Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở khu vực Vịnh San Francisco
[MINH HUỆ 16-08-2021] Tôi là kỹ sư phần mềm làm việc tại khu vực Vịnh San Francisco. Tôi muốn kể một chút về lý lịch của tôi.
Di cư đến Hoa Kỳ
Tôi đến từ một ngôi làng rất nhỏ ở miền Bắc Ấn Độ, gia đình tôi chuyển đến Hoa Kỳ sinh sống vào năm 2007. Ngay từ khi còn nhỏ, cha mẹ tôi đã nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục. Tôi không được phép đi chơi với bạn bè – Việc học hành luôn được đặt trên mọi thứ. Tôi là một học sinh rất siêng năng và chăm chỉ. Cha mẹ tôi quyết định chuyển đến Hoa Kỳ để chúng tôi một cuộc sống tốt hơn.
Đất nước mới của chúng tôi có nhiều cơ hội nhưng cũng không ít thách thức. Cha mẹ tôi đã rất khó khăn để tìm kiếm việc làm. Mẹ tôi, vốn chưa từng đi làm, đột nhiên bị yêu cầu phải làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Ở Ấn Độ, bà phải rất cố gắng để ngồi trên xe hơn 15 phút mà không bị say xe nhưng hiện giờ bà phải tự lái xe đi làm. Tuy gặp nhiều thử thách nhưng cha mẹ tôi đã làm việc cần cù và chăm chỉ hơn, và nhận bất cứ công việc nào họ có thể tìm được để chu cấp cho gia đình. Khó khăn đối với anh chị em chúng tôi cũng rất lớn. Tiếng Anh của tôi không tốt lắm và không có bạn bè. Tuy nhiên, nhìn thấy bố mẹ vất vả từng ngày, tôi đã được tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục. Tôi ở lại sau giờ học hoặc thậm chí dành thời gian ăn trưa của mình để nhờ người khác giúp đỡ. Một bài tập lẽ ra chỉ mất 30 phút để làm nhưng tôi đã dành nhiều tiếng đồng hồ để có thể hoàn thành nó một cách xuất sắc. Nhờ sự kiên trì của mình, tôi không chỉ có thể theo kịp ở trường mà còn tiến bộ vượt bậc. Khởi đầu là một đứa trẻ không nói được tiếng Anh vào năm lớp 8, sau 5 năm, tôi đã tốt nghiệp trung học phổ thông với số điểm cao thứ hai trong lớp với hơn 500 học sinh. Tôi cũng được nhận vào Đại học California Davis, nơi tôi tiếp tục theo học ngành Khoa học Máy tính.
Những thách thức ở trường đại học
Lên đại học là một bước tiến quan trọng đối với tôi, thậm chí còn quan trọng hơn cả việc chuyển đến nước Mỹ. Đó là lần đầu tiên tôi sống xa bố mẹ. Đó là lần đầu tiên tôi phải đối diện với bản thân và những cảm xúc của chính mình. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng xuất sắc ở trường thôi chưa đủ. Tôi phải học cách nấu ăn, quản lý thời gian và quan trọng hơn là làm chủ các quyết định mà không cần sự giúp đỡ của bố mẹ. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm việc một mình ở trong một căn phòng trống. Mặc dù tôi thỉnh thoảng có tham gia các sự kiện xã hội và kết bạn với nhiều người nhưng sau đó tôi thường thấy mình rất cô đơn. Ngay sau khi những người bạn rời đi, tôi sẽ lại cảm thấy trống rỗng. Để vượt qua nó, tôi chỉ biết nói với bản thân: “Hãy quên đi nỗi buồn và sự lười biếng và hoàn thành công việc của mình,” giống như mẹ tôi đã nói. Tại thời điểm đó, tôi nghĩ có lẽ là do tôi không có tiền. Tôi nhắc nhở bản thân rằng khi tôi tìm được một công việc tốt sau khi tốt nghiệp đại học, tất cả những buồn bã và băn khoăn này sẽ biến mất. Những giá trị giáo dục mà cha mẹ tôi đã truyền cho tôi đã giúp tôi vượt qua những ngày khó khăn và tôi đã có thể lấy được bằng Khoa học Máy tính và có được một công việc rất tốt ở Thung lũng Silicon.
