Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-10-2021] Khi bước sang tuổi 30, tôi đã mắc nhiều chứng bệnh khác nhau, như bệnh tim, viêm khớp và nhiều căn bệnh khác. Các khớp của tôi đã bị biến dạng, và tôi bị mất ngủ. Cơ thể tôi ngày một yếu đi, và tôi phải sống dựa vào thuốc men. Người tôi gầy như que củi, mỗi khi tôi đi khám bác sĩ, họ đều không thể tìm thấy mạch của tôi. Họ cho rằng tôi sẽ không sống quá 40 tuổi.

Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống hoàn toàn mới

Tôi năm nay đã 71 tuổi. Một thầy tướng số nói rằng tôi sẽ gặp vận may vào năm 48 tuổi. Quả đúng như vậy, đến năm đó, tôi đã gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Chính là Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã cứu tôi và cho tôi một cuộc sống mới.

Mọi chuyện bắt đầu vào ngày 26 tháng 10 năm 1998, đêm hôm đó tôi có một giấc mộng. Trong mộng, tôi đang ngồi trên mái nhà và trông có vẻ rất nguy hiểm. Tôi không dám nhúc nhích và không biết phải làm gì. Trong tâm tôi nghĩ: “Giá như có ai đó đến giúp mình“. Ngay khi ý nghĩ này lóe lên, một người đàn ông xuất hiện, và hỏi tại sao tôi lại ngồi trên mái nhà. Ông ấy vươn tay ra kéo tôi đứng dậy, rồi biến mất trước khi tôi kịp nhìn thấy ông ấy. Khi thức giấc, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Có người đã cứu mạng tôi, tôi có cứu tinh rồi.

Vào khoảng 3 – 4 giờ chiều hôm đó, khi đang đi trên đường tôi đã gặp một người đàn ông. Ông ấy giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và bảo tôi trực tiếp đến địa điểm luyện công tập thể, và tôi đã đi theo. Mọi người đều rất thân thiện, điều đó khiến tôi vô cùng cảm động.

Tối hôm đó tôi bắt đầu học Pháp và luyện công cùng với mọi người. Ngày hôm sau tôi cũng đến quảng trường địa phương để hồng Pháp. Nước mắt tôi trào ra ngay khi mọi người mở bản nhạc “Phổ Độ” và “Tế Thế”. Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra với mình và không biết trả lời ra sao khi người khác hỏi liệu tôi có ổn không. Mãi cho đến sau này, tôi mới hiểu rằng đó là cảm giác hạnh phúc, may mắn và sự cảm ân từ sâu thẳm của sinh mệnh tôi vì đã đắc được Đại Pháp.

Đúng là “trong cái rủi có cái may”, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ khi bắt đầu tu luyện, thân tâm tôi đều rất khỏe mạnh và tôi đã ngừng uống mọi loại thuốc. Mặc dù tôi chỉ học xong tiểu học, nhưng tôi vẫn có thể đọc được các bài giảng của Sư phụ Lý.

Thời gian đầu của cuộc bức hại

Thật không ngờ là sau khi tôi bước vào tu luyện chưa đầy một năm, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại trên toàn quốc đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tại sao chính phủ lại ngăn cấm người dân tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Họ thậm chí còn yêu cầu tôi phải ký vào bản cam kết không tu luyện nữa. Tôi đã rơi nước mắt khi nói với các nhân viên công an: “Các anh đã ở đâu khi tôi phải chi hàng nghìn nhân dân tệ để chữa bệnh? Cơ thể tôi đã không còn bệnh tật và khó chịu sau hai tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các anh có biết điều đó không? Tôi không hiểu tại sao chính phủ Trung Quốc lại cấm chúng tôi tu luyện Đại Pháp.”

Mặc dù cuộc bức hại đang diễn ra nhưng niềm tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp vẫn không dao động. Sư phụ đã luôn bảo hộ tôi bằng cách biến nguy thành an, và đã ban nhiều phép màu và phước lành cho tôi và gia đình tôi.

