Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-06-2021]
Bàn tay trái bị máy nghiền nát đã hồi phục một cách thần kỳ
Mùa Đông năm 2019, thời điểm gần Tết, xưởng chế biến thực phẩm của gia đình tôi nhận nhiều đơn đặt hàng. Vì để nhanh chóng làm xong số lượng cho khách, tôi tự mình dùng máy ép sản xuất mì sợi để hỗ trợ công nhân trong nhà.
Trong khi tôi đang làm, có người đến giao trứng gà. Tay trái tôi vẫn đang thao tác máy, tay phải lấy tiền trong túi quần để thanh toán. Đúng là một lúc không thể làm hai việc, không nghĩ tới sẽ xảy ra nguy hiểm. Khi tôi đang phân tâm, tay trái của tôi bị con lăn của máy ép tốc độ cao nghiến vào. Cơn đau ập đến, tôi hô lớn kêu cứu, con lăn máy ép vẫn đang nghiền vào tay tôi. Đến khi các công nhân vốn đang bận rộn kịp phản ứng và ngắt nguồn điện, tay trái của tôi đã bị nghiền năm – sáu phút rồi.
Lúc tôi rút tay ra từ trong máy, quả là thê thảm không muốn nhìn: da mu bàn tay từ cổ tay đến ngón tay, toàn bộ đều bị nát, lộ ra xương trắng. Phần mu bàn tay mất da rất rộng. Da từ lòng bàn tay đến ngón tay bị lột ra, chỉ còn dính lại một ít ở gốc ngón tay. Bàn tay đầy máu thịt của tôi không ngừng chảy máu, tạo thành một vùng đỏ dưới máy ép. Theo bác sĩ nói thì đây là chấn thương nặng, da đã tách rời khỏi tay, tỷ lệ thương tật cao, thông thường đều phải cấy ghép da, người bị nhiễm trùng còn phải cắt cụt tay.
Chồng tôi (không tu luyện Pháp Luân Công) cùng các công nhân lập tức muốn đưa tôi đi viện. Tôi tĩnh tâm xuống, trong lòng nói với Sư phụ: Thưa Sư phụ, đệ tử nhất định phải vượt qua quan này. Nhưng dưới sự thúc giục của người nhà, tôi bị động tâm, cảm thấy bàn tay bị thương vượt ngoài mức tưởng tượng (không chỉ tổn thương mà còn dính đầy bột trắng, bột mì và da thịt lẫn vào nhau), tôi nghĩ hay là đến bệnh viện để rửa sạch, khâu lại vài mũi. Vì vậy tôi đã đến bệnh viện. Lúc tôi yêu cầu về nhà, người nhà và bác sĩ đều ngăn không cho tôi xuất viện. Tôi thầm nghĩ sao mình có thể làm vậy được, tôi là người luyện công, có Sư phụ quản, tôi phải về nhà.
Ngày thứ ba ở trong bệnh viện, tay phải tôi đeo bình truyền dịch, tay trái buộc ống, tôi đành phải dùng miệng để nhổ kim tiêm ra. Người nhà lo lắng vây quanh, nhưng tôi không tranh luận với họ, tự mình nhổ hết ống dưỡng khí, máy đo, không tiêm nữa. Đây không phải nơi người luyện công nên ở. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ gia trì, nhưng không có tác dụng.
Tôi nhận ra mình đang đối đầu với người nhà của mình. Con gái sau khi biết tay tôi bị máy ép nghiền, liều mạng ngăn cản không cho tôi về nhà. Mẹ tôi nghe bác sĩ nói da tay tôi đã hoại tử, bỏ lỡ mất khoảng thời gian trị liệu tốt nhất, nếu không cấy da bị nhiễm trùng sẽ phải cắt tay; huyết áp mẹ tôi lập tức tăng cao, nằm trên liệt giường không dậy nổi.
