Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-09-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2019. Tôi muốn cảm ơn Sư phụ từ bi vĩ đại (Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã ban cho tôi một cuộc đời mới.

Không rõ nguyên nhân bệnh

Tôi bị tiêu chảy nặng và sốt cao vào mùa hè năm 2019. Tôi phải nhập viện ở bệnh viện huyện trong 9 ngày, nhưng truyền dịch không giúp tôi thuyên giảm. Sau đó, tôi được chuyển đến Bệnh viện Nhân dân Thành phố và ở đó thêm 15 ngày nữa, nhưng không tìm được nguyên nhân gây bệnh. Thay vào đó, tình trạng của tôi nghiêm trọng hơn. Tôi cũng nhận thấy có máu trong phân của mình.

Thông qua mạng liên kết, gia đình đã chuyển tôi đến Bệnh viện Hữu nghị Bắc Kinh. Tuy nhiên, sau hai tuần, nguyên nhân gây bệnh vẫn không được tìm ra. Sau đó, bác sĩ làm sinh thiết tủy xương và cho rằng tôi đang mắc một căn bệnh rất hiếm gặp. Kế hoạch điều trị mà bệnh viên thiết kế cho tôi chỉ có tỷ lệ thành công dưới 1% và khá tốn kém. Trong thời gian nằm viện, tôi đã tiêu tốn gần hết số tiền tiết kiệm của gia đình và gia đình tôi đã vay tiền để điều trị cho tôi.

Cuối cùng, vào một ngày nọ, trong một buổi khám bệnh, bác sĩ tham dự đã nói với tôi trước mặt gia đình rằng: “Chị thực sự không cần điều trị căn bệnh này nữa. Chị sẽ không thể phục hồi, ngay cả khi điều trị, vì vậy chị chỉ đang lãng phí tiền của mình. Hơn nữa, chị cũng đang làm lãng phí không gian giường bệnh của chúng tôi. Hãy về nhà để hồi phục sức khỏe. Có lẽ chị còn sống được nhiều nhất ba tháng nữa.”

Gia đình tôi đã giữ bí mật tình trạng của tôi. Khi bác sĩ nói: “Thực ra chị không cần điều trị căn bệnh này nữa. Chị sẽ không thể phục hồi ngay cả khi điều trị,” tôi đã bị choáng. Lúc đó, tôi rất ghét vị bác sĩ này. Tôi cho rằng anh ta thật kiêu ngạo. Anh ấy nói với chúng tôi rằng chúng tôi cũng không cần đến các bệnh viện khác để tìm bác sĩ điều trị. Anh ta nói: “Nếu tôi không điều trị được cho chị, không ai khác có thể điều trị được.”

Tôi và gia đình đã hết hy vọng. Cha mẹ tôi rơi nước mắt, trong khi các thành viên khác trong gia đình và bạn bè của tôi đều khóc. Sau đó, gia đình tôi quyết định chuyển tôi đến bệnh viện trung tâm huyện. Như cha tôi giải thích: “Chết trong bệnh viện khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn là chết ở nhà.”

Gặp được Pháp Luân Đại Pháp

Ngày hôm sau khi tôi được đưa trở lại bệnh viện trung tâm huyện, người thân và bạn bè của tôi đã đến thăm tôi. Dì tôi mang cho tôi các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và các sách Đại Pháp như Chuyển Pháp Luân và Chuyển Pháp Luân II.

Thực ra, cách đây không lâu khi tôi nằm viện ở bệnh viện thành phố, dì tôi đã đến thăm tôi. Dì khuyên tôi ghi nhớ chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và cũng đưa cho tôi một tấm bùa hộ mệnh có nội dung chân tướng về Đại Pháp. Lúc đó, dì tôi rơi nước mắt và nói: “Mình đang làm gì vậy? Mình thậm chí không thể cứu được người thân của mình.” Dì ấy tràn ngập hối hận và không ngừng tự trách. Tôi cũng khóc.

Thực lòng mà nói, trước đó, gia đình tôi và gia đình dì có một vài mâu thuẫn. Vào lúc tôi nghe những lời này của dì, tất cả sự căm ghét của tôi đối với dì đã không còn nữa. Thay vào đó, tôi rất biết ơn dì. Tôi được chuyển đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau. Tôi cứ nhớ mãi hai câu dì đã dặn, và tôi cũng niệm thầm trong tâm.

