Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-10-2021]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Trước đó, sức khỏe của tôi rất kém và tôi bị teo não thất sớm (PVC), thấp khớp, và gai xương ở gót chân phải khiến tôi đi lại khó khăn. Sau ba tháng tu luyện Đại Pháp, tôi đã khỏi bệnh và không còn gặp các vấn đề về sức khỏe nữa.

Ông chủ nói: “Chị là người tôi tin tưởng nhất”

Một người bạn của tôi, chủ một nhà máy, đã đề nghị tôi đến làm quản lý nhà ăn cho công ty. Anh ấy muốn tôi mua thực phẩm, nấu ăn và dọn dẹp căng-tin. Tôi đã nhận công việc này và quản lý thu chi hàng tháng mà anh ấy giao cho một cách cẩn thận. Tôi vẫn có thể nấu các bữa ăn ngon cho mọi người. Đến cuối tháng mà còn dư chút tiền nào thì tôi lại đưa cho anh ấy. Anh ấy rất hài lòng với cách hành xử của tôi.

Sau đó tôi được yêu cầu làm quản lý hậu cần, phụ trách phúc lợi nhân viên, bảo hộ lao động và xử lý phế liệu. Tôi ghi chép lại tất cả các mặt hàng bán được trong một cuốn sổ. Khi tiền bán phế liệu tích được một khoản nhất định tôi sẽ chuyển cho ông chủ. Anh ấy không bao giờ kiểm tra những cuốn sổ đó. Tôi hỏi anh ấy, “Tại sao cậu không kiểm tra lại những gì tôi đã bán và xem được bao nhiêu tiền vậy?” Anh ấy nói, “Tôi tin tưởng chị nhất.”

Một lần, anh ấy muốn thưởng cho tôi 3.000 Nhân dân tệ (khoảng 470 USD). Khi tôi nói rằng tôi không muốn nhận tiền thưởng, anh ấy muốn biết lý do. Tôi nói với anh ấy rằng, “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi không muốn nhận tiền thưởng.” Anh ấy nói, “Tôi là người quản lý, tôi là người quyết định. Tôi muốn thưởng cho chị. Chị phải nhận chứ.” Vì vậy tôi đã nhận tiền thưởng.

Chia sẻ tiền thưởng với các học viên và những người không phải học viên

Mỗi lần ông chủ thưởng tiền, tôi đều tiết kiệm và gửi tiền cho các hạng mục chứng thực Pháp. Vào năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.

Vào tháng Năm, một học viên đã đến công ty và nói với tôi, “Một học viên vô gia cư đang phải sống trong một căn hầm ở vùng nông thôn địa phương và không có thực phẩm.” Tôi đã đưa cho cậu ấy 500 Nhân dân tệ (78 USD) và nói, “Nếu học viên đó cần thêm tiền thì cứ nói với tôi.”

Sau đó một học viên khác lại đến nói với tôi, “Một số học viên ở các vùng khác không có nơi ở và phải đi thuê phòng.” Tôi đã đưa cho cậu ấy 2.000 Nhân dân tệ (312 USD) và nói với cậu ấy, “Nếu cần thêm gì thì đừng ngại quay lại đây nhé.”

Một số công nhân trong nhà máy thường đến gặp tôi khi gặp khó khăn và tôi đã giúp họ giải quyết vấn đề. Vì vậy các công nhân đều hiểu Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi đã đưa cho họ các tài liệu giảng chân tướng và họ đều nhận. Khi tôi đến căng-tin để chuẩn bị bữa trưa, thay vì gọi tôi bằng tên, họ sẽ chỉ vào tôi và nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Giảng chân tướng

Tại nơi làm việc, tôi có một phòng riêng. Tôi đã mua sơn trắng và đỏ, dây thừng, vải đỏ và vàng để làm các biểu ngữ giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi làm xong 8 đến 10 biểu ngữ, đợi đến khi mọi người tan làm, tôi ra ngoài, treo các tấm biểu ngữ lên cây và hai bên đường. Sau đó tôi đón xe buýt hoặc taxi về nhà. Tôi luôn về nhà một cách an toàn mà không bị cảnh sát chặn lại.

Vào dịp năm mới, nhà máy phát cho mỗi công nhân 25 kg gạo, 25 kg bột và 5 kg dầu ăn. Tôi đã đi mua và phân phát cho mọi người mà không hề nhầm lẫn.

Khi đi mua sắm cho nhà máy, tôi không bao giờ nhận các khoản tiền hoa hồng mà các nhà phân phối đưa cho. Tôi nói với họ rằng, “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi tu Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không nhận tiền hoa hồng đâu.” Họ nói, “Ngày nay ai mà chẳng cần tiền?” Tôi nói, “Nếu những người khác thích tiền, đó là việc của họ. Còn tôi không nhận đâu.” Họ nói, “Ông chủ của chị thật sáng suốt vì đã thuê được một người tốt như chị-chị cũng có thể đến làm cho tôi nữa.”

Đầu năm 2003, vợ chồng tôi về quê sau khi chồng tôi bị xuất huyết não. Sức khỏe của anh ấy đã được cải thiện. Một ngày nọ, chủ nhà máy đến gặp chồng tôi. Trước khi ra về, anh ấy nói sẵn sàng thuê người chăm sóc cho chồng tôi để tôi đi làm trở lại. Chồng tôi nói rằng anh ấy rất khó tính và một người chăm sóc sức khỏe tại nhà có thể sẽ không thể chịu nổi anh ấy. Anh ấy cần tôi chăm sóc cho anh ấy. Ông chủ cũng không nài ép. Dù không đi làm lại nhưng tôi rất biết ơn sự tin tưởng của anh ấy dành cho tôi.

