Bài viết của Lý Lị, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc (Bài viết được đăng tải sau khi tác giả ly thể)

[MINH HUỆ 29-03-2021] Cô Lý Lị người gốc tỉnh Hắc Long Giang. Cô phải trải qua một cuộc sống đầy khó khăn, năm 1992 mẹ cô qua đời vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân và năm 1994 thì đến lượt anh trai bị u não. Năm 1981, cô kết hôn nhưng không may lại trở thành nạn nhân của nạn bạo hành gia đình trong suốt cuộc hôn nhân của mình. Chồng cô ngoại tình, và cuối cùng đã ly hôn với cô vào năm 1996, không lâu sau anh lại tái hôn với vợ của người anh quá cố của cô.

Bất chấp những khó khăn và đau buồn, cô Lý vẫn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và thậm chí chồng cũ của cô đã bảo vệ cô sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Một phóng viên truyền hình, một người bạn của anh ấy, định phỏng vấn anh và muốn anh đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp đã làm đổ vỡ cuộc hôn nhân của anh với cô Lý. Nhưng anh đã kiên quyết từ chối lời mời phỏng vấn của bạn mình. Trong thời gian cô Lý bị bắt giam phi pháp vì tín ngưỡng của mình, anh đã giúp cô cất giữ các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp ở một nơi an toàn. Sau khi cô được trả tự do nhưng buộc phải sống xa nhà để tránh bị bắt giữ lần nữa, anh đã thay cô chăm sóc cho con trai của họ chu đáo.

Sau đó, cô Lý qua đời vì bị bức hại. Dưới đây là loạt 10 bài được biên tập dựa trên lời kể của cô.

Mặc dù trải qua đau khổ và bất hạnh, nhưng tôi vẫn vui vẻ và đối xử tốt với những người đã ngược đãi tôi.

(Tiếp theo Phần 3)

Chương 2: Đắc Pháp và thực tu

Sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi như bị lạc trong mê cung cuộc đời và không tìm được lối thoát. Vào một ngày mùa hè năm 1992, đúng lúc tôi đang phải đối mặt với sự suy sụp cả về thể xác lẫn tinh thần thì một đồng nghiệp làm ở Khoa Nghiên cứu và Giảng dạy đã đến nhà tôi. Cô ấy vui vẻ nói với tôi: “Tôi vừa tham gia một lớp học khí công, và học được một công pháp mới rất tốt có tên là Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp)”. Vừa nghe thấy ba từ Pháp Luân Công, tôi lập tức nhảy ra khỏi giường và nói: “Em hãy dạy chị ngay bây giờ nhé, chị cũng muốn học“.

Cô ấy đã dạy tôi ôm Bão Luân (Bài công pháp thứ hai của Pháp Luân Công). Khi chúng tôi tạm dừng để nghỉ thì cô ấy nói: “Chị đừng vội, chị cũng có thể tham gia lớp học Pháp Luân Công, em đảm bảo chị sẽ không phải hối tiếc”. Chúng tôi là bạn tốt của nhau nên tôi rất tin tưởng cô ấy.

Vài ngày sau, tôi cùng con trai đến tham gia một buổi giảng Pháp của Sư phụ được tổ chức tại khán phòng của Tỉnh ủy Cát Lâm. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Sư phụ. Sư phụ mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng và trông Ngài thật cao lớn.

Ấn tượng của tôi lúc đó là vị Sư phụ khí công này trông thật ngay chính và khác hẳn với bất kỳ ai tôi từng gặp. Khi tôi và con trai đang yên lặng lắng nghe Sư phụ thì đột nhiên tôi phát hiện thấy ánh sáng màu vàng kim phía trên Sư phụ. Con trai tôi cũng nhìn thấy. Tôi thầm nghĩ: “Điều này thật phi thường, làm sao có thể tốt như vậy được?!” Sau khi buổi giảng kết thúc, tôi vội vã ra ngoài để được gặp Sư phụ. Sư phụ ngồi trong khoang chở hàng của một chiếc xe tải màu xanh da trời. Tôi không biết tại sao trong lòng thấy rất vui và tôi chỉ muốn đi theo pháp môn tu luyện này.

Chồng tôi tên Lục từ Đại học Vũ Hán trở về nhà trong kỳ nghỉ hè, tôi nói với anh ấy: “Trong thời gian anh ở đây, em sẽ tham gia học một lớp học khí công có tên là Pháp Luân Công và em không muốn bỏ lỡ cơ hội đó”. Thật bất ngờ, Lục đã đồng ý ngay mà không hề do dự và nói: “Em có thể đi, anh sẽ đưa đón em bằng xe đạp”. Tôi đã rất vui khi nghe anh nói vậy.