Được Sư phụ Lý Hồng Chí cứu

Trong thời gian ở bệnh viện Bắc Kinh, tôi bị chảy nhiều máu. Tôi cảm thấy mình sắp đột tử, vì toàn thân lạnh ngắt, và tôi rất buồn ngủ. Bác sĩ hoảng sợ và truyền máu khẩn cấp cho tôi. Chỉ sau đó, tình trạng của tôi mới dần ổn định. Tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong tâm. Tôi không biết mình đã nhẩm những lời đó bao nhiêu lần. Giờ khi nghĩ lại, tôi nhận ra lần chảy máu đột ngột này đến để lấy mạng tôi, nhưng Sư phụ đã cứu tôi.

Sau khi trở lại bệnh viện trung tâm huyện, tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào thời điểm đó, tâm tôi luôn chịu ảnh hưởng bởi Đại Pháp. Trước khi đắc Pháp, tôi đã muốn đọc các sách Đại Pháp của Sư phụ khi ở Bắc Kinh. Tôi gọi cho dì và thu xếp để gia đình mang sách đến cho tôi. Khi tôi ở Bắc Kinh, gia đình tôi lo lắng và không dám mang sách đến cho tôi.

Sau khi đắc Pháp, tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ trong bệnh viện. Vài ngày sau, tôi đã nghe xong tất cả chín bài giảng của Sư phụ và cảm thấy Đại Pháp quá trân quý. Sau khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu, thế giới quan của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi cảm thấy mình đột nhiên được khai sáng. Thông qua học Pháp liên tục, sức khỏe của tôi đã được cải thiện.

Trước đó, kể từ khi tôi nhập viện (bắt đầu từ Bệnh viên Nhân dân Thành phố), bác sĩ đã yêu cầu tôi không ăn. Sau đó, cân nặng của tôi giảm từ gần 50kg xuống còn khoảng 30kg. Tôi hốc hác, và trông thật kinh khủng.

Một tuần sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi đã có thể ăn một ít cháo nhạt. Sau đó, dì nói với tôi: “Tại sao con không đọc sách Chuyển Pháp Luân?” Vì vậy, tôi bắt đầu đọc cuốn sách. Trước khi đọc xong Bài giảng thứ nhất trong cuốn Chuyển Pháp Luân, triệu chứng đi ngoài ra máu mà đã ngừng hơn 10 ngày lại trở lại. Như thể tôi lại bị tái phát.

Dừng rồi lại quay lại học Pháp

Do đó, bác sĩ đã cho tôi ngừng ăn. Tâm lý của tôi không ổn định, và tôi đã ngừng học hoặc nghe Pháp. Tôi không biết lý do khiến tôi không thể học được Pháp vào đầu là do đủ các loại can nhiễu. Một lần nữa, tôi bắt đầu yếu đi và tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ hơn. Tôi thậm chí còn có ý nghĩ chuyển đến bệnh viện khác. Tình trạng này tiếp tục kéo dài hơn 10 ngày.

Ngày nào tôi cũng đi ngoài ra máu, bác sĩ cho truyền dịch hàng ngày. Hơn hết, gan và thận của tôi cũng bắt đầu có dấu hiệu suy giảm, thị lực ngày càng mờ. Mỗi ngày, tôi phải tiêm nhiều mũi. Một trong những mũi tiêm mà tôi phải thực hiện hàng ngày, là để gia tăng số lượng bạch cầu của tôi, vì số lượng bạch cầu của tôi thấp. Bác sĩ nói rằng điều này giống như trong một cuộc chiến. Trong trường hợp bình thường, chúng ta cần đợi các tế bào bạch cầu trưởng thành trước khi gửi chúng ra ngoài để kháng lại vi-rút. Tuy nhiên, do số lượng bạch cầu của tôi quá thấp, chúng chỉ có thể bổ sung cho cơ thể tôi những tế bào bạch cầu chưa trưởng thành để chống chọi với chiến tranh. Tuy nhiên, tình trạng này đã gây hại nhiều hơn cho cơ thể của tôi. Tôi nói: “Vậy thì, đừng tiêm nữa. Mọi thứ không thể tiếp diễn như vậy.”

