Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2021] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2005. Lúc đó tôi chỉ độc tu. Tôi chưa bao giờ lo lắng về sự an toàn của mình khi giảng chân tướng về cuộc bức hại. Trong 16 năm qua, dù nắng, mưa hay gió, tuyết, tôi không ngừng nói với mọi người về cuộc bức hại dù chỉ một ngày.

Tu bỏ nhân tâm

Với sự bảo hộ và chỉ dạy của Sư phụ, mỗi ngày tôi đã giúp khoảng 10 người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vào ngày thuận lợi thì có tới hơn 30 người. Cho đến nay tôi đã giúp hơn mười nghìn người thoái Đảng.

Để giảng chân tướng tốt, cần phải học Pháp tốt, vì vậy tôi đã chú ý rất nhiều đến việc học Pháp và phát chính niệm. Hàng ngày tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công. Hàng tuần tôi tổ chức nhóm học Pháp tại nhà của mình. Sau khi đọc các bài giảng, chúng tôi luyện công và phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Một số học viên nhận xét rằng cảm giác khi học Pháp giống như trước cuộc bức hại.

Một người mẹ với đứa con 7 tuổi của cô ấy, đứa cháu 6 tuổi của tôi và tôi đã lập một nhóm dạy các tiểu đệ tử. Bây giờ hai cháu có thể đọc thuộc lòng Luận ngữ và thường ra ngoài giảng chân tướng với chúng tôi.

Vào đầu năm 2020 khi virus Trung Cộng (Covid19) bắt đầu lây lan, thành phố tôi sống đã bị phong tỏa. Bất chấp những hạn chế, một học viên vẫn có thể giao áp phích và tờ rơi cho quận của tôi. Yêu cầu lúc đó là mỗi hộ gia đình chỉ một người được phép ra ngoài mua hàng tạp hóa mỗi ngày. Với sự bảo hộ của Sư phụ, ngày nào tôi cũng đi phát tờ rơi và dán áp phích. Có rất ít người trên đường phố. Tôi nói chuyện với tất cả những người tôi gặp, và hầu như tất cả họ đều đón nhận chân tướng và làm tam thoái.

Bốn thế hệ cùng chung sống trong nhà tôi. Bố mẹ chồng tôi đều đã ngoài 90 tuổi và cháu trai của tôi lên 6 tuổi. Chúng tôi tôn trọng lẫn nhau, và các mối quan hệ của chúng tôi rất hài hòa. Một hôm, mẹ chồng tôi bị ngã và cần tôi giúp bà thay bỉm và rửa ráy. Tôi đảm bảo bà luôn sạch sẽ và được ăn uống đầy đủ.

Trong quá trình chăm sóc cho bà, nhiều chấp trước của tôi đã bị phơi bày. Khi bà nằm trên giường và liên tục gọi tôi, tôi trở nên cáu kỉnh bất thường và nói chuyện với bà với thái độ không tốt vì tôi không thể kiểm soát được tính khí của mình. Trong lòng tôi bực bội vì lượng công việc tăng thêm. Không ai trong số các anh chị em của chồng tôi muốn chăm sóc mẹ của họ. Họ đến thăm bà mỗi tháng một lần, và tôi phải chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để chào đón họ. Tôi bất mãn vì họ đã không giúp tôi chăm sóc mẹ của họ.

Khi nói chuyện với một học viên về tình trạng của mình, tôi nhận ra đó là lúc tôi phải tu bỏ nhân tâm. Người cảm thấy bực bội và oán hận không phải là chân ngã của tôi. Đó là vật chất vị tư trong tôi mà tôi phải loại bỏ. Không có tình huống nào có thể ngăn cản tôi làm ba việc và không có nhân tâm nào có thể ngăn tôi cứu người.

Trong khi mẹ chồng tôi nằm liệt giường, tôi vẫn tiếp tục ra ngoài giảng chân tướng hàng ngày. Sau khi phát chính niệm vào buổi sáng, tôi hoàn thành việc nhà và nấu ăn. Tôi đảm bảo bà sạch sẽ, thay bỉm cho bà và cung cấp đủ mọi thứ bà cần. Tôi nhắc bố chồng không di chuyển bà. Mỗi ngày tôi có khoảng hai giờ để đi ra ngoài để giảng chân tướng.