Ngày đáng nhớ nhất

Ngày 7 tháng 9 năm 1992 là một ngày không thể quên trong cuộc đời tôi. Đó là ngày tôi chính thức tham dự khóa giảng Pháp 10 ngày của Sư Phụ. Những điều Sư phụ giảng là những điều mà tôi chưa bao giờ được nghe thấy trước đây. Tôi đã rất phấn khích và hạnh phúc đến nỗi mỗi ngày khi về đến nhà, tôi đều kể cho anh Lục nghe những gì tôi còn nhớ được (hiện tại khi hồi tưởng lại, tôi hiểu rằng trước đây mình đã làm không đúng bởi tôi không thể đoạn chương thủ nghĩa Pháp của Sư phụ).

Trong suốt khóa giảng Pháp, vì mỗi ngày tôi đều nghe Sư phụ giảng nên có rất nhiều cơ hội được nhìn thấy Sư phụ. Mỗi khi chúng tôi nghỉ giải lao giữa buổi hoặc sau một bài giảng vào buổi tối, tôi đều cố gắng để có thể đứng gần Sư phụ. Tôi chỉ muốn được gặp Sư phụ mà không biết lý do vì sao. Sư phụ đi đâu tôi cũng muốn đi theo. Một ngày sau buổi giảng Pháp, tôi và một vài người khác là những người cuối cùng bước ra khỏi giảng đường, và may mắn được đi cùng Sư phụ. Sư phụ và một số học viên đang đi phía trước còn tôi đi theo phía sau. Khi bước đi, tôi vô thức dẫm vào dấu chân của Sư phụ, đi được một lúc tôi chợt thốt lên: “Mình đã đi theo bước chân của Sư phụ”. Sư phụ nghe thấy những lời tôi nói thì quay lại nhìn tôi và mỉm cười.

Về đến nhà tôi bắt đầu luyện các bài động công và thiền định. Trước đây tôi chưa từng thử bắt chéo hai chân nên khi phải ngồi song bàn thì tôi thấy rất đau và chân kênh lên cao như một khẩu pháo cao xạ, chỉ trong vòng vài phút thì cả chân và bụng cùng đau nên tôi vội vàng bỏ chân xuống và đi vào nhà vệ sinh. Tôi không thể ngồi song bàn dù chỉ mười phút. Một lần nhấc chân lên để thiền định, chỉ một lúc sau chân tôi đã bị đau rất khó chịu. Đang lúc chuẩn bị tháo chân thì tôi bỗng nhìn thấy Sư phụ xuất hiện ở trên cao phía bên phải của tôi, Ngài mặc một bộ đồ giống như trong buổi giảng Pháp sáng nay. Sư phụ chỉ vào chân tôi và nói: “Đừng tháo chân!”. Kể từ đó, tôi ngộ được rằng chúng ta nên nhẫn chịu cơn đau khi ngồi song bàn càng lâu càng tốt.

Đến buổi giảng Pháp thứ ba của Sư phụ, cuốn sách Pháp Luân Công vẫn chưa được xuất bản, chúng tôi chỉ có một cuốn sách mỏng bìa màu vàng đơn giản. Sau buổi học, tôi bắt đầu đọc cuốn sách này một mình ở nhà, trang đầu tiên mở ra là một bức ảnh đen trắng của Sư phụ. Tôi ngắm nhìn Sư phụ một cách cẩn thận và nghĩ sao Sư phụ có thể từ bi đến vậy. Đột nhiên mắt tôi bắt đầu căng lên, chúng tụ lại vào trong, có cảm giác như ai đó đang điều chỉnh tiêu điểm. Sau khi điều chỉnh, tôi thấy ảnh của Sư Phụ bắt đầu thay đổi từ khung hình này đến khung hình khác, rất sống động và rõ ràng. Trong một khung hình, Sư phụ là một thanh niên Trung Quốc khoảng 20 tuổi. Ở một khung hình khác, Sư phụ là một người phương Tây điển hình với đôi mắt sâu, sống mũi cao, má hóp và cằm nhọn. Tôi không biết đó là hình tượng người Anh hay người Mỹ; và còn có một số khung hình khác nữa. Vào lúc đó tôi cảm thấy hơi sợ do không lý giải được chuyện gì đang xảy ra nên vội đặt cuốn sách xuống.

Những gì tôi nhìn thấy có phải chân thực không?

Ngày hôm sau khi cầm cuốn sách lên tôi nghĩ: “Những gì tôi thấy hôm qua có phải là chân thực không? Nếu hôm nay tôi vẫn nhìn thấy điều tương tự thì đó là thật”. Tôi ngồi thẳng trên ghế và đặt ảnh của sư phụ lên bàn một cách trang trọng và ngay ngắn – những khung hình giống nhau lần lượt xuất hiện giống như ngày hôm qua. Vì vậy, tôi biết đó là chân thực.