Lúc đó, tâm trạng của tôi rất tồi tệ, và tôi không muốn gặp ai cả; Tôi chỉ nhắm mắt và không nói chuyện với ai. Tôi sợ nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vì vậy rèm luôn đóng kín. Gia đình tôi ở lại với tôi, nhưng tôi không cho phép họ nói. Tôi cảm thấy đặc biệt rắc rối mỗi ngày.

Một hôm, dì lại đến thăm tôi. Mẹ tôi kể về tình trạng của tôi và dì ấy vội vàng nói: “Tại sao cháu không học Pháp? Làm thế nào điều này có thể tiếp tục? Cháu vẫn muốn chuyển đến viện khác sao? Suy nghĩ này là sai lầm. Đây đều là can nhiễu của cựu thế lực.” Mẹ tôi đã để dì thuyết phục tôi. Dì nói: “Con phải học Pháp và nghe Pháp đúng cách, nếu không nó có thể rất nguy hiểm.” Dì tiếp tục nói chuyện với tôi. Điều kỳ lạ là lúc đó nghe ai nói chuyện tôi cũng thấy kích động, nhưng khi dì nói chuyện thì tôi lại thấy thích nghe.

Sau đó, tôi lại cầm cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học một cách nghiêm túc. Đêm hôm đó, tôi thậm chí còn có một giấc mơ. Sư phụ đang ở bên giường tôi. Sau khi tịnh hóa ruột của tôi, Sư phụ đã đưa chúng trở lại cơ thể. Vào thời điểm đó, tôi nghĩ: “Bây giờ mình ổn, Sư phụ đã điều chỉnh ruột cho mình.”

Ngày hôm sau, tôi không bị đi ngoài ra phân có máu, và cứ tiếp tục như vậy trong ba ngày. Đến ngày thứ tư, bác sĩ cho phép tôi uống một chút dầu hạt kê. Mẹ tôi cho tôi ăn hai thìa dầu. Trong thời gian đầu, tôi chỉ được uống hai thìa dầu kê và phải ăn từng chút một. Sau đó, tôi uống khoảng sáu thìa nhỏ dầu kê. Sau một ngày quan sát, tất cả đều có vẻ ổn. Sau đó, chúng tôi bắt đầu tăng dần lượng dầu kê trong vài ngày tiếp theo.

Tôi nói với gia đình: “Sau khi tu luyện Đại Pháp, con đã khỏi bệnh, chính Sư phụ Đại Pháp đã cứu con.” Tôi và gia đình lại một lần nữa chứng kiến sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Sau đó, tôi bỏ thuốc bất cứ khi nào uống thuốc. Ngay cả khi uống bất kỳ loại thuốc nào, nó cũng không có tác dụng. Do đó, tôi đã bỏ uống thuốc. Ban đầu, gia đình tôi không đồng ý với việc đó, nhưng sau khi thấy tôi nôn nao sau khi uống thuốc thì họ không bắt tôi uống nữa. Tôi cũng xin bác sĩ không tiêm nữa và dần giảm việc truyền dịch. Tôi cũng có thể dùng bữa bình thường hàng ngày. Sau bốn tháng ở bệnh viện, tôi được xuất viện.

Biết ơn vì được chia sẻ Đại Pháp trân quý

Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi. Chính Sư phụ đã cứu tôi. Mẹ tôi đã chứng kiến điều này và cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp và nghe các bản thu âm bài giảng của Sư phụ. Tôi cũng rất biết ơn dì đã chia sẻ một môn tu luyện tuyệt vời như vậy cho chúng tôi.

Kể từ khi mẹ tôi và tôi đắc Pháp, mâu thuẫn giữa dì và chúng tôi đã được giải quyết. Nếu chúng tôi không đắc Pháp, tôi nghĩ rằng mâu thuẫn giữa gia đình chúng tôi có thể đã không được giải quyết ngay cả trong kiếp sống này. Bây giờ, tôi như một đứa con gái đối với dì. Dì chỉ có một người con trai, và tôi đã nói với dì một cách chân thành rằng: “Từ nay, dì đã có một cô con gái, dù dì không sinh ra hay nuôi nấng, nhưng là người sẽ hiếu thuận với dì.” Tôi thực sự xem dì như mẹ mình. Pháp Luân Đại Pháp thực sự đã cải biến tôi.

