nhìn thấy tôi. Anh ấy trông ổn ngoại trừ một chút hơi xanh xao.

Khi chúng tôi về nhà sau bữa tối, anh ấy muốn nằm nghỉ. Tôi nói: “Anh đừng sợ. Hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo’ và anh sẽ ổn thôi. Hơn nữa hiện tại anh là đang tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đang quản anh, và sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra. Em hoàn toàn khỏe mạnh vì em đã tu luyện Đại Pháp trong nhiều năm. Anh biết điều đó mà”.

Anh ấy nói: “Anh không tinh tấn như em. Sư phụ sẽ vẫn quản anh chứ?”. Tôi nói: “Nếu anh thực sự tin tưởng vào Đại Pháp, Sư phụ sẽ chăm sóc cho anh”. Anh bèn không yêu cầu đến bệnh viện nữa. Anh tin rằng Sư phụ đang giúp anh tiêu nghiệp.

Mẹ chồng tôi ở với chúng tôi, và mẹ tôi đến ở với chúng tôi vài ngày. Chồng tôi trông vẫn ổn vào ngày hôm sau, ngoại trừ việc nhìn anh thiếu một chút năng lượng. Anh ấy đã giúp tôi làm việc nhà vào buổi sáng.

Vào ngày thứ ba, anh không còn sức lực. Anh không muốn hai người phụ nữ lớn tuổi lo lắng cho mình, vì vậy anh giả vờ mọi thứ đều ổn và nói chuyện phiếm với họ. Nhưng rất nhanh sau đó anh phải nằm xuống và nghỉ ngơi.

Anh ấy trông xanh xao, ánh nhìn bối rối và đang rất căng thẳng. Tôi hỏi anh ấy cảm thấy thế nào. Anh ấy nói: “Anh chóng mặt đến mức không thể đi được. Phía sau đầu của anh rất đau bên trái”.

Tôi nói: “Đừng sợ, mọi việc đều là hảo sự. Đó là bởi vì anh đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp, và Sư phụ đang tiêu nghiệp và thanh lọc cơ thể cho anh. Chỉ cần chịu đựng và anh sẽ ổn thôi. Anh phải tin vào Sư phụ!”. Anh ấy nói: “Anh biết”.

Anh nằm trên giường cả ngày và không ăn uống gì. Mẹ chồng tôi rất lo và lúc nào cũng luôn thăm hỏi anh.

Vào ban đêm, anh đột nhiên bắt đầu nôn mửa không ngừng. Anh chưa ăn gì nên không có gì ngoài chất lỏng đắng ngắt chảy ra. Anh cho biết mình bị tiêu hóa kém trong vài ngày. Mẹ chồng tôi thậm chí còn lo lắng hơn. Mẹ chồng tôi cũng là một đệ tử Đại Pháp, đã liên tục động viên chồng tôi: “Mẹ đã phải chịu nghiệp bệnh một vài lần, và mỗi lần như vậy mẹ cảm thấy tốt hơn nhờ có niềm tin kiên định vào Đại Pháp. Nếu không, mẹ đã chết từ lâu. Chỉ cần tin vào Đại Pháp và tin vào Sư phụ, rồi con sẽ ổn thôi”. Chồng tôi gật đầu: “Con tin. Con tin.“ Vẻ mặt đau đớn của anh ấy cho thấy anh ấy vẫn đang phải chịu rất nhiều áp lực.

Sáng ngày thứ tư, chồng tôi yêu cầu tôi không xào nấu vì anh ấy không chịu được mùi dầu rán. Tôi nấu một ít cháo kê và dọn nó ra cùng với một số dưa chua như một bữa sáng đơn giản cho người lớn tuổi.

Chồng tôi đã đứng dậy và đi được. Anh ấy muốn hít thở không khí trong lành và nhất quyết muốn đi một mình. Những người lớn tuổi rất lo lắng khi nhìn anh ấy rời đi, đặc biệt là mẹ chồng tôi.

Một lúc sau, chồng tôi gọi điện cho tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy không thể đi được nữa và đang ngồi bên bồn hoa trong khu phố. Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi gác lại công việc và đi tìm anh ấy.

