Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 17-09-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 6 năm 1995. Trước đó, tôi mắc bệnh tim trầm trọng. Tim tôi đập hơn 200 lần một phút. Bác sỹ bảo tôi có thể gặp nguy hiểm đến sinh mệnh bất cứ lúc nào. Tôi cũng bị tổn thương vùng lưng dưới và tôi không thể đứng thẳng người vì đau. Hơn nữa, tôi còn mắc bệnh vai tê cứng, viêm mũi dị ứng, viêm xoang và các vấn đề sức khoẻ khác.

Bước trên con đường tu luyện

Mẹ bảo tôi có một môn khí công được phổ truyền gần đây và nhiều người đang tu luyện và đề nghị tôi tìm hiểu thử.

Tôi đến công viên và tìm thấy một điểm luyện công. Khi tôi bảo với mọi người ở đó rằng tôi mắc bệnh rất nặng, thì họ nói rằng có nhiều người còn bệnh nặng hơn tôi nhưng họ đã khỏi bệnh ngay sau khi bắt đầu tu luyện môn khí công này. Nghe vậy, tôi liền nhờ họ hướng dẫn tôi luyện công. Tôi học xong các bài công pháp đứng và về nhà. Sau đó, tinh thần của tôi phấn chấn và tôi dường như không cần ngủ trưa nữa. Trước đây, điều này chưa từng xảy ra.

Tôi ở độ tuổi 30 và con gái tôi đang học tiểu học. Chồng tôi là nhân viên kinh doanh và thường đi công tác xa nhà, nên tôi phải đưa đón con đi học. Vì tôi không có thời gian đến công viên luyện công vào các ngày trong tuần nên tôi đi vào cuối tuần. Tôi muốn nhanh chóng học các bài công pháp. Sau đó, tôi bắt đầu luyện công vào mỗi tối. Tôi đã khỏi tất cả các căn bệnh trong vòng một tháng. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng khi đi lại, trong khi trước đây, chân tôi cảm thấy nặng như chì.

Sau đó, một học viên ở điểm luyện công bảo tôi cần phải học Pháp. Vậy là tôi mua một cuốn Chuyển Pháp Luân, đọc sách và luyện công vào ban đêm. Thông qua việc học Pháp, tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) không chỉ nói về luyện công mà quan trọng hơn là pháp môn này chỉ dạy mọi người trở thành người tốt. Các học viên được dạy phải chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, thiện lương và biết nghĩ cho người khác trước.

Vào tháng 9, công ty tôi yêu cầu tất cả nhân viên phải làm kiểm tra sức khoẻ. Tất cả các kết quả xét nghiệm của tôi đều bình thường. Đến nay, hơn 20 năm đã trôi qua, tôi hiện 63 tuổi và vẫn có sức khoẻ tốt.

Tôi rất may mắn vì được như ngày hôm nay là nhờ tu luyện Đại Pháp. Khi các đồng nghiệp nhận thấy tôi rất khoẻ mạnh, một người đã hỏi tôi: “Chị đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền cho chi phí y tế? Ví dụ, trước đây chị mắc bệnh tim – nếu nhập viện, thì chị phải trả rất nhiều tiền mà bệnh viện cũng không thể chữa cho chị. Chị thật là may mắn”.

“Đúng vậy”, tôi nói: “Tôi không chỉ tiết kiệm được rất nhiều chi phí y tế cho quốc gia mà quan trọng hơn, tôi không còn mắc bệnh nữa. Tôi không chỉ khoẻ mạnh mà còn trẻ hơn so với những người cùng tuổi. Ví dụ, tháng 8 vừa rồi, tôi đến siêu thị thì bảo vệ yêu cầu quét mã sức khoẻ của tôi. Tôi nói với anh ấy, tôi là người cao tuổi không dùng WeChat, và tôi không thể quét mã sức khoẻ vì không dùng nó. Nghe vậy, anh ấy tức giận nhìn tôi và nói: ‘Nếu chị không muốn quét thì thôi chứ đừng giả bộ nói chị là người cao tuổi!’”

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và đối xử tốt với người nhà. Mẹ chồng tôi là người kén chọn và ích kỷ. Bà không thích người này người kia và thường mắng chửi người khác. Tôi chẳng để điều này trong tâm và thường mua những thứ mà cha mẹ chồng thích. Vào mùa đông, tôi đem đến cho họ bắp cải. Chồng tôi nói: “Mẹ anh thường hay nói với những người khác trong sân: Nhìn xem những rau củ mà con dâu mua cho tôi mới tươi ngon làm sao!” Năm ngoái, cha chồng tôi bị thương ở chân và cuối cùng phải nhập viện. Tôi chuẩn bị món ăn và đem đến cho ông. Trước khi ông chuẩn bị xuất viện, tôi giúp ông tìm một chuyến xe để về nhà. Chính vì vậy mà mẹ chồng không ngừng khen ngợi tôi trước mặt con trai của bà.