Vượt qua đại nạn nghiệp bệnh

Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, tôi đã học Pháp rất nhiều. Sau đó, tôi cũng có được kinh văn của Sư phụ từ các nơi khác nhau, v.v… Dần dần, tôi bắt đầu luyện công. Cơ thể tôi hồi phục rất nhanh và cảm giác thèm ăn cũng tăng lên rất nhiều. Hai tháng sau, tôi lấy lại trọng lượng cơ thể bình thường.

Tuy nhiên, khi Tết Nguyên đán sắp đến gần, tôi lại bị đau bụng. Vào thời điểm đó, tôi không biết làm thế nào để nhìn nhận tình huống này dựa trên Pháp. Tôi chỉ nhẫn chịu và học Pháp mỗi ngày. Sau Tết Nguyên đán, tóc tôi bắt đầu rụng nhiều cho đến khi tôi bị hói. Vào thời điểm đó, tôi hiểu rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Chẳng bao lâu, tóc của tôi bắt đầu mọc lại và tôi có một mái tóc đen mới.

Tháng 2 năm 2020, tôi có kinh nguyệt. Vì đây là kỳ kinh đầu tiên kể từ khi tôi khỏi bệnh cách đây 8 tháng nên tôi đặc biệt hạnh phúc. Cơ thể tôi hẳn đã hồi phục hoàn toàn để tôi có thể có kinh trở lại. Thông thường, khi có kinh, tôi sẽ bị tiêu chảy. Lần này tôi cũng bị tiêu chảy, nhưng tôi mừng quá nên không quan tâm đến nó. Sau đó, tôi bị đi ngoài ra máu. Lần này, tôi bị sốc: “Tại sao mình lại đi ngoài ra máu?” Tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Sau một lúc, tôi trở lại giường và học Chuyển Pháp Luân. Tôi bình tĩnh lại và hướng nội.

Sư phụ giảng:

“Tôi kể cho mọi người một chuyện cổ trong Phật giáo: Xưa có một người đã rất cố gắng tu thành La Hán. Vị này khi đắc chính quả, tu thành La Hán thì lẽ nào không cao hứng cho được? Nhảy thoát khỏi tam giới rồi! Nhưng cao hứng lại chính là tâm chấp trước, [là] tâm hoan hỷ. La Hán cần phải vô vi, tâm bất động; vị này bị rớt xuống, tu lại như không [tu]. Tu như không thì cần tu lại, lại tu hướng lên trên một lần mới; bỏ ra bao nhiêu cố gắng lại tu lên được nữa. Lần này vị kia lo sợ, vị ấy tự nhủ: ‘Mình chớ có cao hứng, cao hứng nữa thì lại rớt mất’. Vị này vừa lo sợ thì lại rớt xuống [một lần nữa]. Lo sợ cũng là một loại tâm chấp trước.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Đây là chính ngộ. Khi hướng nội dựa trên Pháp, tôi thấy mình đã quá hoan hỷ khi sức khỏe của tôi được cải thiện, và tôi bắt đầu sợ khi các triệu chứng quay trở lại. Tôi đã phát chính niệm. Ngày hôm sau, mọi thứ trở lại bình thường. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã điểm hóa cho tôi để tôi có cơ hội đề cao tâm tính của mình, tầng thứ tu luyện của tôi cũng được đề cao.

Sau đó, một số vết sưng nhỏ, trông giống như áp xe, mọc ở bên trong cánh tay phải của tôi. Vùng da xung quanh nốt mụn sưng đỏ, sờ vào hơi ngứa nhưng tôi không dám gãi, và gãi thì thấy rất đau. Mỗi lần bị tiêu chảy, những nốt mụn sưng đỏ sẽ giảm đi một chút; nếu phân của tôi bình thường, thì các vết sưng tấy sẽ sưng lên. Tình trạng này tiếp diễn trong khoảng 4-5 tháng. Tôi không hiểu tại sao điều đó lại xảy ra.

Vào tháng 10, tôi bị đau bụng và tiêu chảy trong khoảng một tuần. Sau khi hồi phục từ cơn tiêu chảy, tôi cũng có thêm sức. Lúc này tôi mới chợt nhận ra những nốt mụn nhỏ trên cánh tay đã không còn nữa. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể của mình. Một lần nữa tôi lại được chứng kiến sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp. Điều này càng củng cố sự kiên định, tín tâm của tôi vào Sư phụ và Pháp.