Trước khi đóng cửa lại, tôi nói với mẹ và mẹ chồng: “Mẹ ơi, bình tĩnh đi, Sư phụ Đại Pháp đang quản mọi chuyện. Chồng con sẽ ổn thôi. Bắt đầu từ giây phút này, xin hãy tiếp tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo’ trong khi nghĩ về anh ấy. Đây sẽ là sự giúp đỡ lớn nhất mà mẹ có thể dành cho anh ấy”. Họ đồng ý: “Được rồi, mẹ sẽ làm điều đó”. Những cái cau mày của họ được thả lỏng và họ bớt lo lắng hơn một chút.

Tôi bước ra khỏi khu chung cư và thấy chồng tôi đang ngồi cúi đầu trên bệ bê tông của bồn hoa, lấy một cành cây vẽ thứ gì đó trên mặt đất. Tôi bước đến chỗ anh ấy, và anh ấy nhìn lên. Vẻ mặt đau khổ của anh ấy nhắc tôi nhớ rằng cuộc đời thật ngắn ngủi và đau đớn. Trước đây anh ấy đã nói với tôi rằng những người đàn ông trong gia đình anh ấy sống không thọ và tất cả đều chết ở độ tuổi 50. Nay anh ấy đã 60. Chắc anh ấy đang cảm thấy rất buồn và bất lực!

Tôi hỏi anh ấy: “Anh cảm thấy thế nào?”. Anh ấy nói: “Anh không thể đi được nữa. Anh chóng mặt và cứ muốn ngã”. Anh ấy đặt tay lên trái tim mình và nói: “Anh đang cảm thấy đau ở đây”. Tôi biết anh ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực, khi căn bệnh trở nên càng rõ ràng và với thời gian tu luyện Đại Pháp ngắn ngủi như vậy, anh ấy không chắc liệu Sư phụ Lý có chăm sóc cho mình hay không.

Tôi nói: “Anh đã đi kiểm tra sức khỏe cách đây vài năm và bị chẩn đoán là bị cao huyết áp, lipid máu cao và bệnh tim mạch vành, và hệ tiêu hóa của anh cũng đang gặp một số vấn đề. Khi anh già đi, ai biết được những vấn đề sức khỏe khác có thể xuất hiện hay không. Nếu anh đến bệnh viện ngày hôm nay, anh sẽ phải trả trước cho việc điều trị của mình”.

“Bỏ qua một bên số tiền mà anh sẽ phải chi tiêu và nỗi đau anh sẽ phải chịu đựng, các bệnh viện chỉ cung cấp cho anh điều trị y tế, nhưng nó không phải là một phương pháp chữa bệnh đảm bảo. Em biết anh đang phải chịu đựng và em hiểu áp lực tinh thần mà anh đang phải chịu. Anh lo lắng rằng tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm nếu anh không đến bệnh viện ngay bây giờ. Theo quan điểm của em, anh vẫn chưa thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể mang lại cho anh sức khỏe thể chất và tinh thần”.

Hồi tưởng lại những sự hồi phục trong gia đình

Tôi tiếp tục nói: “Em bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1996, và em rất khỏe mạnh nên đã không uống một viên thuốc nào trong suốt 24 năm. Cháu trai lớn của em sinh ra đã bị ngạt nặng do dây rốn quấn cổ khiến não bị thiếu oxy. Các chuyên gia tại bệnh viện lớn nói với gia đình rằng đứa bé đã phải chết và ngay cả khi nó sống sót, nó sẽ là một người chậm phát triển.

“Hai đứa cháu trai sinh đôi của em gái em bị sinh non, một đứa nặng 1,8 cân (2 pound) và đứa kia nặng 2,2 cân (2,4 pound). Cha mẹ và ông bà không muốn chúng, họ lo lắng rằng cặp song sinh sẽ bị tàn tật và họ không đủ khả năng điều trị. Không phải tất cả những đứa trẻ này bây giờ đều khỏe mạnh sao?”

“Chẳng phải vì các thành viên trong gia đình chúng ta đã chân thành niệm chín chữ chân ngôn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ nên điều kỳ diệu đã xảy ra sao? Cá nhân anh đã trải qua tất cả những điều này. Tại sao giờ anh lại dao động và không tin vào Đại Pháp? Sư phụ Lý không muốn một xu tiền nào từ anh. Chỉ cần anh tin vào Đại Pháp, Ngài có thể thanh lọc cơ thể anh”.