Khi con gái tôi còn nhỏ, cháu thường xuyên mắc bệnh. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cháu không còn mắc bệnh nữa. Tôi thường nói với cháu về việc làm một người tốt bằng cách chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và bằng cách thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!”, cháu sẽ trở nên khỏe mạnh, thông minh và học tốt ở trường. Cháu hành xử như tôi dạy cháu và thường hay làm việc nhà. Ví dụ, cháu dọn dẹp phòng của cháu, giặt vớ, đổ rác và đi mua thực phẩm. Hàng xóm thường nhận xét cháu ngoan, vâng lời và lễ phép.

Ở trường, con gái cũng rất ý thức. Các thầy cô thích cháu và chọn cháu làm lớp trưởng, cháu cũng đại diện cho trường trong các cuộc thi tiếng Anh. Cháu luôn đạt giải nhất. Năm thứ hai của trường cấp ba, cháu là học sinh duy nhất ở trường đậu kỳ thi Tiếng Anh Thông Dụng cấp độ 4 của Anh (tương đương với đầu vào của bậc sau đại học). Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cháu được nhận vào một trường đại học nước ngoài mà cháu mơ ước.

Dì tôi được ban cho một cuộc đời mới

Tháng 5 năm 1996, dì tôi đang mắc bệnh, đã đến nhà của mẹ tôi. Dì nói dì bị đau dạ dày, và bởi vì hay bị chướng bụng nên dì không thể ăn được. Dì nói đã làm nội soi dạ dày tại thành phố dì ở. Bác sỹ nói bệnh của dì khó chữa. Dì nhìn thấy quảng cáo trên TV nói rằng một bác sỹ ở thị trấn của mẹ tôi có thể chữa được căn bệnh của dì nên dì đến. Khi mẹ tôi nhìn thấy dì, dì rất hốc hác. Dì không còn năng lượng để nói, tinh thần sa sút và mỗi bữa chỉ có thể húp một ít thức ăn loãng. Khi mẹ tôi hỏi ăn ít vậy thì liệu dì có đói không, dì nói mỗi khi dì húp nhiều hơn một chút, cỡ một muỗng canh thì bụng của dì sẽ bị chướng lên rất khó chịu. Vì thế, dì không thể ăn được.

Mẹ nhờ tôi nhanh chóng đưa dì đến bệnh viện. Chúng tôi đã đến bệnh viện vào ngày hôm sau. Sau khi dì làm nội soi dạ dày, bác sỹ gọi tôi lại và bảo tôi dì bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối với các khối u đang phát triển bên trong dạ dày. Đó là lý do tại sao dì không thể ăn. Bác sỹ không khuyến nghị phẫu thuật vì dì quá yếu để làm phẫu thuật. Ông ấy cũng nói dì chỉ còn sống từ một đến hai tháng. Sau khi bác sỹ kê một số thuốc giảm đau, dì quay lại nhà mẹ tôi.

Khi tôi mắc bệnh tim phải nhập viện, dì đã đến bệnh viện thăm tôi. Sau khi chúng tôi về nhà, tôi hỏi dì thấy tôi hiện nay ra sao. Dì nói: “Năm ngoái, lúc ở trong bệnh viện, tinh thần của con uể oải và con không còn sức lực. Bây giờ dì thấy con tràn đầy năng lượng, giống như trở thành một người khác vậy”. Tôi nói: “Hiện giờ con đang tu luyện Pháp Luân Công. Con đã trở nên khỏe mạnh”. Sau đó, tôi đề nghị dì cũng nên tu luyện. Dì lập tức đồng ý.

Ngày hôm sau, tôi đến điểm luyện công để mua một cuốn Chuyển Pháp Luân cho dì, và tìm thấy một điểm luyện công gần nhà dì. Dì chỉ học hết cấp một và hầu như không biết chữ. Nhưng dì rất siêng năng, dì viết ra những chữ mà dì không biết vào một tờ giấy. Sau đó dì đem tờ giấy đưa cho mẹ tôi hoặc chồng của dì. Sau một tuần, tôi đến thăm mẹ. Ngay khi tôi vừa đến, dì từ trong phòng bước ra và mỉm cười: “Con biết tin gì không? Bây giờ, dì có thể ăn thức ăn sống, lạnh, đủ loại thức ăn. Dì luôn thấy đói, muốn ăn thứ gì đó”. Tôi nói: “Thật tốt quá! Dì hãy cho con biết dì muốn ăn những gì, con sẽ đem đến cho dì”. Ngay lúc đó, mẹ tôi cũng có mặt. Tôi hỏi mẹ: “Sao dì có thể phục hồi nhanh chóng vậy mẹ?” Mẹ nói: “Dì đã đọc sách Chuyển Pháp Luân. Mỗi khi gặp những chữ mà dì không biết, dì liền đi hỏi. Sau khi đọc sách được 5 ngày, dì đi vệ sinh 13 lần. Dì nói đã thải ra rất nhiều chất dơ bẩn. Kể từ đó, dì có thể ăn đủ loại thức ăn”.

