Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-09-2021] Tôi năm nay 62 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 2019. Mặc dù đắc Pháp chưa đến hai năm và bước vào tu luyện chưa đến một năm, nhưng tôi đã trải nghiệm uy lực của Đại Pháp.

Được Sư phụ bảo hộ trước khi tu luyện

Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng:

“Đời người chẳng qua trăm năm
Đắng cay nhiều hơn ngọt bùi
Quay đầu nhìn các việc, ai mà không đau lòng
Một đời truy cầu
Một đời ưu oán” (Được-mất ở một niệm, Hồng Ngầm III)

Đoạn Pháp này khiến tôi nhớ lại quá khứ đầy đau khổ của mình. Suốt cuộc đời, tôi đã trải qua vài lần tai ương, nhưng cuối cùng vẫn sống sót. Lúc năm tuổi, tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm màng não và hôn mê suốt năm ngày trong bệnh viện. Ngay cả bác sỹ cũng nghĩ tôi sẽ không qua khỏi. Nhưng vào ngày thứ sáu, tôi bất ngờ tỉnh dậy một cách thần kỳ. Nhưng không may là tôi đã bị di chứng. Khi đi học, tôi không thể hiểu thầy cô đang giảng điều gì. Mặc dù cố gắng hết sức để lên lớp hai, nhưng tôi hầu như không biết chữ và không thể đọc hay viết.

Cách đây 20 năm, trước khi đắc Pháp, tôi đã có một giấc mơ, trong đó tôi thấy Sư phụ đang ngồi trên toà sen. Sư phụ trông vô cùng từ bi, uy nghiêm, và như chỉ mới hơn 30 tuổi. Khi tôi chính thức bước vào tu luyện và nhìn thấy ảnh của Sư phụ, Ngài giống hệt như trong giấc mơ mà tôi đã thấy vào 20 năm trước.

Do nhiều năm làm việc cực nhọc nên tôi bị đau thắt lưng. Mỗi khi cơn đau xuất hiện, tôi phải vịn vào tường để đi lại. Từ nơi làm việc về đến nhà, đoạn đường thường chỉ mất có 10 phút nhưng tôi lại mất hơn một giờ. Cơn đau thường kéo dài hơn ba tuần mới giảm. Nhưng sau khi tôi mơ thấy Sư phụ, thì cơn đau lưng đã khỏi và không còn tái phát nữa. Thật kỳ diệu.

Tôi còn nhớ rất rõ một sự kiện khác. Vào mùa thu, lúc đó tôi 20 tuổi, tôi đi làm thêm. Khi tôi xong việc và đang đạp xe trên đường về nhà (lúc đó vẫn còn là con đường đất) vào lúc 6 giờ 30 tối thì một chiếc xe tải lớn kéo hàng chạy ở đằng sau tôi. Xe tải này kéo hai thùng lớn chứa đầy than, phía trên có vài người đang ngồi trên đỉnh của hai thùng than đó.

Ngay khi tôi đang tập trung đạp xe, thì một người đàn ông đạp xe từ phía sau lao tới và vượt qua tôi với tốc độ cực nhanh, đâm vào xe đạp của tôi và làm tôi ngã nhào vào gầm xe tải. Xe tải đã cán qua người tôi và chiếc xe đạp của tôi bị bẹp dúm. Khi chiếc xe tải dừng lại, người tài xế kéo tôi ra khỏi gầm xe và ai cũng nghĩ tôi vậy là xong rồi. Họ nói: “Hãy mau đến bệnh viện”. Tôi cũng rất hoảng hốt nhưng cuối cùng đã bình an vô sự. Khi nhìn vào tấm gương lớn ở bệnh viện, tôi dần lấy lại bình tĩnh và bật cười. Tôi nói với tài xế xe tải: “Tôi không sao. Chỉ cần đưa tôi về nhà”. Người tài xế chỉ phải sửa xe đạp cho tôi và mọi việc đã được giải quyết. Người đi xe đạp đâm vào tôi thì đã biến mất từ lâu.