Lúc này một đoạn Pháp của Sư phụ hiện lên trong đầu tôi:
“Trong toàn bộ quá trình truyền Pháp, truyền công tôi có bổn ý là có trách nhiệm với xã hội, có trách nhiệm với học viên; hiệu quả thu được thật tốt, ảnh hưởng đến toàn xã hội cũng rất tốt.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)
Đúng vậy, hành động của tôi không thể tạo thành ảnh hưởng xấu tới Đại Pháp, không thể để chúng sinh vì tôi mà không liễu giải được Đại Pháp. Tôi phải chịu trách nhiệm với sinh mệnh của chúng sinh, với người nhà, các bác sĩ y tá. Khi mới vào, tôi đã nói mình là người tu luyện Pháp Luân Công, nhưng lại không giảng chân tướng, đẩy họ ra xa. Vì vậy để mọi người có thể lý giải, tôi nói với y tá: Vậy cứ tiêm cho tôi, hôm nay tiêm xong tôi nhất định phải về nhà.
Chồng tôi hỏi: Em về nhà làm gì? Người nhà đều ở đây, em cần ai, anh gọi tới. Tôi nhìn xung quanh, vừa khóc vừa nói: Em nghĩ tới Sư phụ! Vừa dứt lời, chồng tôi nói: Ở đây không có Sư phụ, vậy được rồi, buổi chiều sẽ đưa em về nhà.
Bác sĩ chủ nhiệm đích thân đến khuyên nhủ tôi, hỏi tôi dựa vào đâu mà đảm bảo về nhà sẽ tốt lên? Tôi liền giảng chân tướng cho ông ấy. Trước khi tôi tu luyện, ông ấy từng chữa bệnh cho tôi, tôi cũng quen biết bố của bác sĩ. Tôi nói với ông ấy rằng Sư phụ của Đại Pháp giảng:
“bảy phần tinh thần ba phần bệnh” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)
Trước kia tôi bị vẹo cột sống thắt lưng bẩm sinh, là ông đã chẩn đoán cho tôi. Bố của ông đã khám cho tôi bệnh máu khó đông. Sau khi tôi tu luyện, bệnh đều đã khỏi. Vì vậy, tôi về nhà luyện công, tay cũng sẽ khỏi.
Bác sĩ chủ nhiệm thấy tôi đã quyết, bèn cho tôi ký tên, bệnh viện mới dám cho về. Sau khi về nhà, chồng tôi nhờ một phòng khám nhỏ tiêm thuốc cho tôi, nhưng không ai dám tiêm khi nhìn thấy vết thương của tôi nghiêm trọng như vậy, họ đều sợ phải chịu trách nhiệm. Chồng tôi gọi điện xin lời khuyên của bác sĩ chủ nhiệm, ông nói: Tình trạng này cần phải cắt tay.
Chồng tôi nổi nóng, hất bát đĩa trên bàn xuống đất. Người nhà và bạn bè đều đến khuyên nhủ tôi, dù phải trói cũng đưa tôi tới bệnh viện. Tôi không động tâm. Anh trai tôi thấy không còn biện pháp, bèn nhờ đồng tu giúp đỡ.
Đồng tu gọi điện tới hỏi: Có phải chị cảm thấy bản thân (rất) có năng lực phải không? Một câu này đã khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi bắt đầu hướng nội tìm. Một thời gian trước khi sự việc xảy ra, bởi vì công việc bận rộn, tôi học Pháp luyện công không theo kịp, bị cựu thế lực dùi vào sơ hở, mới tạo thành ma nạn ngày hôm nay. Trong khi giảng chân tướng, tôi không tu khẩu, còn có tâm hiển thị; ba lần tôi bị tai nạn xe hơi nhưng không có vấn đề gì cả, nên thường xuyên nói về chuyện đó và khởi tâm hoan hỉ; sau khi tu luyện tôi chưa từng một lần đi bệnh viện, mỗi lần đi ngang qua bệnh viện đều nghĩ rằng bệnh viện này không liên quan gì tới tôi. Tôi thường nói với người nhà rằng tôi tu Đại Pháp sẽ không để mọi người chịu thêm gánh nặng.
