Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-08-2021] Dưới bảo hộ của Sư phụ, tôi đã bước đi thuận lợi trên con đường cứu người. Đặc biệt là kể từ khi vi-rút Trung Cộng bùng phát, tôi không dừng bước trên con đường này, cố gắng cứu thêm nhiều người hơn. Tôi ngộ được rằng đây là trách nhiệm và sứ mệnh duy nhất của mình.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998, và Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi khỏi bệnh ung thư và gia đình tan vỡ đã hòa hợp trở lại. Tất cả những điều này khiến tôi nhận thức được rằng tôi không thể buông lơi trong tu luyện, đặc biệt là khi nói đến việc thức tỉnh lương tâm của chúng sinh.

Dân làng gọi tôi là “Đại sứ phục vụ thoái Đảng“

Kể từ khi kinh văn “Khoái giảng” của Sư phụ được công bố, tôi cùng các đồng tu đã đến từng nhà để giảng chân tướng về Đại Pháp. Sau khi giảng chân tướng cho người dân trong làng, chúng tôi đến các khu chợ. Mọi người gọi tôi là “Đại sứ giúp thoái Đảng.”

Mỗi khi thấy tôi ra chợ, mọi người đều nói: “Đại sứ thoái Đảng đến rồi, hãy nhanh thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).” Nhìn thấy rất nhiều người đã minh bạch chân tướng và tránh xa khỏi ĐCSTQ tà ác, tôi cảm thấy nỗ lực giảng chân tướng của mình đã khởi tác dụng tốt.

Khi gia đình tôi chuyển đến thành phố, tôi đã tiếp cận những người lạ và giảng chân tướng cho họ ngày này qua ngày khác, dù mưa hay nắng.

Đối xử với mọi người như người thân

Do những hạn chế sau khi vi-rút Trung Cộng bùng phát, tôi quyết định chuyển ra khỏi căn hộ của mình và chuyển đến sống trong một ngôi nhà gỗ. Mặc dù ở đó lạnh và điều kiện sống kém, nhưng tôi rất thích vì có thể ra vào tự do, và còn có thể chia sẻ thể ngộ với các đồng tu.

Chúng tôi đã lập một điểm luyện công và khích lệ thêm các đồng tu khác ra ngoài giảng chân tướng, và kết quả rất tốt.

Do đại dịch, đường phố vắng tanh, bên ngoài trời lạnh, và hầu như tất cả mọi người đều ở trong nhà sau những cánh cổng đóng kín. Bất cứ khi nào gặp được ai đó, tôi đều đối xử với họ như thể họ là người thân của mình – tôi giảng chân tướng và tặng họ một tấm bùa hộ mệnh.

Một số người nhận những món quà và mỉm cười biết ơn, cũng có những người cố gắng giữ khoảng cách. Đối với nhóm người thứ hai, tôi nhanh chia sẻ cho họ bí quyết để được an toàn – thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” có thể cứu họ. Hầu hết mọi người đều tiếp nhận.

Một ngày nọ, tôi giảng chân tướng cho một phụ nữ đang đứng bên ngoài cửa hàng bán thực phẩm. Bà rất xúc động và nói: “Chị đã cho tôi biết bí quyết cứu mạng trong giai đoạn khó khăn này, cảm ơn chị rất nhiều, chị là người tốt nhất.”

Khi tôi giảng chân tướng cho một người lái xe đang đậu xe bên đường. Anh rất phấn khích và nói: “ĐCSTQ là thứ xấu xa nhất. Tôi rất ghét nó. Tôi sẽ thoái Đảng!”

Sau đó, tôi thấy một vài công nhân nhập cư đang ngồi nghỉ ngơi bên vệ đường. Tôi bước đến và giảng chân tướng cho họ. Họ nói: “Chúng tôi sẽ thoái Đảng!” và giơ tay lên cùng hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Họ nói: “Cảm ơn chị đã nghĩ đến việc cứu mọi người vào thời điểm khó khăn này.” Tôi nói: “Xin đừng cảm ơn tôi. Sư phụ của chúng tôi đã bảo chúng tôi phải đi cứu người. Các anh nên cảm ơn Sư phụ Lý.” Họ đồng thanh nói: “Cảm ơn, Sư phụ Lý!”

Giảng chân tướng: Không hối tiếc

Cũng có người từ chối không muốn nghe, còn đe doạ sẽ tố cáo tôi và còn chửi rủa tôi – nhưng tâm tôi không động. Tôi chỉ buồn vì không thể đánh thức lương tâm của họ. Tôi đã hướng nội, và tự hỏi xem có phải do uy đức của tôi không đủ nên lời của tôi không thể động được đến tâm của họ. Tôi về nhà và học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm thường xuyên hơn, và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi cứu thêm được nhiều người.