Bà tôi thường nói: “Đứa trẻ này thực sự may mắn. Cho dù gặp tai ương lớn cỡ nào thì nó vẫn sống sót. Chắc hẳn là có Thần, Phật bảo hộ nó.”

Tôi minh bạch những việc khó giải thích này sau khi học các bài giảng Pháp của Sư phụ. Trước khi đắc Pháp, Sư phụ đã bảo hộ tôi. Trong vũ trụ bao la rộng lớn này, một con người thật quá ư nhỏ bé, nhỏ còn hơn cả hạt bụi. Không phải là tôi may mắn mà chính là sự từ bi của Sư phụ. Sư phụ từ bi vĩ đại đã luôn che chở, bảo hộ cho từng chúng sinh có thể đắc cứu. Tôi thực sự cảm nhận được sự từ bi vô lượng của Sư phụ.

Tiếp tục vượt qua khổ nạn

Trước khi đắc Pháp, tôi đã tu Phật giáo hơn 10 năm. Vì tôi không biết đọc, nên chỉ mù quáng nghe theo những gì người khác nói. Người ta nói tôi thờ cúng thứ gì thì tôi sẽ thờ cúng thứ đó. Người ta nói tôi niệm cái gì thì tôi sẽ niệm cái đó. Tôi đã để những thứ khác khống chế cơ thể của mình. Cuối cùng, tôi đã rước vào thân rất nhiều thứ không tốt. Tôi thậm chí có thể nói ngôn ngữ vũ trụ. Mặc dù không biết mình đang lảm nhảm điều gì nhưng tôi nghĩ mình vậy là giỏi. Trên thực tế, tôi không những không đắc Đạo mà thậm chí còn bệnh tật khắp thân.

Năm 2018, cơ thể tôi, vốn đã phải chống chọi với nhiều vấn đề sức khỏe, với những lần gần như không vượt qua được thì cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa và tôi bị đột qụy. Tôi không thể cử động phía bên trái cơ thể và đau nhức khắp người. Không chỉ vậy, cả hai chân tôi đều sưng. Tôi cũng bị táo bón, tiểu buốt, và thoát vị đĩa đệm cột sống, tê tay chân. Bất kỳ cử động nào cũng khiến tôi vô cùng đau đớn. Sau đó là các bệnh di truyền, chẳng hạn huyết áp cao, bệnh tim, cholesterol cao, và axit uric cao. Cơ thể tôi giống như một cái vỏ bị thủng nhiều lỗ. Dẫu tôi có làm gì, thì cơn đau vẫn không hết. Tôi thực sự nghĩ rằng mình thà chết còn hơn.

Mặc dù tôi cảm thấy thời gian còn lại trên thế gian này ngắn ngủi nhưng trong tâm tôi vẫn luôn có một niệm – vẫn còn rất nhiều việc mà mình chưa hoàn thành. Tôi nghĩ: “Chẳng phải bà đã nói rằng mình may mắn sao? Chẳng phải bà đã nói mình sẽ luôn sống sót sau khi gặp khó khăn bất hạnh sao?” Tôi tin rằng Thần, Phật sẽ bảo hộ mình và sinh mệnh của tôi chưa kết thúc. Tôi cũng tin rằng mọi việc sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn và có ánh sáng phía cuối đường hầm.

Lúc tôi mắc bệnh, dì tôi đã chăm sóc tôi và tôi rất biết ơn dì. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, dì đã khỏi mọi bệnh tật. Tuy nhiên, dì bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại trong bốn năm. Dì thường bảo tôi: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp biết nghĩ cho người khác trước. Đại Pháp thực sự có thể cứu người!” Có lần dì đã đưa tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân nhưng tôi không thể đọc vì không biết chữ. Vì dì bị bức hại nên tôi sợ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cũng có thể bởi vì cơ duyên đắc Pháp của tôi chưa đến.