Công việc lương cao không mang lại niềm vui
Có được một công việc mang lại cho tôi nhiều lợi ích. Cuối cùng tôi đã có thể giúp đỡ bố mẹ mình và đền đáp cho tất cả những nỗ lực của họ. Tôi đã có thể mua bất kỳ bộ quần áo đẹp nào mà tôi muốn, lái một chiếc xe đẹp, v.v., tất cả những điều tôi nghĩ sẽ mang lại niềm vui cho cuộc sống của tôi. Nhưng tôi đã sai. Nỗi buồn và sự trống trải vẫn còn đó.
Trên thực tế, tình trạng còn tồi tệ hơn với một công việc lặp đi lặp lại từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mỗi ngày. Tôi thấy mình khá lơ đễnh trong công việc hoặc khi ở bên gia đình và bạn bè. Có những ngày rất khó khăn và tôi rất khó thức dậy vào buổi sáng. Mang theo gánh nặng tinh thần như vậy, tôi thường dành buổi tối của mình để xem các video trên mạng xã hội về các tăng nhân và tu sĩ chia sẻ kinh nghiệm của họ về tâm linh và thiền định. Những người này về vật chất có thể nói họ không có gì, nhưng nhưng họ rất hạnh phúc. Còn tôi có nhiều thứ như vậy nhưng vẫn cảm thấy bản thân như một cái vỏ rỗng. Lý do duy nhất khiến tôi tiếp tục làm việc ở đó là vì công việc được trả lương cao cho phép tôi giúp đỡ gia đình mình.
Trong một video, một kỹ sư máy tính đã nói về việc anh ấy đi đến Trung Quốc và quyết định ở lại và trở thành một hòa thượng. Anh ấy nói về niềm hạnh phúc nội tại mà anh ấy khám phá được thông qua thiền định và nó vượt ra ngoài bất cứ điều gì anh ấy từng cảm thấy với tiền bạc hoặc sở hữu những thứ đắt tiền. Câu chuyện của anh ấy để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi, đến nỗi tôi đã dự tính sẽ làm điều tương tự. Nhưng tôi có một gia đình tuyệt vời và quan tâm đến tôi, tôi không thể làm điều đó được. Nếu tôi đến Trung Quốc, tôi không biết mình sẽ đi đâu. Nơi nào là tốt nhất hoặc vị đạo sư nào là tốt nhất? Rốt cuộc tôi chỉ có một cuộc đời để sống. Tới đó liệu tôi có đạt được điều gì không? Tôi sẽ có nguy cơ mất việc và mọi thứ khác mà tôi đã rất nỗ lực để có được.
Bước ngoặt
Vào năm 2019, tôi bắt đầu một công việc mới và tôi đã gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy cũng là một kỹ sư nhưng làm việc trong một nhóm khác. Mặc dù ban đầu chúng tôi không nói chuyện, nhưng tôi đã quan sát phong thái của anh ấy trong nhiều tuần. Anh ấy làm công việc kỹ thuật tương tự như tôi nhưng bằng cách nào đó anh ấy luôn bình tĩnh và tự chủ. Anh ấy cũng không phải là một người lớn tuổi mà chỉ mới hơn 30 tuổi. Đôi khi tôi cần 3 tách cà phê để duy trì một ngày làm việc nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy uống cà phê. Tôi nhận thấy anh ấy thỉnh thoảng uống trà nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy căng thẳng và lao vào bếp uống cà phê như những người khác ở văn phòng.
Một ngày nọ, trong giờ nghỉ trưa, tôi hỏi anh ấy: “Điều gì khiến anh được như vậy? Làm thế nào để anh có thể ngồi trước máy tính cả ngày mà vẫn có thể tập trung?” Anh ấy chia sẻ với tôi rằng anh ấy luyện tập thiền định, và môn tập có tên là Pháp Luân Đại Pháp. Anh nói rằng môn tập luyện này rất tốt và hàng triệu người đã bước vào tập luyện chỉ hai năm sau khi nó được giới thiệu ra công chúng.