Khi lắng nghe tôi nói, nước mắt chảy dài trên mặt anh. Tôi hỏi anh: “Anh có tin vào Đại Pháp không?”. Anh ngẩng đầu lên và nói chắc chắn: “Anh tin”. Giọng của anh làm tôi thấy nhẹ nhõm vì biết rằng anh đã được cứu.

Tôi nói với anh ấy: “Hãy ngồi đây và đợi, em sẽ đi lấy thứ gì đó từ siêu thị, và chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.” Anh gật đầu. Tôi nhanh chóng đi đến siêu thị và mua vài túi rau và trái cây. Tôi mang chúng đến chỗ anh ấy và nói: “Hãy về nhà nào!”

Anh ấy nói: “Em cứ đi trước đi. Anh chóng mặt quá không đi được, anh sẽ ngã mất”. Nhưng rõ ràng anh ấy có sức mạnh trong giọng nói của mình. Tôi nói: “Không sao đâu, cứ thử đi. Anh sẽ không ngã đâu mà lo“. Anh ấy ngước nhìn tôi, và tôi đang mỉm cười với anh ấy. Do dự, anh đứng dậy và chậm rãi bước vài bước nhỏ. Tôi theo sau anh ấy và nói: “Chẳng phải anh vẫn đang ổn đó sao?”

Sau vài bước tiến về phía trước, anh quay lại và nói: “Để anh giúp em. Đưa anh hai cái túi”. Tôi nói: “Anh có chắc không?” Anh ấy nói: “Có, anh chắc chắn”. Tôi vui vẻ nói: “Nhìn này, anh đã nói rằng anh sẽ ngã, nhưng hãy nhìn đi, anh vẫn đang đi và còn mang đồ đạc. Ngạc nhiên chưa!”. Anh bước đi vững vàng với hai chiếc túi nặng hơn trên tay. So với một khoảnh khắc trước đó, sự thay đổi của anh ấy thật không thể tin được.

Về đến nhà, tôi chào mẹ và mẹ chồng. Họ nhìn thấy chồng tôi bước vào với túi xách trên tay và vui vẻ nói: “Con khỏe chứ?”. Chồng tôi rơm rớm nước mắt trả lời: “Vâng, con khỏe.”

Đặt những chiếc túi xuống, chồng tôi thắp hương trước Pháp tượng của Sư phụ, sau đó, anh ấy quỳ xuống và chắp tay hợp thập. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khi anh cảm ơn Sư phụ đã cứu mạng anh.

Sau khi anh ấy đứng dậy, mẹ chồng tôi cũng quỳ xuống trước bức chân dung của Sư phụ, chắp tay cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng con trai bà. Mẹ tôi và tôi cũng đã rơi nước mắt biết ơn Sư phụ.

Trong hai ngày tiếp theo, tình trạng của chồng tôi ngày càng tốt hơn, và tất cả các triệu chứng của các bệnh khác nhau của anh ấy cuối cùng biến mất.

Sau đó, em gái út của tôi và chồng cô ấy đều làm việc tại một bệnh viện biết được sự việc. Họ đã sắp xếp một cuộc kiểm tra y tế toàn diện cho chồng tôi, và kết quả cho thấy mọi thứ đều bình thường và anh ấy có sức khỏe tốt.

Chồng tôi xúc động nói: “Giờ anh đã biết tại sao các học viên Pháp Luân Đại Pháp lại kiên định với niềm tin của họ như vậy. Bây giờ anh biết đức tin thực sự là gì. Anh đã thực sự cảm nhận được sức mạnh phi thường của Pháp Luân Đại Pháp và lòng từ bi của Sư phụ. Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Đây là câu chuyện có thật về việc chồng tôi trải qua một cơn bạo bệnh bất ngờ như thế nào, và cách anh ấy được chữa khỏi hoàn toàn nhờ phát triển đức tin chân thành vào Pháp Luân Đại Pháp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/16/432585.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/1/196410.html

Đăng ngày 09-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share