Sư phụ từng giảng:
“tâm hiển thị cộng thêm tâm hoan hỷ là dễ bị ma tâm lợi dụng” (Kết luận chắc chắn – Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi đã không nghĩ cho người nhà, hơn nữa chỉ biết chứng thực bản thân, không có thiện tâm. Tôi thậm chí còn đuổi con gái về nhà chồng, không để con gái nấu cơm cho tôi.
Trong quá trình hướng nội tìm, tâm tôi ngày càng tĩnh hơn. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì, để tôi có thể bước con đường của chính mình, thoát khỏi ma nạn, phủ định giả tướng da tay bị hoại tử.
Tôi ngồi song bàn ngay ngắn trên giường, mắt nhắm lại, không có tạp niệm, trong lòng gọi: Thưa Sư phụ, đệ tử sai rồi. Bàn tay tại không gian này của đệ tử đã bị thương, đệ tử còn cần dùng nó để làm nhiều việc chứng thực Pháp, xin Sư phụ gia trì cho đệ tử tu xuất ra một bàn tay tốt. Một hình ảnh hiện ra trong đầu tôi: Sư phụ cao lớn vĩ đại, tôi đứng hợp thập trước mặt Sư phụ, còn không cao bằng chân Sư phụ ngồi song bàn. Đệ tử lập tức nhận ra mình chỉ là một lạp tử nhỏ bé trong vũ trụ, Sư phụ Pháp lực vô biên. Trong tâm tôi lập tức thấy nhẹ nhõm. Nhớ tới trong “Tây du ký”, Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành sơn, cầu xin sư phụ cứu, lá bùa kia chỉ có sư phụ của Tôn Ngộ Không mới có thể gỡ ra.
Buổi tối, cả nhà đã đi ngủ, tôi lặng lẽ tháo băng gạc ra, nhìn một chút thấy chỗ da sưng đã có tơ máu. Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi một chút, da trên bề mặt bàn tay không bị hoại tử, đã có máu chảy qua. Nằm trên giường, tôi đọc bài thơ của Sư phụ:
“Quan đô đô đắc sấm” (Khổ Kỳ Tâm Chí – Hồng Ngâm)
Hiện tại tôi như thể đã bước vào động bàn tơ, bị ma tình đang thao túng người nhà cuốn lấy. Tôi muốn dùng thanh kiếm trí huệ chặt đứt tơ tình, từng bước nhổ tận gốc cái tình với con gái, tình vợ chồng, tình với bố mẹ. Tôi cảm thấy toàn thân được bao bọc bởi trường năng lượng, giống như nằm trên thảm điện. Tôi cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ và của các đồng tu. Sau khi tôi hướng nội tìm, đề cao tâm tính, hoàn cảnh cũng đã cải biến, người nhà không còn ép buộc tôi nữa.
Nhưng sự việc cũng không đơn giản. Các khớp ngón tay của tôi cũng sưng lên, miệng vết thương chảy ra nước vàng, da lòng bàn tay đen như than, chỗ tiếp nối giữa các ngón tay đụng nhẹ là chảy máu. Đến tối, con gái tôi tan làm về nhà, hỏi thăm tôi: Mẹ có đau không? Còn chảy nước vàng không? Con gái gọi điện thoại hỏi bác sĩ, còn không cho tôi nghe.
Buổi tối, tôi bị nhân tâm lôi kéo. Sư phụ từ bi vì để điểm hoá cho đệ tử, đã khiến tôi có một giấc mơ rõ ràng: Có hai người bạn học cũ tới tiêm cho tôi, tôi bị họ đưa đến vùng ngoại ô, băng gạc trên tay biến mất, lộ ra một bàn tay lành lặn. Tôi mặc quần áo trắng, quỳ trên mặt đất, tóc xõa trên vai. Tôi xoè ra bàn tay lành lặn và nói: Sư phụ Đại Pháp đã trị khỏi tay cho tôi, bạn xem có cần tiêm không?