Người học viên Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi cảm giác anh là một người thiện lương và trí huệ, vì vậy tôi tin tưởng mọi lời anh ấy nói. Anh ấy đề xuất sẽ dạy tôi các bài công pháp và nói rằng chúng rất dễ học. Chúng tôi bắt đầu luyện công trong vòng 15 phút trước khi ăn trưa.
Lần đầu tiên luyện công, quả thực tôi cảm thấy rất sảng khoái. Lợi ích thấy ngay lập tức là cảm giác ăn ngon miệng. Trước đó, ngồi trên ghế làm việc cả ngày với nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đầu, tôi không còn cảm giác thèm ăn. Tôi thường phải ép mình ăn. Chỉ riêng việc ăn ngon miệng đã đủ khiến tôi muốn tiếp tục học các bài công pháp. Các bài tập rất nhẹ nhàng và tôi không cảm thấy mệt mỏi khi quay lại công việc. Trên thực tế, mỗi khi tập, tôi cảm thấy rằng thời gian còn lại trong ngày đều rất dễ chịu. Trong một thời gian ngắn, tôi đã có thể học được tất cả 5 bài công pháp và tôi cảm thấy tự tin rằng mình đã có thể tự luyện tập.
Ý định ban đầu của tôi chỉ là học các bài công pháp, nhưng thấy chúng tốt như vậy, tôi không thể không tìm hiểu thêm. Vì vậy, tôi hỏi người học viên đó có còn gì để học nữa không. Anh ấy đề cập rằng Pháp Luân Đại Pháp không chỉ là một môn tu luyện tốt cho thân thể mà còn tốt cho tinh thần. Anh cũng nói rằng tinh thần đóng một vai trò lớn hơn đối với sức khỏe và sự khỏe mạnh và cơ thể luôn đi sau tinh thần. Anh ấy đề nghị tôi đọc cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp là cuốn Chuyển Pháp Luân để hiểu sâu hơn nữa.
Tìm ra phương thức tu luyện mà không cần lên núi hay vào chùa
Tôi đã mua một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc sách, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và thấy rằng nhiều thắc mắc và nghi vấn của tôi đã được giải khai. Tôi đã có thể lý giải rõ hơn về tu luyện. Đó không phải là đi lên núi và bỏ lại mọi thứ mà là đề cao tâm tính và trở thành một người tốt. Tôi không cần phải từ bỏ bất cứ thứ gì. Tôi có thể cải thiện tâm tính bằng cách hoàn thành xuất sắc công việc, trở thành một người đàn ông tốt của gia đình, một người bạn thực sự và một người tốt.
Mang theo nguyên tắc Chân, Thiện và Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp vào cuộc sống hàng ngày đã mang lại những thay đổi đáng kể trong cuộc sống của tôi. Tôi đã học cách coi nhẹ nhiều xung đột trong công việc và trong cuộc sống thường ngày và tiếp cận chúng bằng sự thiện lương và bao dung. Thay vì có những suy nghĩ tiêu cực về bất kỳ ai đã làm phiền tôi, tôi sẽ tự nói với bản thân: “Có thể anh ấy ngủ không đủ giấc hoặc đang đối mặt với một tình huống khó khăn ở nhà. Tôi không nên cảm thấy bị xúc phạm. Thay vào đó, tôi nên đối xử tốt với anh ấy.” Tôi sẽ không giữ mầm mống của sự tiêu cực đó trong tâm trí và loại bỏ nó ngay lập tức, như vậy tôi sẽ không bị rơi vào vòng xoáy của những suy nghĩ tiêu cực và cuối cùng hủy hoại sức khỏe của chính mình.
Tâm trí và cơ thể của tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi tôi học và tuân theo những lời dạy và luyện công hàng ngày. Sự tập trung của tôi trong công việc được cải thiện đáng kể khi tôi nhận ra được rằng mình nhận được tiền lương nhiều như vậy, sẽ không đạo đức khi chỉ bỏ ra một nửa công sức. Tôi phải thực sự làm công việc của mình với sự siêng năng tuyệt đối.