Trải qua đại nạn sinh tử

Vào mùa xuân năm 2021, tôi lại trải qua một đại nạn nghiệp bệnh. Lần này thực sự là khảo nghiệm sinh tử.

Vào thời điểm đó, tôi đã không tinh tấn trong tu luyện. Tôi không thể bắt kịp việc học Pháp và luyện công. Tôi bắt đầu lười biếng trong tu luyện, và hiếm khi học Pháp, luyện công, hay phát chính niệm. Tôi phải gánh vác công việc đồng áng ở nhà. Lúc rảnh rỗi thì tôi sẽ nghịch điện thoại di động.

Một ngày nọ, tôi cảm thấy đau bụng và không muốn ăn gì. Bụng của tôi sưng lên, bị chướng và rất đau. Tôi cũng bị sốt. Lúc đó, tôi không nghĩ về điều đó nhiều. Tôi cứ nghĩ rằng mình trải qua một nạn khác, nghĩ rằng đó chỉ là nạn nhỏ.

Sau đó, tình trạng của tôi nghiêm trọng hơn. Tôi nghĩ rằng đó là khổ nạn nhỏ và để cơn đau tiếp tục kéo dài trong khoảng ba ngày. Một buổi sáng, tôi đi ngoài ra máu với lượng khá nhiều. Lúc đó, tôi cũng hơi sợ và gọi điện cho dì kể sự tình. Dì lập tức đến nhà tôi, và cả hai chúng tôi đều hướng nội xem mình có vấn đề ở đâu, nhưng không tìm được bất kỳ vấn đề nào.

Sau khi cùng nhau học Pháp trong một giờ đồng hồ, tôi lại bắt đầu đi ngoài ra máu, và bị mất sức. Tôi nằm trên giường, không thể tiếp tục học Pháp. Dì nói: “Con hãy nghỉ ngơi một lát. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục học Pháp.” Dì đi rồi tôi lại lăn ra ngủ. Tối đó, tôi chuẩn bị bữa tối và ép mình ăn một bát cháo kê. Chồng tôi không biết về tình trạng của tôi và đã đi làm sau bữa tối.

Sau đó, mẹ tôi đến và tôi đã kể cho bà nghe về tình huống của mình. Mẹ đã nhắc nhở tôi học Pháp đúng cách. Bà đã giúp tôi phát chính niệm và bà không hề tỏ ra sợ hãi. Sau đó, tôi bảo mẹ tôi quay về nhà.

Tối hôm đó, vào khoảng 9 giờ tối, tôi bắt đầu nôn và nôn ra một ít cháo kê. Sau đó, tôi bị đi ngoài ra rất nhiều máu và không thể đi lại được nữa. Thị lực của tôi bị mờ đi, và tôi cũng cảm thấy khó thở. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ và bất ổn. Vì còn có hai đứa con ở nhà, tôi đã gọi cho mẹ và nói: “Con không được khỏe. Mẹ có thể đến và giúp con không?” Vì ngày hôm sau là Tiết thanh minh, nên bố tôi không muốn để mẹ đi. Vì chúng tôi không dám nói với bố về tình hình thực tế của tôi, tôi chỉ nói rằng tôi bị nôn nhiều nên mong mẹ qua nhà trông giúp một đêm.

Nghe vậy, cha tôi bắt đầu sợ hãi, vì ông lo lắng cho sức khỏe của tôi. Ông theo mẹ tôi đến nhà tôi và nhìn thấy những thứ nôn ra trong thùng rác. Ông bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của tôi, sợ hãi và muốn tôi đi lấy thuốc và tiêm. Ông cũng gọi điện cho chồng tôi và muốn anh quay về chăm sóc tôi. Mẹ tôi đến sớm hơn bố tôi. Bà nhìn thấy tôi đi ngoài ra máu và sợ đến mức không dám nói gì. Cha tôi đến sau khi mọi thứ đã được dọn sạch nên may mắn là ông đã không thấy điều đó. Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đều do Sư phụ an bài.