Sau đó tôi nghĩ, có lẽ với sự giúp đỡ của Sư phụ tôi cũng có thể xem xem mình là ai trong quá khứ? Tôi tìm thấy một bức ảnh chụp toàn thân của mình và nhìn vào nó. Các khung hình cũng lần lượt xuất hiện. Tôi thấy mình là một người phụ nữ trong bốn kiếp trước, và kiếp cuối cùng là một người đàn ông. Hơn nữa những người phụ nữ này rất xinh đẹp. Nhìn lại bản thân hiện tại, tôi nhận thấy mình xấu hơn trước kia rất nhiều. Đúng hơn là tôi thấy mình xấu xí, làm thế nào một người có thể ngày càng trở nên xấu xí thế này? Tôi không thể lý giải được, nhưng tôi biết rằng những gì tôi nhìn thấy là chân thực. Sau đó tôi cũng biết một chút về tình huống chuyển sinh của Sư phụ trong quá khứ. Nhưng có điều gì đó khiến tôi bối rối. Tại sao kiếp trước Sư phụ lại là người ngoại quốc? Tại sao tôi lại nhìn thấy hình tượng này? Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy nó khá tốt và không nghĩ quá nhiều, nhìn thấy rồi thì thôi. Tôi không nghĩ chuyện này có gì đặc biệt và chỉ tình cờ kể chuyện này với một vài học viên.

Tôi cảm nhận bản thân đã có biến hóa, tâm tôi thật nhẹ nhàng và cơ thể tôi thư thái hơn bao giờ hết. Một ngày nọ, tôi thức dậy vào một buổi trưa và vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một cuốn sách màu xanh ở phía bên trái của tôi. Cuốn sách được mở ra một nửa và bên cạnh nó xuất hiện một chiếc giày pha lê rất đẹp. Chiếc giày này trong suốt và phát ra ánh sáng pha lê, chiếc giày bắt đầu di chuyển ở phía trước bên trái của tôi và bước từng bước về phía trước, cảnh tượng thật đẹp. Lúc đó tôi không biết đây là cuốn sách gì, về sau tôi mới biết đó là cuốn “Pháp Luân Công Trung Quốc” (sau này được hiệu chỉnh thành cuốn Pháp Luân Công). Anh Lục đã quay trở lại trường học, còn con trai tôi đã được khai mở thiên mục sau khi cháu tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ. Cháu có thể nhìn thấy đủ loại cảnh tượng được hiển hiện trên một bức tường trắng giống như đang xem một bộ phim.

Tôi rất tò mò về những gì con trai nhìn thấy và yêu cầu cháu nhìn vào bức tường trong phòng mỗi ngày. Một hôm cháu nói với tôi: “Hôm nay con nhìn thấy một lão hòa thượng, có chín chấm trên cái đầu trọc của ông ấy”. Ngày hôm sau cháu lại nói: “Hôm nay con nhìn thấy một cô gái cầm một bó hoa, lúc sau con nhìn lại thì thấy cô ấy đang khóc”. Tôi không quan tâm lắm đến những gì bản thân nhìn thấy nhưng lại đặc biệt hứng thú đến những gì con trai tôi nhìn thấy. Mỗi ngày tôi đều yêu cầu cháu nhìn xem thấy điều gì và nó đã trở thành một thứ tâm truy cầu.

Khi anh Lục quay trở về và chứng kiến tôi lúc nào cũng yêu cầu con trai phải nhìn cái này cái kia, anh ấy đã tức giận nói: “Sao ngày nào em cũng bảo con phải nhìn như thế này. Em nên làm điều gì đó có ý nghĩa hơn đi”. Sự tức giận của anh ấy đã thức tỉnh tôi. Mặc dù tôi không biết đây là điểm hóa của Sư phụ, nhưng tôi biết rằng tôi không nên tiếp tục làm thế nữa; nếu không thì con trai của chúng tôi có thể bị hủy hoại.

Đến thăm nơi ở của Sư phụ

Một ngày nọ, một đồng nghiệp ở bộ môn Giảng dạy và Nghiên cứu gọi điện cho tôi và nói: “Chúng ta hãy đến thăm nơi ở của Sư phụ”. Tôi rất vui và quyết định tham gia với cô ấy cùng con trai Lục Lộ của mình vừa tròn 9 tuổi. Sau khi đến nơi, chúng tôi thấy một số người đang nói chuyện với Sư phụ trong nhà. Vì căn hộ rất nhỏ nên chúng tôi lập tức quay ra và đợi Sư phụ ở bên ngoài. Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm nơi ở của Sư phụ.