Thấy tôi ngày nào cũng ra ngoài nói chuyện với mọi người, nên mọi người đã hỏi tôi “Chị nói chuyện với bất kỳ ai mà chị gặp, vậy chị có tìm hiểu xem họ là ai không?” Tôi nói: “Tất cả chúng sinh đều bình đẳng. Một số trông dữ tợn nhưng phần biết của họ hiểu được rằng tôi muốn cứu họ. Nếu họ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này vì lựa chọn của chúng ta, thì quả là đáng tiếc.”

Tôi đã gặp cảnh sát rất nhiều lần. Một số đồng ý thoái xuất ngay, một số thì nói “Không cần phải nói thêm nữa. Tất cả chúng tôi đều biết. Chúng tôi không thể làm được gì vì chúng tôi phải nuôi gia đình.” Tôi nói với họ bằng giọng nghiêm túc hơn: “Đừng làm theo chỉ đạo của Giang Trạch Dân cũng như đừng bức hại Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) nữa, đó là tội ác vô cùng to lớn? Đó là tội ác mà các anh không thể hoàn trả nổi.”

Một ngày nọ, tôi gặp một người đàn ông đang vội vã về nhà, vì vậy tôi đã giảng chân tướng cho anh trong khi đi cùng anh về đến sân nhà của anh, và thuyết phục được thêm hai người đi từ trong nhà của anh ra thoái Đảng.

Các đồng tu của tôi nói “Tốt lắm! Không bỏ sót chúng sinh, và còn theo anh ta về đến tận nhà để giúp được thêm hai người nữa thoái Đảng.” Tôi nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là cứu chúng sinh.” Bất kể thời tiết nóng lạnh thế nào, tôi vẫn kiên trì giảng chân tướng cho mọi người.

Đặt việc cứu người lên hàng đầu

Giữa đại dịch, gia đình tôi có chút lo lắng về việc ngày nào tôi cũng ra ngoài. Con trai tôi nói: “Dịch bệnh nghiêm trọng đến mức mọi người đều phải đóng cửa để tránh ra ngoài vì sợ bị nhiễm. Thế mà ngày nào mẹ cũng đi ra ngoài, nếu mẹ bị nhiễm bệnh thì sao?”

Tôi nói với cháu: “Đừng lo lắng quá con ạ, đệ tử Đại Pháp đều được Sư phụ bảo hộ. Cơ thể của chúng ta có năng lượng và năng lượng này giúp loại bỏ vi-rút. Bệnh của mẹ đã khỏi mà không tốn xu nào, đây chẳng phải là minh chứng sao? Không chỉ mẹ sẽ không bị nhiễm mà trường năng lượng của mẹ còn mang lại lợi ích cho người khác.”

“Sư phụ đã cứu mẹ, sao mẹ lại có thể không mang chân tướng nói cho người khác? Đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này, khi đại dịch đang hoành hành và làm hại người dân, mẹ cần cứu thêm nhiều người nữa và nói cho thế giới biết ‘chín chữ chân ngôn’ có thể cứu mạng họ. Nếu mẹ ở nhà để mong cầu thoải mái, thì mẹ có phải là người có lương tâm hay không?

Con trai tôi hiểu ra và nói: “Vậy mẹ hãy đi cứu người ạ, nhưng phải giữ an toàn.”

Kể từ đó, con trai tôi không còn cố gắng ngăn tôi ra ngoài nữa. Cháu cũng giúp thuyết phục mọi người làm tam thoái và tặng tài liệu cho họ.

Một người bạn của cháu bị bệnh và cháu nói với bạn của mình rằng: “Cậu nên tu luyện Pháp Luân Công đi. Nó có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. Mẹ của mình từng bị ung thư và đã khỏi bệnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà không cần phải uống một viên thuốc nào. Giờ mẹ của mình rất khoẻ mạnh.”

Người bạn này lập tức niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Con trai tôi còn tặng bạn của cháu một tờ tài liệu. Người bạn này nói rằng anh ấy sẽ tiếp tục niệm chín chữ ở nhà.

Có người hỏi tôi: “Ở tuổi này rồi mà chị còn làm việc nhiều hơn một người bình thường làm việc, chị có thấy mệt không?” Tôi nói: “Không hề. Đã thế tôi còn cảm thấy thoải mái và vui vẻ mỗi ngày. Với tôi, chỉ cần cứu được người là hạnh phúc nhất rồi.”