Từ chối từ bỏ tu luyện Đại Pháp bất chấp khổ nạn lớn

Sau khi bị bức hại, dì tôi vẫn kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thực sự thắc mắc: Pháp Luân Đại Pháp thực sự là gì? Điều gì có thể khiến dì tôi kiên định đức tin dù chịu khổ nạn nhiều đến vậy?

Vì dì chăm sóc tôi mỗi ngày nên chúng tôi chia sẻ với nhau mọi điều. Sau đó dì đưa tôi một máy nghe nhạc MP3 có chứa các bài giảng Pháp của Sư phụ và nói: “Vì con không thể đọc sách nên con có thể nghe các bài giảng”. Tôi đau nhức khắp thân và vô vọng đến mức tôi nghe các bài giảng suốt đêm.

Ngày hôm sau, cổ tôi bị đau nhiều hơn. Tôi đã không nhận ra Sư phụ đã bắt đầu tịnh hoá cơ thể cho tôi. Tôi chỉ nghĩ bệnh của mình đang trở nặng. Dưới sự thuyết phục của gia đình, tôi đã đến bệnh viện vào ngày hôm sau. Bác sỹ nói: “Tình trạng của chị đã nghiêm trọng đến mức chỉ còn cách phẫu thuật. Không có thuốc đặc trị”. Tuy nhiên, một tấm phim chụp CT cho thấy ống sống lưng của tôi quá hẹp, nghĩa là các dây thần kinh có thể dễ dàng bị phá huỷ và tôi sẽ bị liệt.

Trở về nhà, tôi tuyệt vọng đến mức xem Đại Pháp như phương án cứu mạng cuối cùng và tiếp tục nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Hôm đó, trong người tôi cảm thấy lạnh mặc dù trời rất nóng. Tôi mặc quần áo mùa đông nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Tôi đắp hai cái mền nhưng không có tác dụng. Tôi không biết cả cuộc đời mình đã tạo bao nhiêu nghiệp đến nỗi tích tụ quá nhiều vật chất bất hảo trong cơ thể. Nếu Sư phụ không đẩy nó ra, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm đáng sợ đến mức nào.

Khi tôi nghe Sư phụ giảng về việc tịnh hoá thân thể cho học viên, tôi liền ngộ ra đây chính là Sư phụ đang giúp tôi tịnh hoá thân thể. Chỉ với một niệm thuần khiết và chất phác này, cổ tôi bắt đầu tốt hơn từng ngày. Cuối cùng, nó không còn đau nữa và có thể cử động được. Sự tự tin của tôi tăng lên từng ngày, ngoại trừ việc ăn và ngủ, thời gian còn lại tôi dành nghe các bài giảng Pháp. Tôi cũng bỏ đi tất cả các sách Phật giáo và bài vị của những thứ gọi là bất tử mà tôi đã thờ cúng.

Dì tôi bắt đầu hướng dẫn tôi luyện các bài công pháp. Vì bị đột quỵ, nên bên trái cơ thể tôi bị liệt và cánh tay cảm thấy rất nặng và tôi không thể nhấc nó lên. Lần đầu tiên khi tôi bắt đầu học bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy phần bên trái của cơ thể trở nên trống rỗng, như thể không còn thứ gì tồn tại ở đó nữa. Tôi thậm chí còn chớp mắt nhìn xem nó còn ở đó không. Trước đây, tôi chỉ có thể nâng cánh tay đến chân mày. Bây giờ, tôi có thể nâng lên hạ xuống, cử động dễ dàng.

Gia đình tôi chứng kiến uy lực của Đại Pháp

Khi dì nhìn thấy tôi đã thực sự bước vào tu luyện, dì đã học Pháp và đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng tôi. Dần dần, tôi có thể nhận ra hầu hết các mặt chữ trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi thường hỏi dì có thấy những tia sáng lấp lánh phát ra từ sách Chuyển Pháp Luân hay không, nhưng dì bảo dì không thấy. Nhận ra tôi có căn cơ tốt, dì rất vui.