Tà đảng (ĐCSTQ) đã tuyên truyền công kích rằng Sư phụ đang sống trong một dinh thự sang trọng. Tôi rất buồn khi nghe thấy những lời dối trá này. Tôi có thể đứng ra để làm chứng rằng Sư phụ sống trong một tòa nhà cũ nát, thậm chí không bằng mức điều kiện trung bình ở thành phố Trường Xuân. Sư phụ sống trong căn hộ trên tầng bốn và không có hệ thống sưởi. Bên trong lối vào là một lối đi nhỏ, rất hẹp, bên tay phải có một cái bếp nhỏ xíu. Lối đi này dẫn đến một dãy phòng nhỏ, phòng bên ngoài lớn hơn một chút và phòng bên trong còn nhỏ hơn. Nơi này rất đơn giản, không có vật trang trí, chỉ có một vài đồ đạc đơn giản. Trên tường là một số bức họa những Đại Giác Giả của Phật gia và Đạo gia trông rất đẹp, được chính tay Sư phụ vẽ bằng bút chì màu. Tôi cũng được giữ lại một bộ trong số đó.

Có một thanh kiếm được treo trên tường nhà Sư phụ. Khi các học viên lần lượt rời đi, một số người trong chúng tôi cũng dự định rời đi sau khi gặp được Sư phụ. Sư phụ đi ra để tiễn chúng tôi. Ở cửa ra vào, người đồng nghiệp giới thiệu con trai tôi và tôi với Sư phụ. Lần đầu tiên Sư phụ nhìn tôi từ đầu đến chân và nói: “Rất tốt”. Sau đó, Sư phụ quay sang nhìn con trai tôi từ đầu đến chân và nói: “Tốt”. Đột nhiên một câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nghĩ về điều đó và hỏi: “Thưa Sư phụ, tại sao khi con nhìn vào vật nào đó thì luôn xuất hiện rất nhiều vật cùng một lúc?” Sư phụ nhẹ nhàng nói: “Chính là như vậy”. Tôi hiểu lời của Sư phụ và biết đó là trạng thái bình thường. Khi một phần tình huống thực tế của các sự vật ở không gian khác được phản ánh vào đây thì sẽ xảy ra điều này. Tôi nói với Sư phụ: “Con nghĩ mọi người đều giống như thế này”. Sư phụ nghe xong không nói gì cả.

Khi tôi nhìn một vật thì luôn xuất hiện rất nhiều vật cùng lúc. Tôi không thể phân tách chúng ra hoặc đếm chúng, vì chúng không rõ ràng. Cứ như thể chúng hòa lẫn vào nhau tại cùng một thời điểm, cùng một địa điểm. Trên thực tế, chúng căn bản không thuộc cùng một không gian. Do đó, tôi có thể lý giải được về các không gian khác nhau mà Sư phụ giảng về sau này.

Trước khi tu luyện, tôi thường cảm thấy mệt mỏi khi đọc sách vì các dòng chữ trên trang sách thường bị gộp lại với nhau. Khi nhìn vào các vật thể, tôi thường cảm thấy mờ như thể chúng không có thật. Tôi thường xuyên va vào người khác khi đi xe đạp nên phải dừng lại. Nhưng thực tế thị lực của tôi vẫn tốt. Trước đây tôi không quan tâm đến loại trạng thái tự nhiên này, tôi nghĩ đó là bình thường và ai cũng như thế, tôi chỉ hiểu được điều này sau khi tham gia lớp học của Sư phụ.

Sau khi khóa giảng thứ ba kết thúc, Sư phụ đi đến Bắc Kinh để giảng Pháp. Tôi đi cùng với con trai Lục Lộ, người đồng nghiệp kể trên và một số học viên khác đến tiễn Sư phụ ra ga xe lửa. Chúng tôi đã chụp ảnh chung với Sư phụ ở phía trước xe lửa. Bức ảnh có Sư phụ, con gái của Sư phụ, người đồng nghiệp và con trai nhỏ của cô ấy cùng với tôi và Lục Lộ. Sư phụ đã lên tàu, trước khi tàu chuyển bánh, Sư phụ vẫn nói chuyện từ trong toa tàu với chúng tôi.

Sư phụ lấy ra một số danh thiếp và phân phát cho các học viên. Ban đầu Sư phụ không đưa danh thiếp cho tôi. Tôi nghĩ nếu Sư phụ cho tôi một cái thì tôi sẽ nhận ngay. Nếu Sư phụ không đưa thì tôi cũng không thể yêu cầu, do đó tôi vẫn đứng yên không nhúc nhích. Lúc đó, Sư phụ đã nhìn tôi và đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Tôi vui mừng và vội vàng nhận lấy. Đoàn tàu từ từ chuyển bánh, chúng tôi đứng đó dõi theo cho đến khi tàu đã rời xa.

(Còn tiếp)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/29/421623.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/29/196372.html

Đăng ngày 21-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share