Tôi luôn ghi nhớ lời dạy của Sư phụ, đặt việc cứu người lên hàng đầu.

Khi mẹ chồng tôi qua đời, vài người con của bà không muốn trả chi phí cho đám tang. Chồng tôi nói: “Chúng ta hãy lo chi phí mai táng.” Tôi nói: “Em đồng ý.”

Tôi không bận tâm về những tổn thương mà mình từng chịu. Mẹ chồng tôi không cho gia đình tôi một đồng nào khi bà còn sống, và thay vào đó còn để lại cho chúng tôi một khoản nợ là 500 nhân dân tệ (tương đương với 77 đô la) mà bà nợ người ta. Vào thời điểm khó khăn nhất của tôi, tôi không có chỗ ở và không ai cho tôi ở nhờ. Ngoài ra, khi các con tôi còn nhỏ, không ai buồn ra tay giúp đỡ.

Tôi nhớ: “Tôi là một học viên và tôi không nên tranh đấu với người thường. Tôi phải giúp gia đình biết đến Đại Pháp và minh bạch chân tướng.” Vì thế tôi đã vay 5.000 nhân dân tệ để trả tiền tang lễ, và lo những việc khác.

Tất cả mọi người trong nhà đều rất xúc động. Người anh thứ hai, người có trách nhiệm trong gia đình, đã hỏi tôi trong buổi họp mặt gia đình rằng điều gì khiến tôi hiếu thuận đến vậy. Tôi nói: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý dạy chúng ta phải đối xử tốt với mọi người.”

Sự việc này đã ảnh hưởng sâu rộng đến gia đình, và tôi đã giúp cả nhà làm tam thoái. Em dâu tôi trước đây không chịu nghe chân tướng cũng đã thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Mái nhà của gia đình thông gia với nhà tôi bị dột nặng vào một ngày mưa, mẹ của con dâu tôi (bố của con dâu đã qua đời) phải hứng nước mưa bên trong nhà bằng một cái chậu. Tôi quyết định sửa nhà cho bà ấy.

Tôi đã chi 5.000 nhân dân tệ để mua tấm lợp và gỗ, và thuê nhân công đến lợp lại mái. Chúng tôi ra về ngay sau khi làm xong mà không ăn đồ ăn bà ấy mời. Bà thông gia rất xúc động. Thậm chí cả hàng xóm của bà cũng nói: “Bà thật may mắn khi có người thân tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Sự việc này đã gây tác động lớn đến ngôi làng và kể từ đó, dân làng nói rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” bất cứ khi nào họ nhìn thấy chúng tôi.

Năm ngoái tôi bị tai nạn. Tôi bị một chiếc xe máy tông phải, bị bất tỉnh và đầu bị chảy máu. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong tay của người tài xế, cậu này còn rất trẻ. Tôi nói: “Hãy đi đi, đừng lo lắng cho tôi. Cháu sẽ gặp rắc rối khi con của bác đến.” Người thanh niên trẻ tuổi nói: “Nhưng cháu phải chịu trách nhiệm cho việc này. Bác đã bị bất tỉnh khá lâu.”

Tôi nói: “Bác là học viên Pháp Luân Đại Pháp, bác có Sư phụ Lý bảo hộ. Bác không sao đâu.” Tôi muốn về nhà nhưng tôi không ngồi dậy được. Con gái của tôi, cũng là một học viên, đã đến và giúp đưa tôi về nhà.

Ngay khi chúng tôi về đến nhà, một chiếc xe cấp cứu đã đến hiện trường. Các nhân viên y tế đã bước ra và hỏi: “Nạn nhân đâu?” Có người nói với họ rằng tôi đã về nhà. Các nhân viên y tế thấy lạ nên nói: “Thời nay tôi chỉ nghe nói thủ phạm bỏ chạy, chứ chưa nghe nói nạn nhân bỏ chạy bao giờ.”

Em gái tôi không thích việc tôi đã về nhà nên giận dữ nói “Chị ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Học viên Pháp Luân Đại Pháp rắn rỏi như sắt thép và không cần điều trị.” Những người đứng xem nói “Học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời…”

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã cứu độ chúng con. Con sẽ nghe lời Sư phụ và cố gắng hết sức để làm ba việc trong thời gian còn lại, tinh tấn hơn và học Pháp nhiều hơn, luyện công nhiều hơn và cứu nhiều người hơn.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/15/429586.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/13/195048.html

Đăng ngày 31-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share