Vào ban đêm, không ai ra ngoài vì đại dịch. Tôi đến các tòa nhà để dán áp phích ở hành lang. Một đêm nọ, tôi tình cờ gặp một thanh niên sống đối diện dãy phố nhà tôi. Tôi biết cậu ấy là luật sư và bố cậu ấy làm việc trong tòa án. Trong một thời gian, hầu như mỗi khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi đều tình cờ gặp cậu ấy. Những chấp trước sợ hãi và nghi ngờ của tôi nổi lên, và tôi nghĩ cậu ấy đang theo dõi tôi. Tâm sợ hãi và nghi ngờ của tôi ngày càng lớn, và khiến tôi căng thẳng như gặp một kẻ thù đáng sợ.

Việc này đã diễn ra trong một tháng. Để loại trừ những niệm đầu tiêu cực, tôi đã tăng thời gian học Pháp và phát chính niệm. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho mình. Đồng thời, tôi kiên định ra ngoài giảng chân tướng mỗi tối. Tôi có một niệm đầu: “Tôi đến để trợ Sư chính Pháp và cứu người. Không gì có thể ngăn cản tôi.“ Dần dần tâm sợ hãi của tôi biến mất khi tôi tiếp tục nói cho mọi người về chân tướng.

Kiên trì nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt

Tôi đã đến tất cả trung tâm mua sắm và khu chợ dân cư trong thành phố để giảng chân tướng. Nhiều chủ cửa hàng biết tôi và kết bạn với tôi. Mỗi năm mới tôi đều tặng họ lịch Pháp Luân Đại Pháp và nhắc họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Khi đại dịch xảy ra, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, và nhiều người vẫn chưa nghe được chân tướng. Tôi cảm thấy lo lắng và muốn các cửa hàng mở cửa trở lại. Tôi muốn nhắc họ rằng họ sẽ được an toàn nếu ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi cũng muốn xem có cửa hàng mới mở nào không để giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho họ.

Khi đại dịch bớt căng thẳng, các cửa hàng mở cửa trở lại. Tôi quay lại các trung tâm mua sắm mà tôi từng đến và đưa cho mọi chủ cửa hàng mã QR giúp họ đọc thông tin về cuộc bức hại và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi khuyên họ nên nói với người thân và bạn bè về tình hình thực tế, và tôi đề nghị họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong thời gian đại dịch để được an toàn.

Mọi người tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy tôi. Một người nói: “Chị ơi, chị lại mang đến cho chúng em những điều tốt đẹp!” Tôi đưa cho mọi người ở một cửa hàng khác một thẻ có mã QR. Người chủ cửa hàng nói với tôi: “Bác ơi, chúng em có thể dùng chung một chiếc. Bác hãy đưa những thẻ còn lại cho những người khác! Bác thật tốt bụng và luôn nghĩ đến chúng em.”

Có một điều đặc biệt khiến tôi cảm động. Trong ba năm, tôi liên tục giảng chân tướng cho một chủ cửa hàng. Tôi đã đến đó hơn mười lần và cuối cùng cô ấy cũng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Lúc đầu, cô ấy thẳng thừng từ chối tôi và nói: “Tôi là một đảng viên ĐCSTQ và tôi không tin bất cứ điều gì chị nói! Chị hãy mua những thứ chị cần hoặc im lặng và rời đi.” Sau đó, cô ấy tránh nói chuyện với tôi. Tôi không tới cửa hàng của cô ấy trong một thời gian dài.

Tết năm ngoái, tôi đến cửa hàng của cô ấy để tặng lịch. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã chào đón nồng nhiệt: “Chị ơi, lâu rồi chị không đến cửa hàng em! Em rất nhớ chị.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi mang đến cho cô ấy điều tốt đẹp. Cô ấy cảm ơn tôi. Tôi hỏi liệu cô ấy có muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ không và nói: “Hiện nay có quá nhiều tai họa. Chỉ có thoái xuất khỏi ĐCSTQ thì em mới được an toàn.” Cô ấy cười và nói: “Vâng! Em sẽ thoái ạ.“ Sau đó, cô ấy đề nghị tôi đưa lịch cho chủ của hai cửa hàng gần đấy, “Em sẽ đi gọi họ đến đây.” Cô ấy gọi hai chủ cửa hàng đến và tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Cô ấy giúp đỡ bằng cách nói, “Bác ấy là một người tốt, các chị nên nghe và thoái Đảng đi.” Cả hai người đều chấp nhận chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Trên đường về nhà, tôi thấy xúc động. Cuối cùng, sau ba năm, cô ấy cũng hiểu ra sự thật! Thời gian hữu hạn và mọi người vẫn mong chờ các học viên đến cứu họ! Chúng ta cần phải kiên nhẫn vì những người này đã bị tẩy não rất nhiều bởi những tuyên truyền của ĐCSTQ. Nếu chúng ta không bỏ cuộc, thì cuối cùng những người hữu duyên sẽ được cứu.