Năm 2007, khi đang tiễn một người bạn ở ga xe lửa, tôi đã chuẩn bị đưa cho ông ấy cuốn sách Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản) và các tài liệu thông tin giảng chân tướng Đại Pháp khác. Tuy nhiên, lúc bạn tôi lên tàu, tôi phát hiện thấy trạm kiểm soát an ninh rất gắt gao, nên tôi đã từ bỏ ý định đưa Cửu Bình cho ông ấy.

Khi rời ga xe lửa, người bảo vệ ở lối vào đã hỏi tôi: “Có gì trong túi của bà vậy?” Tôi nói với họ rằng không có gì quan trọng trong đó cả. Tôi không hề cảm thấy sợ hãi khi bảo vệ muốn xem có gì trong túi của tôi. Khi người bảo vệ nhìn thấy một mẩu giấy vệ sinh ở trong túi xách của tôi thì cậu ta đã thả cho tôi đi. Người họ hàng đã rất lo lắng cho tôi nhưng tôi biết rằng Sư phụ đang bảo vệ tôi khỏi tình huống nguy hiểm đó. Tôi đã không nhớ mình đã bỏ một cuộn giấy vệ sinh vào túi từ khi nào. Tôi biết rằng Sư phụ luôn bảo hộ cho các học viên Đại Pháp.

Sư phụ đã bảo vệ tôi

Tháng 9 năm 2011, khi tôi và một học viên khác đang giảng chân tướng và phát đĩa DVD chân tướng, có ai đó đã báo chúng tôi với cảnh sát. Sau đó cảnh sát đưa chúng tôi về đồn công an. Suốt cả ngày hôm đó, cảnh sát đã không thể tìm thấy nhà của tôi. Cuối cùng, họ chỉ có thể tìm thấy ảnh chân dung của Sư phụ trong căn nhà tôi đi thuê và họ phải thả tôi ra. Sư phụ đã một lần nữa bảo hộ tôi. Thời gian đó đó, một số học viên thường xuyên bị sách nhiễu, đã cất giữ nhiều sách của Sư phụ tại nhà tôi.

Hồi phục sau chấn thương đầu gối

Tết Trung thu năm 2020, khi đang đi phát lịch giảng chân tướng, tôi đã bất cẩn ngã khụy gối xuống thật mạnh. Khi một học viên khác đỡ tôi dậy tôi đã cảm thấy vô cùng đau đớn. Tôi thầm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và tự nhủ với bản thân rằng tôi sẽ ổn thôi. Tôi đi được vài bước thì ngất xỉu và ngã lăn ra đất. Con trai tôi đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nói với con rằng tôi sẽ không nhập viện. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ về nhà vì đó là ngày nghỉ lễ, và không có ai đi làm cả. Sau khi con trai và con dâu đưa tôi về nhà, tôi thấy đầu gối của tôi bị sưng tấy và tôi không thể đi lại được nữa.

Ngày hôm sau, con trai đưa tôi đến bệnh viện một lần nữa và các bác sĩ nói rằng tôi đã bị thương nặng ở đầu gối. Kết quả chụp X-quang cho thấy xương bánh chè của tôi bị vỡ thành nhiều mảnh và tôi cần phải phẫu thuật. Tôi không hề sợ hãi, và tâm tôi không bị lay động. Tôi biết rằng tôi có Sư phụ ở bên cạnh tôi và nhất quyết đòi về nhà. Các bác sĩ đã nhắc lại cho tôi về tầm quan trọng của việc cố định phần đầu gối lại, nếu không sau này tôi sẽ gặp khó khăn khi đi lại. Nhưng tôi vẫn quyết định về nhà.