Lần đầu tiên, khi chúng tôi bắt đầu đọc Pháp, tôi thường bỏ sót chữ hoặc đọc sai. Dì đã kiên nhẫn chỉnh lại cho tôi. Nghĩ lại, thật khó cho tôi để có được ngày hôm nay nếu không có sự giúp đỡ của các đồng tu.

Để gia đình chấp nhận Đại Pháp, tôi đã hỏi chồng và con những chữ mà tôi không hiểu. Khi nhìn thấy sự thay đổi về thể chất của tôi, họ không còn phản đối việc tôi tu luyện nữa. Thỉnh thoảng, để họ tiếp xúc nhiều hơn với Đại Pháp và có thể hiểu Đại Pháp, tôi sẽ hỏi họ những chữ mặc dù tôi đã biết.

Cháu nội của tôi cũng trải nghiệm uy lực của Đại Pháp. Cháu bị sốt và trán của cháu rất nóng. Khi tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân cho cháu, chồng tôi nói: “Chỉ đọc một cuốn sách thì không có hiệu quả đâu”. Tuy nhiên, 10 phút sau, cơn sốt của cháu đã biến mất. Cháu reo lên: “Bà ơi, thực sự có tác dụng! Bà đọc cho con nghe thêm một chút nữa nhé”.

Một lần khác, cháu nội đang chơi và lăn lộn trên giường thì bất ngờ bị ngã và đầu đập vào góc giường. Lúc đó cháu vẫn còn rất nhỏ, nên chỉ nằm im, không nói lời nào. Chồng tôi hốt hoảng và gọi lớn tên cháu, nhưng cháu không phản ứng, ngay cả cào vào chân và lòng bàn tay, lòng bàn chân. Nhìn thấy trán cháu chảy mồ hôi lạnh và tay của cháu trở nên lạnh buốt, chồng tôi sợ cháu sẽ không tỉnh lại. Ông ấy không biết phải làm gì.

Ngay lúc nguy kịch đó, chồng tôi đưa tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân và giục tôi nhanh chóng đọc sách cho cháu nghe. Tôi bình tĩnh và bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, đồng thời cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Chỉ trong vòng 10 phút, cháu trai đã ngủ thiếp đi và ngủ một giấc khá lâu. Chồng tôi sợ cháu có thể sẽ không tỉnh lại nên đánh thức cháu. Cháu nội lại chạy nhảy xung quanh tinh nghịch. Sự việc này đã thực sự khiến gia đình tôi rất cảm động.

Con trai tôi thường khen tôi một cách tự hào trước mặt mẹ vợ: “Mẹ con bây giờ không phải là một người bình thường đâu. Mẹ con hầu như có thể bắt kịp với sinh viên đại học khi có thể nhận ra các chữ trong sách Chuyển Pháp Luân”.

Giảng chân tướng

Sau khi đắc Pháp một ngày, dì tôi đề nghị tôi ra ngoài và giảng chân tướng Đại Pháp. Có lẽ vì Sư phụ khích lệ nên tôi đã khuyên được bốn người làm tam thoái (thoái đảng, đoàn, đội) chỉ trong một ngày. Một trong số họ là chủ tiệm giặt ủi. Ông ấy nói: “Tôi thực sự không tin gì cả, nhưng tôi nghĩ những gì chị nói là đúng, nên tôi thoái ĐCSTQ”.

Khi tôi đến siêu thị để dùng tiền có in thông tin tích cực về Đại Pháp, tôi lấy ra một xấp tiền và đưa nhân viên thu ngân. Cô ấy cầm tờ tiền và la lên: “Đây là từ Pháp Luân Đại Pháp! Đây là từ Pháp Luân Đại Pháp!” Việc này khiến tôi hơi căng thẳng một chút.