Hàng ngày, tôi giảng chân tướng ở chợ khi mua thức ăn. Tôi nói chuyện với tất cả những người tôi gặp – chủ cửa hàng và khách mua hàng khác. Tôi đã giúp nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Sau khi thoái ĐCSTQ, họ vẫn có thể quên chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp vì họ bị bao vây bởi những lời tuyên truyền của Đảng. Tôi đến thăm từng chủ cửa hàng hai hoặc ba lần để nhắc nhở họ rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Bây giờ tất cả họ đều biết tôi và các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Họ đồng ý “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Một lần tôi đi siêu thị để mua gạo và một bà lão đi theo tôi. Tôi biết Sư phụ đã gửi bà ấy đến và tôi bắt đầu nghĩ cách để giảng chân tướng cho bà. Bà ấy nói trước: “Cô nấu gạo này thế nào?” Tôi đã trả lời câu hỏi của bà. Khi tôi rời cửa hàng, bà ấy cũng rời đi. Tôi nhanh chóng gọi bà ấy: “Bác chờ chút, em có chuyện muốn nói với bác. Đại dịch bây giờ thật đáng sợ. Bác đã nghe nói về cách giữ an toàn bằng cách thoái ĐCSTQ chưa ạ?” Bà nói bà chưa bao giờ nghe nói về điều này và hỏi tôi thực hiện thế nào. Tôi nói với bà rằng Trời sẽ diệt ĐCSTQ vì nó bức hại Pháp Luân Đại Pháp và phạm nhiều tội ác. Những người gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó đã nguyện dâng hiến cuộc đời mình cho Đảng. Bằng cách thoái khỏi nó, người ta có thể tránh bị đào thải cùng nó. Mọi người phải phá bỏ lời thề mà họ đã thực hiện để giữ an toàn.

Bà ấy rất vui và nhờ tôi giúp thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong. Sau đó tôi nói với bà rằng tôi đã có được sức khỏe tốt nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi tặng cho bà một tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp. Bà hỏi xin thêm một chiếc khác để tặng cho chị gái vì chị bà ấy bị ốm. Bà không muốn rời đi, tiếp tục nói chuyện với tôi và cảm ơn tôi cho đến khi chồng bà đến tìm.

Cách đây vài ngày, tôi đi chợ và trò chuyện với một nông dân trồng ngô. Ông cho biết ông chưa từng tham gia bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ và không muốn có mã QR. Lần thứ hai đến, tôi khen ngợi chất lượng ngô của ông và nhờ vậy rất nhiều khách hàng đã đến quầy của ông. Tôi đã giảng chân tướng cho các khách hàng. Lần thứ ba đến gặp người nông dân này, chúng tôi trở nên thân thiết như những người bạn. Ông nói với tôi rằng ông chưa từng tham gia bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ. Tuy nhiên, lần này ông đề nghị tôi đưa cho ông mã QR và một kỷ vật của Pháp Luân Đại Pháp, và ông rất vui khi nhận chúng.

Gần đây, việc kinh doanh chậm lại, và các chủ cửa hàng trong các trung tâm thương mại đều thở vắn than dài. Tôi dễ dàng giảng chân tướng và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ thông qua các chủ đề về nền kinh tế yếu kém của Trung Quốc và đại dịch. Hầu như những người tôi đã trò chuyện đều làm tam thoái ngay lập tức.

Một phụ nữ bán quần áo đến gần và vỗ vai tôi sau khi tôi giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy đồng ý và nói: “Chị thực sự là một người tốt. Sao chị lại tử tế như vậy?” Cô ấy thậm chí còn nói tôi không cần phải mua quần áo của cô ấy nếu không thích. Tôi đã có thể giúp hàng chục người trong quầy hàng đó thoái Đảng.