Tôi tín Sư tín Pháp, ngày ngày học Pháp luyện công. Tôi dùng nạng để đi vào phòng tắm. Mười ngày sau tôi quay lại bệnh viện để chụp X-quang kiểm tra lần nữa, các bác sĩ này không hề biết rằng tôi đã từ chối cuộc phẫu thuật và nói rằng tôi đang hồi phục rất tốt, và con trai tôi đã rất yên tâm.

Một chị học viên ngoài 80 tuổi mà tôi thường gọi là chị gái đã chăm sóc tôi, và chị ấy cũng lo cơm nước cho tôi. Chúng tôi cùng nhau học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, phát chính niệm, đối chiếu từng ý từng niệm và quy chính bản thân dựa theo Pháp.

Tu bỏ tâm oán hận

Tôi cần phải buông bỏ tâm oán hận mỗi khi bị người khác nói động đến và để có thể đề cao trong tu luyện. Tôi đã cố gắng tự làm mọi việc trong khả năng của mình, không ỷ lại vào chị gái. Sau 40 ngày, tôi đã không cần dùng nạng nữa. Sau hai tháng, tôi đã có thể tự sinh hoạt và còn có thể chăm sóc cho người chồng tàn tật của mình, nên chị gái tôi về nhà chị ấy. Trong vòng 100 ngày, tôi đã có thể ra ngoài đi dạo, cùng đồng tu giảng chân tướng, phát tài liệu và thức tỉnh lương tri của chúng sinh.

Chính uy lực siêu thường của Đại Pháp đã giúp tôi phục hồi xương bánh chè từng bị gãy thành nhiều mảnh mà không cần phải phẫu thuật và nhập viện. Gia đình con dâu tôi cũng đã chứng kiến sự siêu thường này của Đại Pháp.

Một người hàng xóm của tôi đã ngoài 50 tuổi, cũng từng bị gãy xương bánh chè thành nhiều mảnh và cậu ấy phải làm phẫu thuật. Các bác sĩ đã định vị lại xương bánh chè của cậu ấy và cố định nó bằng vít, nhưng chân cậu ấy vẫn bị sưng và cậu ấy vẫn phải dùng nạng suốt ba tháng. Cậu ấy đã chi hơn 30.000 nhân dân tệ tiền viện, và các bác sĩ khuyên cậu ấy rằng mỗi năm cậu ấy phải quay lại bệnh viện một lần để thay những chiếc đinh vít đó.

Phước lành mà Sư phụ đã ban cho gia đình tôi

Sư phụ không chỉ bảo hộ tôi mà còn bảo hộ cả gia đình tôi. Cháu gái tôi đã đọc thuộc lòng các bài thơ Hồng Ngâm từ khi còn nhỏ. Cháu thường nhìn thấy Sư phụ trong những giấc mơ của mình. Trong giấc mơ, cháu đã có những cuộc trò chuyện với Sư phụ, Ngài thường nở nụ cười và sẽ đưa cháu về nhà.

Vào một buổi sáng tháng 10 năm 2003, cháu gái tôi thức dậy vào khoảng 7 giờ sáng. Cháu nói rằng cháu đã có một giấc mơ. Tôi đã hoài nghi vì nghĩ rằng một đứa trẻ hai tuổi thường hiếm khi nằm mơ. Cháu gái tôi nói: “Bà ơi, điều đó là thật. Cháu cũng tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Cháu mơ thấy Sư phụ đưa cháu về nhà của chúng ta ở ngoại ô, và cháu đã nhìn thấy bố mẹ. Bố cháu đang bị đau ở chân”. Trong khi mô tả lại, cháu đã bắt chước một người bị tàn tật đang di chuyển. Tôi khá ngạc nhiên và vài ngày sau tôi gọi điện cho con trai tôi. Quả thực như vậy, con trai tôi đã bị đau ở thắt lưng và cháu đã không nói với tôi vì không muốn tôi lo lắng.