Phật Pháp toàn năng, Sư phụ có Pháp lực vô biên, tôi sao có thể để tâm người thường lay động? Có lẽ nên sắp đặt lại mối quan hệ với mọi người, những biểu hiện của người thường xung quanh đều là hướng tới nhân tâm của tôi mà phát sinh, tôi nên tu sửa bản thân. Tôi ở nhà không ngừng học thuộc Pháp, đọc nhiều kinh văn của Sư phụ trong thời gian gần đây, cố gắng làm tốt những việc của bản thân, đặt công phu vào việc đề cao tâm tính, nhìn sự việc dựa trên Pháp. Buổi sáng học Pháp, buổi chiều tôi ra ngoài giảng chân tướng, sắp xếp thời gian vô cùng chặt chẽ.
Bác sĩ đã dặn tôi nhiều lần, bàn tay bị thương tuyệt đối không được động vào nước. Tôi nhớ trong “Chuyển Pháp Luân” Sư phụ đã giảng:
“Vì là người có công chân chính, chư vị không [cần] dùng ý đặc biệt để phát [công], chư vị chạm qua cái gì thì đều lưu lại năng lượng, đều lấp lánh ánh quang.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)
Cho nên sau khi người nhà đi ngủ, tôi đều tự mình đi rửa tay.
Trước Tết, tôi đã có thể tự mình giặt quần áo, giặt rèm cửa, dọn dẹp vệ sinh. 40 ngày kể từ ngày bị thương, tôi đã có thể dùng hai tay gói sủi cảo, phủ định những gì bác sĩ nói: Cho dù tay của tôi có cải thiện thì chức năng của ngón tay cũng không thể hồi phục, hơn nữa ngón tay sẽ bị cong. Nói cách khác, bàn tay trái của tôi vĩnh viễn bị tàn phế. Nhưng dưới sự chăm sóc của Sư phụ, ở trong tu luyện, bàn tay của tôi đã hoàn toàn hồi phục lại như bình thường, ngón tay cử động tự nhiên, mu bàn tay đã lên sẹo, lòng bàn tay xuất hiện lớp da mới. Da tay thực sự đã sống lại, nhìn qua cũng không thấy dấu vết. Mọi người đã thay đổi thái độ khi thấy được uy lực của Đại Pháp.
Lần cuối cùng tôi đến bệnh viện cắt chỉ, tôi đã chứng thực sự siêu thường của Đại Pháp với y tá, hơn nữa còn giảng chân tướng, khuyên y tá thoái xuất khỏi đoàn, đội. Y tá chăm sóc tôi chu đáo còn hơn cả con gái chăm sóc tôi, khiến cháu cũng tò mò hỏi: Cô y tá ấy là người quen của mẹ sao? Tôi bảo không phải. Con gái tôi lại hỏi có phải là đồng tu không? Tại sao đối tốt với mẹ vậy? Tôi nói, bà ấy được cái Thiện của Đại Pháp đồng hoá, đã minh bạch, mặt khác lại vô cùng cảm kích đệ tử Đại Pháp.
Người trong thôn khi gặp mặt nhau liền hỏi han, nói Pháp Luân Công thật thần kỳ, không ít người lấy bàn tay của tôi ra để nói chuyện. Vì người trong thôn đều đã được tôi phát tài liệu chân tướng, bây giờ chỉ cần thấy xe của tôi dừng lại, bọn họ đều chủ động tới xin tài liệu chân tướng.
Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp đã cho tôi một bàn tay khoẻ mạnh, cho đệ tử một cơ hội tương kế tựu kế, biến việc xấu thành hảo sự. Đệ tử chỉ bằng cách thực tu, bước đi từng bước thật tốt trên con đường của mình, mới không phụ danh xưng đệ tử Đại Pháp.