Năm nay, dì tôi 89 tuổi. Dì vẫn luôn có sức khoẻ tốt. Mặc dù dượng không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng dượng đã nhìn thấy vẻ đẹp của Đại Pháp thông qua vợ của mình và tin rằng Đại Pháp là tốt. Năm 2007, tôi nói với dượng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động. Dượng đồng ý. Sau đó, tôi đề nghị dượng làm tam thoái (thoái đảng, đoàn và đội) để những việc tà ác mà ĐCSTQ đã gây ra sẽ không ảnh hưởng đến dượng. Dượng nói ngay: “Chắc chắn rồi, hãy giúp dượng thoái nhé”.

Vì dượng rất có uy quyền trong gia đình nên tôi bảo dượng nói với người thân của dượng cũng nên làm tam thoái bảo bình an để họ có thể tránh được tai ương khi Trời diệt Trung Cộng. Tôi bảo dượng rằng họ cũng sẽ đắc phúc báo. Vài ngày sau khi dượng quay về nhà, dượng gọi điện cho tôi đưa ra một danh sách tên người nhà – hơn chục người – đồng ý thoái các tổ chức của ĐCSTQ.

Hiện tại, dì và dượng được con cháu chăm sóc. Cả hai đều có sức khỏe tốt và sống hoà thuận, đầm ấm. Tôi bảo họ rằng họ đã đắc phúc báo nhờ Đại Pháp và nhận được may mắn là nhờ thoái ĐCSTQ. Họ đều đồng ý.

Bạn học cũ thụ ích từ Đại Pháp

Tôi đến thăm mẹ vào ngày 26 tháng 1 năm 2020 và tình cờ gặp lại bạn học cấp ba, cô ấy cũng đến thăm mẹ tôi. Chúng tôi đã không gặp nhau hơn 40 năm. Khi tôi bảo rằng tôi vẫn còn nhớ tên cô ấy, cô ấy rất ấn tượng. Lúc đó, cô ấy rất ốm yếu và nước da sậm màu. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, cô ấy bảo rằng cô không thể ăn được vì mắc bệnh tiểu đường.

Tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho cô ấy. Cô ấy công nhận Đại Pháp và nói rằng vì tôi giảng chân tướng quá tốt nên cô ấy có thể thấy rằng Đại Pháp không giống như những gì mà ĐCSTQ đã tuyên truyền trên truyền thông và mạng internet. Tôi nói: “Tốt. Vì bạn đã minh bạch nên mình sẽ nói với bạn hai điều, đạt được thì bạn sẽ được bình an và khỏe mạnh”.

Cô ấy hỏi tôi: “Hai điều đó là gì?” Tôi nói: “Trước hết là chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!’ và niệm mỗi khi bạn có thời gian. Bạn càng niệm những chữ này thì càng tốt. Không quan trọng là niệm thầm hay niệm lớn. Nhưng nếu bạn muốn niệm lớn thì càng tốt. Chủ yếu là bạn cần thành tâm niệm và niệm ở nơi sạch sẽ, vì đây là cửu tự chân ngôn của Phật gia”.

Bạn tôi nói: “Sao mình lại không niệm những chữ này một cách thành tâm được chứ?” Tôi nói: “Tốt. Điều kiện thứ hai là: Bởi vì tất cả các phong trào vận động chính trị của ĐCSTQ từ đó đến nay mà nó đã bức hại rất nhiều người vô tội và phạm nhiều tội ác, Trời sẽ diệt ĐCSTQ. Những ai chọn không thoái các tổ chức của ĐCSTQ sẽ bị đào thải trong những thảm họa sắp tới. Ví dụ, dịch bệnh hiện nay là một trong những thảm hoạ”. Cô ấy nói đã gia nhập đoàn và đội trước đây và nhờ tôi giúp cô thoái ngay lập tức.

Do bị phong toả, nên tôi không thể liên lạc với cô ấy một thời gian. Vào ngày 13 tháng 2 năm 2021, tôi đã đến thăm cô ấy. Nước da cô ấy sáng mịn và cô ấy đã tăng cân. Tôi bảo rằng cô ấy đã thực sự thay đổi. Cô ấy nói mình không ngừng niệm cửu tự chân ngôn mỗi khi có thời gian và không bao lâu thì cô ấy cảm thấy thoải mái và hồi phục sức khỏe.

Bây giờ, cô ấy đang chăm sóc cho hai cháu nhỏ. Cô ấy còn đi làm thêm. Tôi bảo cô ấy rằng cô ấy thực sự đã đắc phúc báo vì có sức khỏe tốt và điều kiện tài chính khá giả. Cô ấy vui vẻ nói: “Đúng vậy!”

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/17/430868.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/24/196298.html

Đăng ngày 12-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share