Một ngày, khi con trai tôi đang xuống giếng kiểm tra thì sợi dây thừng bị đứt và cháu đã rơi xuống từ độ cao 20 mét và lưng cháu đã đập xuống đáy giếng. Lúc đó con trai tôi cảm thấy đau, không thoải mái, nhưng đã không nghĩ nhiều về nó và vẫn tiếp tục làm việc. Công ty bảo cháu hãy tới bệnh viện địa phương chụp X-quang để kiểm tra. Kết quả cho thấy xương cụt của con trai tôi đã vỡ thành nhiều mảnh.

Con trai tôi phải nhập viện và tiến hành phẫu thuật. Các bác sĩ đã bị sốc khi biết rằng cháu đã ngồi trên một chuyến tàu trong 9 giờ đồng hồ để đến bệnh viện. Điều này không thể xảy ra đối với một người bình thường đang bị gãy xương cụt. Cuộc phẫu thuật kéo dài khoảng 10 tiếng đã thành công. Lúc tôi hay tin thì con trai tôi đã được xuất viện.

Năm 2006, chồng và con trai tôi cùng nhau đạp xe đạp. Khi xuống dốc, chồng tôi bị ngã đập đầu xuống đất. Cả con trai tôi và con dâu tôi đều rất sợ hãi. Tôi trấn an các con và nói rằng sẽ ổn cả thôi vì chúng tôi có Sư phụ và Đại Pháp bảo vệ. Chúng tôi bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Một lúc sau, tôi đỡ chồng tôi lên và nói với ông ấy cũng hãy chúng tôi niệm chín chữ chân ngôn. Sau khi về nhà, tôi đã mở các bản thu âm bài giảng của Sư phụ và chồng tôi ngủ được khoảng 3 đến 4 ngày, và không có điều gì bất thường xảy ra. Chồng tôi năm nay đã 85 tuổi, từ đó đến nay ông ấy vẫn rất khỏe mạnh. Tôi biết rằng chính Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu mạng chồng tôi. Con xin cảm tạ hồng ân hạo đãng của Sư phụ.

Năm 2011, con gái tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Cháu đã khóc và không dám nói với tôi. Một người bạn cùng lớp ở trường đại học nói với tôi rằng con bé bị bệnh và có thể phải tiến hành phẫu thuật, nên ngay hôm sau tôi đã mua một vé tàu đến thăm con gái. Tôi nói với con bé rằng đừng sợ hãi vì Sư phụ đã giảng “một người luyện công, cả gia đình được lợi ích” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999]), không có gì phải sợ, chỉ cần cháu ủng hộ tôi tu luyện, cháu cũng sẽ nhận được phúc báo.

Con gái tôi tin vào Đại Pháp và ngay trước khi phẫu thuật con bé đã thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Từ lúc nhập viện đến khi xuất viện, mọi việc đều suôn sẻ. Bác sĩ phẫu thuật cũng rất quan tâm đến sự hồi phục của con gái tôi. Những bệnh nhân khác trong bệnh viện nghĩ rằng chúng tôi đã cho bác sĩ thêm tiền điều trị, nhưng thực tế tôi biết rằng chính Sư phụ đã an bài việc đó. Con gái tôi hiện đang sống ở nước ngoài và rất khỏe mạnh. Cháu cũng đọc các bài giảng của Sư phụ mỗi khi có thời gian rảnh.

Đại Pháp siêu thường và Sư phụ từ bi. Các đệ tử Đại Pháp trong tu luyện thân tâm được thụ ích, và việc truyền rộng chân tướng Đại Pháp trân quý nhất này chính là mang lại phước lành cho những người thân thiết nhất của chúng ta. Trong hoàn cảnh đại dịch đang diễn ra, tôi chân thành mong chúng sinh hãy đọc các tài liệu chân tướng để hiểu Pháp Luân Đại Pháp thực chất là gì.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/27/432328.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/3/196433.html

Đăng ngày 31-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share