Một cậu thanh niên rất trẻ, là quản lý cửa hàng bước đến, lấy tờ tiền và đọc lớn dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” Sau đó cậu ấy đưa nó cho nhân viên thu ngân, cô ấy không nói gì và bận rộn làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tôi có một người em họ, đã nghe chân tướng Đại Pháp ở Đài Loan nhưng không làm tam thoái. Tôi nói với cô ấy về việc này, cô ấy nói: “Em thoái. Em đã nghe chân tướng Đại Pháp trước đây rồi”. Cô ấy thậm chí còn hỏi xin ba chiếc bùa hộ mệnh Đại Pháp.

Tôi từng chơi khá thân với một người đồng nghiệp. Một hôm, tôi đến thăm cô ấy và giảng chân tướng. Tôi bật bản thu âm “Nhớ lại ân điển của Sư phụ“ cho cô ấy nghe, chồng cô ấy cũng lắng nghe chăm chú. Anh ấy nói: “Không lạ gì khi em nghe bài này mỗi ngày – nó thực sự rất hay”. Trước khi rời đi, tôi tặng cô ấy một chiếc bùa hộ mệnh và một tờ tiền 5 Nhân dân tệ có thông tin giảng chân tướng.

Một cặp vợ chồng khác, là đồng nghiệp cũ của chúng tôi, cũng đã làm tam thoái cách đây không lâu. Cô ấy xin tôi thêm hai chiếc bùa hộ mệnh và hỏi tại sao tôi không tặng cho chồng cô ấy một chiếc. Tôi nói: “Bởi vì anh ấy không tin!” Chồng cô ấy lập tức trở nên lo lắng và nói: “Ai nói vậy? Tại sao tôi lại không tin chứ?” Hơn một năm qua, 53 người mà tôi biết đã làm tam thoái.

Tháng 7 năm 2020, tôi ra ngoài đi dạo buổi tối với một người hàng xóm. Bà ấy đã hơn 70 tuổi. Bất ngờ, trời đổ mưa lớn và chúng tôi tìm một chỗ trú mưa dưới mái hiên của một cửa hàng. Chúng tôi nghĩ sẽ đợi cho đến khi mưa tạnh thì đi tiếp nhưng cơn mưa không có dấu hiệu ngừng lại nên người hàng xóm đã gọi điện cho cháu gái đi xe hơi đến đón chúng tôi.

Khi cô cháu gái đến, cô ấy phải đậu xe cách chỗ chúng tôi đang đứng hơn 200 mét. Cô ấy đem theo dù để giúp bà cô ấy lên xe trước rồi mới quay lại đưa tôi lên xe. Nhưng tôi quyết định tự đi và không đợi cô ấy. Người hàng xóm bị ướt, mặc dù bà ấy có che dù. Còn tôi thì khô ráo, ngay cả giày cũng không thấm nước mưa.

Kể từ đó, bà lão này thường nói với mọi người: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Mặc dù trời đổ mưa lớn nhưng bà ấy vẫn khô ráo, ngay cả đế giày của bà ấy cũng không thấm nước. Nếu tôi không tận mắt chứng kiến, làm sao có thể tin được chuyện này chứ!”

Đúng vậy! Ngay cả tôi cũng thấy khó tin. Tuy nhiên, tôi biết rằng Sư phụ đã để tôi bước đi trong một không gian khác để mọi người có thể chứng kiến uy lực của Đại Pháp.

Tôi đã hơn 60 tuổi rồi, nhưng họ hàng và bạn bè đều nói tôi trông trẻ hơn trước đây, hoạt bát và tràn đầy năng lượng. Tôi muốn nhân cơ hội này để nói với thế nhân rằng: “Nếu bạn thiện đãi Pháp Luân Đại Pháp thì sẽ được thụ ích to lớn”.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/2/430329.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/9/196092.html

Đăng ngày 12-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share