Trải nghiệm tầm quan trọng và sự kỳ diệu của việc học Pháp
Tôi cũng bắt đầu giúp văn phòng Thời báo Đại Kỷ Nguyên tại địa phương bằng cách mỗi tuần một lần giao báo cho các cửa hàng trong khu vực. Điều này cho phép tôi tạm nghỉ công việc máy tính và đóng góp vào một hạng mục của Đại Pháp. Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để tôi đọc trực tiếp học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp với các học viên khác và học hỏi từ họ. Một trong những điều tôi học được là tầm quan trọng của việc đọc Pháp mỗi ngày.
Tôi coi Đại Pháp là điều rất trân quý kể từ lần đầu tiên tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi chỉ đọc mỗi tuần 1 lần hoặc 2 tuần một lần. Tuy nhiên, khi thấy các học viên khác học Pháp nhiều lần, tôi đã được truyền cảm hứng để làm giống như vậy.
Ban đầu, tôi thắc mắc mình có thể thu được lợi ích gì khi đọc cùng một cuốn sách mỗi ngày, nhưng khi bắt đầu đọc, tôi bắt đầu nhận ra lý do phía sau. Tôi càng học Pháp thường xuyên, Pháp càng thấm sâu vào ý thức của tôi và càng tăng cường chính niệm cho tôi. Đọc sách mỗi tuần một lần cũng có lợi nhưng tôi thường thấy suy nghĩ của mình trở nên ô nhiễm bởi những quan niệm khác khi một tuần trôi qua và lòng từ bi, bao dung của tôi cũng giảm xuống. Mặc dù tôi đã làm rất tốt việc kiểm soát cơn tức giận trên bề mặt hoặc không nói điều gì xấu, tuy nhiên tôi thường để những suy nghĩ đó sôi sục bên trong.
Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp môn, đã giảng :
“Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Học Pháp mỗi ngày cho tôi sức mạnh để tôi đạt được nhẫn của người tu luyện.
Tôi cũng bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ khi lái xe thay vì nghe nhạc của người thường. Tôi không nghĩ có vấn đề gì lớn với âm nhạc nhưng sau khi suy nghĩ sâu hơn về nó, tôi nhận thấy rằng nó đang kéo tôi xa rời Pháp. Tôi cũng rất thích tập gym. Đó là sở thích của tôi trong nhiều năm và là nơi để tôi xả bỏ cảm xúc của mình sau một ngày dài làm việc. Tuy nhiên, điều đó khá tốn thời gian và mệt mỏi và thường trở thành lý do khiến tôi không có đủ thời gian để học Pháp hoặc luyện công. Tôi chỉ tập các bài công pháp vào cuối tuần và hầu hết các ngày khác dành 2 đến 3 tiếng trong phòng tập gym. Tuy nhiên, khi đọc Pháp nhiều hơn và nhận ra Pháp quý giá như thế nào, tôi đã có thể buông bỏ chấp trước này với một tâm thái hạnh phúc.
Trong vài tuần qua, tôi đã tập các bài công pháp hầu như mỗi ngày. Trong khi tập luyện, tôi có cảm giác ở trán và đỉnh đầu, ngoài ra cũng cảm thấy như có thứ gì đó xoay tròn ở bụng dưới khi tôi đặt tay ở tư thế điệp khấu tiểu phúc trong bài công pháp thứ hai và thứ tư. Một thử thách mà tôi gặp phải là bắt chéo hai chân trong tư thế song bàn. Do tập tập nâng tạ trong nhiều năm, tôi có đôi chân to và hông cứng nhắc. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng đó là nghiệp của chính mình và tôi đang nỗ lực để vượt qua thử thách này bằng cách luyện tập mỗi ngày. Tôi hy vọng sẽ sớm vượt qua trở ngại này và đạt đến trạng thái tĩnh hơn.
Tôi xin kết thúc bài chia sẻ bằng việc bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ vì Ngài đã từ bi dẫn dắt chúng ta trên con đường tu luyện. Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả các học viên, những người luôn sẵn sàng lắng nghe, cùng học Pháp với tôi và giúp đỡ tôi.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/16/429614.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/19/194696.html
Đăng ngày 20-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.