Khuôn mặt cắm đầy kính vỡ đã hồi phục sau một đêm
Một lần, anh trai tôi lái xe tải, tôi ngồi ở ghế phụ, đi cùng để chuyển hàng.
Đi được nửa đường, đột nhiên anh trai tôi nói tay lái không hoạt động, tôi liền nói anh hãy mau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Còn chưa niệm xong, chiếc xe đã sắp đâm vào một chiếc xe khác. Trong lúc nguy cấp, anh trai tôi theo bản năng tự vệ, bẻ lái gấp sang bên trái, khiến xe đối diện đâm mạnh vào cửa phía tôi đang ngồi. Xe chúng tôi lật nghiêng, tôi ở phía dưới, anh trai ở trên. Mảnh kính vỡ cắm đầy vào mặt tôi, phần giữa của cánh cửa bên cạnh bị đâm lõm sâu vào trong.
Một lúc sau, phía ngoài xe có rất nhiều người vây quanh. Tôi nghe thấy có người nói: Người phía trên không sao, người phía dưới (chỉ tôi) có lẽ không qua khỏi. Anh trai tôi mở cửa xe, đầu chảy máu, còn nhỏ giọt lên mặt tôi. Tôi chật vật leo ra khỏi xe, cảm giác mơ hồ, trên mặt đều là máu và mảnh kính, trong tâm không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Vừa hay một người cùng thôn chúng tôi đang ở gần đấy. Bà chạy đến, nhìn thấy anh em tôi, liền cùng chúng tôi vào bệnh viện. Bác sĩ đến bên cạnh tôi và nói, mắt chị vẫn sáng như vậy, không vấn đề gì đâu, về nhà hãy rửa cho sạch. Bác sĩ nhìn ra máu trên mặt không phải của tôi.
Về tới nhà, con gái giúp tôi gắp từng miếng kính nhỏ cắm trên mặt ra. Đầu tóc của tôi bị kính cắt vào, con gái giúp tôi cắt tỉa lại. Ngủ một đêm, đến sáng hôm sau, tôi tới trước gương, nhìn thoáng qua da mặt sáng sủa, nhìn kỹ mới thấy chút da bị rách.
Ăn cơm xong, tôi liền ra chợ cứu người. Chồng tôi tìm người tới hỗ trợ kéo chiếc xe bị hỏng đi sửa chữa. Người sửa xe nói, nhìn tình hình chiếc xe này thì thấy tài xế không sao, nhưng người ngồi bên cạnh thì sao rồi? Bởi vì cửa bên ghế phụ bị đâm lõm nghiêm trọng, kính xe vỡ nát hoàn toàn. Người anh em đi cùng chồng tôi hỏi: Vợ anh thật sự ngồi ở ghế phụ à? Chị ấy đang nằm ở bệnh viện nào, chúng tôi tới thăm.
Chồng tôi nói tôi đã đi chợ rồi. Họ nghe vậy đều không tin. Chồng tôi liền bấm điện thoại gọi cho tôi, để họ xác thực tôi có phải đang ở chợ không. Không ai tin rằng xe bị đâm đến biến dạng như vậy, cửa bị hỏng hết, mà người lại không sao. Chỉ có sự bảo hộ của Sư phụ Đại Pháp mới có thể mang đến kỳ tích như vậy.
Pháp Luân Đại Pháp thù thắng thần kỳ, Pháp lực vô biên. Bài viết này chỉ là một ví dụ cụ thể, là một biểu hiện nhỏ của uy lực của Đại Pháp tại tầng con người. Đại Pháp có thể mang đến cho thế nhân hạnh phúc và lợi ích, mà sự thần kỳ và thù thắng của Đại Pháp quan trọng hơn nữa là giúp con người phản bổn quy chân.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/28/左手被高速压面机碾烂-神奇再生修复-426461.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/20/194703.html
Đăng ngày 16-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.