Bị cảnh sát tống tiền, bị mẹ chồng tát

Vào một ngày tháng 3 năm 2003, khi đang phát tài liệu giảng chân tướng, tôi đã bị cảnh sát bắt và đưa về đồn. Khi ba sỹ quan cảnh sát thẩm vấn tôi, tôi đã nói với họ, “Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt. Chúng tôi tu luyện Phật Pháp. Đừng bức hại Đại Pháp.” Họ nói, “Chị đừng nói nữa, chị đang tuyên truyền cho Đại Pháp đấy. Hãy nói cho chúng tôi nơi mà chị đã lấy những tài liệu này.” Tôi đã không cung cấp thông tin cho họ.

Một người trong đó có vẻ là lãnh đạo. Ông ấy nói, “Nếu bà ta không chịu nói, hãy tống bà ta vào Trại lao động Mã Tam Gia.” Tôi phát chính niệm trong tâm và nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”

(“Chính niệm Chính hành”, Hồng Ngâm II)

Họ lục soát và tìm thấy điện thoại cùng danh bạ điện thoại trong túi của tôi, họ gọi cho con gái tôi và về nhà tôi. Họ lục soát nhà tôi và tống tiền chúng tôi 10.000 Nhân dân tệ. Tôi ra khỏi đồn cảnh sát lúc 5 giờ chiều.

Con gái tôi chở tôi đến thẳng nhà mẹ chồng tôi. Khi tôi vừa bước vào, có khoảng bảy người gồm bố chồng, mẹ chồng, chồng, anh rể, chị dâu, con gái và con rể tôi đang ngồi trong phòng khách. Anh trai thứ hai của chồng tôi phàn nàn với tôi và nói những điều rất khó nghe. Mẹ chồng tôi đi đến chỗ tôi và tát tôi hai cái. Tôi không nói gì, tôi biết bà ấy rất tức giận việc cảnh sát lấy đi 10.000 Nhân dân tệ. Trong hơn 30 năm, chúng tôi chưa từng có một trận cãi vã nào và tôi tự nhủ, “Đây là một khảo nghiệm đối với mình.” Một lúc sau, tôi trở về nhà.

Hai mươi phút sau, chị chồng tôi đến và nói với tôi, “Đừng giận nhé. Sau khi em đi, chị đã nói với mẹ: “Mẹ là mẹ chồng 80 tuổi mà mẹ đánh con dâu 60 tuổi của mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Mẹ chồng tôi là một người rất cao ngạo. Sau này khi bà ốm, tôi vẫn đối xử với bà như trước, làm bánh bao cho bà và chăm sóc bà. Ba tháng sau, bà qua đời.

Sau việc này, hàng ngày chồng tôi đều trông chừng tôi và không cho tôi ra ngoài. Tôi nghĩ, “Mình là một đệ tử của Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và muốn chứng thực Pháp, đó là sứ mệnh của mình.” Tôi đã đưa chìa khóa tầng hầm cho một học viên, và bảo cô ấy để tài liệu giảng chân tướng vào trong một bể chứa ở tầng hầm. Vào buổi tối, tôi sẽ ra ngoài và phân phát tài liệu. Tôi thường đọc thông tin trong tài liệu cho chồng tôi để ông ấy biết chân tướng về Đại Pháp. Sau đó, ông ấy không còn phản đối tôi học Pháp nữa, và thậm chí còn bảo các đồng tu đến nhà chúng tôi học Pháp.

Sau khi chồng tôi qua đời, con gái tôi mời tôi đến sống cùng với cháu, nói rằng tôi đã 70 tuổi rồi và không có ai chăm sóc cho tôi. Tôi nói, “Mẹ tu luyện Đại Pháp và Sư phụ chăm nom mẹ. Mẹ có thể tự lo được cho bản thân.”

Vào buổi sáng, sau khi luyện công, tôi bắt xe buýt đến một nơi gần nhà tù để phát chính niệm. Vào buổi chiều, tôi đến lớp học Pháp để học nhóm. Những học viên khác đã in các chữ về Đại Pháp để chúng tôi thêu lên biểu ngữ, tôi có thể tự làm biểu ngữ và treo chúng gần nhà tù. Vào Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi đã tự mình làm một biểu ngữ và treo nó lên. Mỗi lần tôi làm những việc này, tôi đều trở về nhà một cách an toàn.

Khi tôi nghe một học viên nói rằng việc bức hại Đại Pháp bởi một đồn cảnh sát rất tà ác. Tôi đã chuẩn bị một số tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và đến đồn cảnh sát cùng một học viên khác. Cô ấy phát chính niệm ở bên ngoài còn tôi vào trong sân và đặt tờ rơi vào từng chiếc xe cảnh sát để họ có thể đọc được chúng.

Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý và tôi muốn chứng thực Đại Pháp. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 26 năm và chưa phải dùng một viên thuốc nào trong 26 năm qua. Đây chính là ân điển mà Sư phụ đã ban cho tôi và tôi vô cùng biết ơn bởi Sư phụ đã luôn chăm sóc cho tôi.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/14/432487.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/14/196584.html

Đăng ngày 05-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share