5 giờ sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, tôi ngồi dậy và định ra khỏi giường. Mẹ hỏi tôi định làm gì. Tôi nói với bà ấy rằng tôi muốn luyện công. Vì vậy, tôi ra khỏi giường và đứng cạnh giường để luyện bài công pháp thứ nhất. Tôi mất khá nhiều thời gian để luyện hết các bài công pháp vì phải nằm nghỉ giữa chừng. Nhận thấy tôi có chính niệm mạnh mẽ, mẹ tôi cảm thấy nhẹ nhõm và rời đi.

Sau đó, tôi bắt đầu học Pháp. Vào bữa sáng, bữa trưa và bữa tối, tôi chỉ uống một ít dầu kê và sau đó đi ngủ. Ngày hôm sau, tôi chỉ luyện các bài công pháp thứ nhất, thứ ba, thứ tư và thứ năm. Tôi đã không luyện bài công pháp thứ hai vì nó mất nhiều thời gian.

Sau khi nằm xuống, bụng tôi cứ chướng lên và khó chịu. Tôi nghĩ liệu đây có phải là để nhắc tôi luyện công, thì tốt hơn là tôi nên luyện công. Sau khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy bụng không còn chướng lên nữa.

Điều này thực sự giống như Sư phụ đã giảng:

““Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. Thực ra đúng là như vậy. Nếu không ngại gì thì khi về nhà chư vị hãy thử đi. Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi kiên trì học Pháp và luyện công mỗi ngày, và tôi đã bình phục. Một lần nữa, tôi đã chứng kiến sự từ bi của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp. Tôi hiểu rằng khi đang trong cơn hoạn nạn, nếu một người có thể tuyệt đối tin vào Sư phụ và Pháp, thì người đó sẽ vượt qua được. Những khổ nạn mà Sư phụ đặt ra cho chúng ta đều dựa trên tầng thứ tâm tính của chúng ta. Sư phụ tin rằng các đệ tử của mình có thể vượt qua chúng, vì vậy, các đệ tử của Sư phụ cũng phải tin vào Sư phụ và Đại Pháp.

Bất cứ khi nào tôi trải qua một đại nạn, tôi sẽ nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Sư đồ bất giảng tình
Phật ân hóa thiên địa
Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Giữa Sư phụ và đệ tử không giảng tình [nghĩa]
[Mà là] ơn của Phật biến hóa cả trời đất
Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”

Pháp của Sư phụ liên tục khích lệ tôi tiến bộ.

Trong khổ nạn này, tôi hiểu rằng tôi thực sự đã bị tụt hậu trong việc học Pháp, luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng. Tôi đã trở nên lười biếng. Tôi đã nhớ rất rõ bài học này. Từ bây giờ, tôi phải học Pháp, luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng. Tôi phải làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm.

Kể từ khi đắc Pháp, thân tâm của tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi trở nên lương thiện và bao dung hơn. Khi giáo dục con trẻ, tôi cũng tham khảo các Pháp lý mà mình học được từ Đại Pháp. Con gái lớn của tôi thường nhìn thấy những cảnh từ không gian khác; con gái nhỏ của tôi cũng thích nghe các bài giảng của Sư phụ. Đôi khi, cả hai con cũng thích nghe các bài giảng của Sư phụ. Đôi khi, hai con cùng luyện công với tôi. Thân thể con gái lớn của tôi phản ứng tương đối mạnh với các bài công pháp. Tôi nói với cháu: “Đây chính là Sư phụ đang thanh lý thân thể cho con.” Cả hai con của tôi đều rất kính trọng Sư phụ và chúng thường quỳ lạy trước ảnh chân dung của Ngài. Đây thực sự là:

“..một người luyện công, cả gia đình được lợi ích…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Chồng tôi cũng đồng tình với Đại Pháp và ủng hộ tôi tu luyện.

Không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Kể từ bây giờ, tôi chỉ có thể học Pháp tốt và sử dụng kinh nghiệm của mình khi chứng thực vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Tôi muốn đề cao cùng các đồng tu, buông bỏ hết tất cả các chấp trước của con người, và các chấp trước vào danh lợi cá nhân. Tôi muốn phản bổn quy chân.

Tôi là học viên mới và tầng thứ tu luyện còn hạn chế. Nếu có bất kỳ điểm nào cần điều chỉnh, tôi hy vọng các đồng tu có thể từ bi chỉ ra.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/20/428475.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/31/196396.html

Đăng ngày 03-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share