Nhiều người đã xuất hiện phản ứng phụ sau khi tiêm vắc-xin. Một người bạn nói với tôi rằng anh cảm giác tim anh nóng rực sau khi tiêm vắc-xin. Tôi bảo anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Vợ anh và hai người hàng xóm cũng ở đó. Tôi đã nhân cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Vợ anh hỏi xin tôi một bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp và mã QR. Cô cẩn thận cầm bùa hộ mệnh và nói: “Từ giờ trở đi, em sẽ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ hàng ngày.” Tôi biết cô nói một cách chân thành và nghiêm túc. Cô quay sang chồng và bảo anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với tôi.

Nhóm giảng chân tướng tại địa phương chúng tôi

Các học viên địa phương đã thành lập các nhóm giảng chân tướng để giúp các học viên vượt qua tâm sợ hãi khi đi ra ngoài giảng chân tướng một mình. Chúng tôi chia thành nhiều nhóm và đi đến các khu vực khác nhau của thành phố. Mỗi ngày, chúng tôi đã giúp hàng chục, đôi khi cả trăm người thoái ĐCSTQ.

Nhiều học viên lúc đầu lo sợ khi giảng chân tướng, nhưng đã dần thuần thục hơn. Bây giờ họ có thể ra ngoài một mình. Trong quá trình giúp đỡ họ, tôi đã nhận ra nhiều chấp trước của bản thân. Tôi đã quen phối hợp với một số học viên nhất định hoặc đi một mình. Tôi có thể giảng chân tướng bất cứ nơi nào chúng tôi hoặc tôi đến. Khi phải lập nhóm với nhiều học viên mà tôi không quen, tôi phải thay đổi và tình hình trở nên khó khăn.

Tôi thấy mình có một quan niệm là không muốn bị làm phiền. Quan niệm này đã lộ ra khi tôi phải lập nhóm ngẫu nhiên với các học viên khác. Tôi nhận ra mình không nên kén chọn khi phải làm việc với các học viên chưa từng giảng chân tướng. Dù gì, chúng tôi là một chỉnh thể.

Có lần, một học viên lớn tuổi đã đi giảng chân tướng với tôi. Tôi bước nhanh và bà phải tăng tốc và thậm chí chạy một chút. Tôi thấy bà thở dốc sau khi chúng tôi leo lên cầu thang. Sau khi biết bà đã ngoài 80 tuổi, tôi thấy mình ích kỷ và không quan tâm đến bà.

Khi phối hợp với bà, tôi thấy bà rất kiên trì và không ngại ra ngoài kể cả khi thời tiết xấu. Tôi cảm thấy xấu hổ khi không muốn hợp tác với bà vì bà chậm chạp và thường ngắt lời tôi khi tôi trò chuyện với mọi người. Tôi đã nói chuyện với bà về điều đó và bà thay đổi mà không có khó khăn gì.

Một ngày tuyết rơi, người học viên lớn tuổi đạp xe rất nhanh đến điểm tập trung. Tôi nhớ mình đã nghĩ: “Một người thường sẽ không bao giờ làm được như thế, chỉ một học viên mới có thể.” Một người ngoài 80 tuổi đạp xe nhanh trong một ngày tuyết rơi vì muốn cứu người. Bà đã khiến tất cả học viên cảm động. Bà tham gia cùng chúng tôi hàng ngày, và thời tiết không thể ngăn cản bà cứu người.

Một điều không tưởng đã xảy ra. Một hôm, tôi quên mất thời gian và khi giảng chân tướng xong, tôi chỉ có 20 phút để đón cháu tôi. Tôi thường mất hơn 30 phút để đạp xe về nhà. Ngày hôm đó tôi tự nhủ mình có thể đi xuyên sang không gian khác và Sư phụ sẽ không để tôi bị trễ. Tôi chở một học viên trên xe đạp của mình và đạp nhanh về nhà. Về đến nhà, tôi nhìn đồng hồ và tôi chỉ mất có 15 phút.

Trong 16 năm qua, tôi giảng chân tướng ở mọi nơi tôi đến vào bất cứ khi nào có thể. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã bước đi vững chắc và an toàn trên con đường tu luyện. Tôi thật may mắn vì được là đệ tử của Sư phụ. Tôi đến vì Pháp và để cứu người. Tôi sẽ không ngừng cứu người và gắng sức tiến bước để thực hiện thệ ước của mình và theo Sư phụ về nhà.

Con xin cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ!

Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điểm không phù hợp nào.

(Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc Đại Lục lần thứ 18 trên Minh Huệ Net)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/10/433271.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/11/196540.html

Đăng ngày 14-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share