Bài viết của một người tốt bụng tại tỉnh Hồ Nam

[MINH HUỆ 3-12-2006] Hai năm trước, tôi nghe một người bạn là cảnh sát viên có liên quan đến cuộc khủng bố Pháp Luân Công, ông ta nói về cách Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang khủng bố các học viên Pháp Luân Công. Trước đó, tôi chỉ nghe nói về Pháp Luân Công và sự đàn áp qua các kênh truyền hình kiểm soát bởi ĐCSTQ, nhưng không biết nhiều chi tiết. Sau khi nghe người bạn của tôi nói, tôi mới biết được sự khủng bố tàn bạo đến thế nào và phương cách mà ĐCSTQ và những người đi theo họ đã làm để giết chết nhân bản của người dân.

Ông ta nói với tôi cách nào các học viên Pháp Luân Công bị bắt, bị buộc tham gia các ‘lớp’ tầy não và phải trả tiền phạt. Đối với những người mà đi Bắc Kinh khiếu nại cho Pháp Luân Công, cảnh sát chẳng những rút tỉa tiền của họ, mà còn rút tỉa tiền của thân nhân của họ. Nói về sự khủng bố tinh thần, ông ta nói trong các lớp tẩy não, cảnh sát dùng cách nào để mua chuộc và bẻ gãy ý chí của học viên. Các học viên bị bắt buộc phải xem những băng hình tuyên truyền, và đọc học tài liệu thoá mạ Pháp Luân Đại Pháp. Họ cũng bị buộc viết ‘ba điều tuyên bố’ để cắt đứt với Pháp Luân Công. Các trung tâm tẩy não đã trở thành một hình thức khác của trại lao động cưỡng bách tại Trung Quốc.

Cảnh sát dùng cách chia cách các học viên để thẩm vấn. Họ mướn một phòng trong một phòng ngủ và tra tấn người học viên mà không để cho người khác biết. Cuộc khủng bố được thực hiện trong bí mật và bất cứ lúc nào. Người bạn tôi nói với tôi một sự kiện khi mà một nơi sản xuất tài liệu Pháp Luân Công bị tiêu huỷ năm 2002 và diễn tả cách nào những người bị bắt đã bị tra tấn. Tôi cảm thấy rất buồn sau khi nghe câu chuyện đó và chảy nước mắt. Tôi nói với ông ta, “Anh phải tự kềm chế mình trong thứ môi trường đó. Phải làm người có nhân tính và lương tâm. Đừng làm một con chó trong công việc làm của anh. Anh phải gìn giữ sự tôn nghiêm của mình.” Người bạn tôi nói với sự ghê tởm, “Phải, tôi chán ghét công việc làm bẩn thỉu của tôi. Điều mà chúng tôi làm không phải là điều mà người bình thường làm. Chúng tôi đã trở nên tay sai và khí cụ giết mướn. ĐCSTQ dùng luật pháp Trung Quốc như một tấm vải nhung để che mắt ngoại quốc. Chúng ta dùng luật pháp, nhưng đồng thời, làm những việc ngược với luật pháp. Tôi nghĩ chúng ta sẽ bị quả báo trong tương lai gần đây vì làm những điều vô nhân đạo đó.”

Năm nay, tôi nhận được một nguồn tin từ nội bộ rằng có nhiều học viên Pháp Luân Công đã bị bắt và bị buộc vào trong một trung tâm tẩy não vào khoảng thời gian Đại hội ĐCSTQ lần thứ ba tại Sâm Châu. Tìm biết chính xác địa điểm và thời gian, tôi lấy sáu ngày phép nghỉ và đích thân mục kích sự tẩy não.

Ngày 23 tháng mười, ngày đầu của đại hội, bốn học viên Pháp Luân Đại Pháp, hai nam và hai nữ, bị bắt giam tại Học viện Đảng toạ lạc tại vùng Beihu tại Sâm Châu. Những người phụ trách vụ đó là các viên chức từ các vùng và huyện Su Xian và Beihu, Phòng 610, cảnh sát từ Văn phòng Công An, và bốn lính an ninh. Họ nói với các học viên Pháp Luân Công, “Chư vị đến nơi này để học tập miễn phí, không giống như lớp học trước là 30$ mỗi ngày.” Tôi nghe các học viên chặn lời chúng ngay và la lớn, “Im đi! Các người là một bọn nói dối!”

Sau đó các viên chức 610 hỏi tên của các học viên, nhưng không ai nói lời nào. Họ tìm tên bằng cách hỏi các học viên khác, và có được câu trả lời “Tôi không biết anh hoặc chị ta.” Lớp tẩy não này được thành lập bằng tiền của dân đóng thuế, hằng chục ngàn đồng nhân dân tệ cho phòng ốc, nhân viên và khí cụ. Sau khi lớp học chấm dứt, các viên chức 610 mang những đồ dư thừa về nhà như là phích nước. Họ sắp đặt mỗi phòng cho mỗi người học viên là có một hoặc hai lính canh. Các cánh cửa phòng sẽ không đóng về đêm vào giờ ngủ. Các học viên không được phép có người thăm viếng. Những tờ bích chương chống Pháp Luân Công được dán trên hành lang với một cái khoá chận sự đi vào, nó không khác gì một nhà ngục. Ban ngày, các viên chức 610 và lính an ninh cố tẩy não các học viên và buộc họ viết ‘ba điều tuyên bố’. Nhưng các học viên không một chút hợp tác với họ. Họ tập công, im lặng đọc các kinh văn của Sư phụ, và hát lên những bài hát do các học viên khác sáng tác ra.

Trong nhiều ngày mục kích, tôi thấy rằng các học viên kiên định trong đức tin của họ. Họ rất hiền từ và tôn nghiêm. Họ rất khác với người thường. Từ câu chuyện với các viên chức 610, tôi được biết rằng bốn học viên này bị bắt hoặc bị gạt bởi cảnh sát từ Văn phòng Công an. Họ bắt nhiều học viên nơi đơn vị làm việc của họ. Đối với những người không có đi làm, cảnh sát có trưởng hội đồng gia cư gỏ cửa và xâm nhập vào nhà của các học viên. Các viên chức 610 đối xử với các học viên rất tệ. Họ nói với lính canh, “Đừng có quá tốt với họ. Còng tay, đánh hoặc tra tấn họ nếu họ không từ bỏ Pháp Luân Công.” Nhưng, các học viên không bị động chút nào. Tôi thật lòng kính nể sự kiên định của họ.

Ngày 25 tháng 10, tôi nghe một số viên chức 610 nói, “Các viên chức 610 tỉnh sẽ đến ngày mai để thanh tra. Chư vị (học viên) không được tập công và hát. Nếu không, chư vị sẽ bị gửi đi trại lao động.” Trong hành lang, tôi nhìn thấy có một danh sách ‘chuyển hoá’. Nó nói rằng họ đã đạt được mục đích hai tuần lễ trước kỳ hạn. Kỳ thật, bốn học viên bị bắt, nhưng bản báo cáo của họ nói là năm. Một người đã ký tên ‘ba điều tuyên bố’ và đã đi về nhà, cho thấy sự tiến bộ mà họ có thể báo cáo với cấp trên. Các viên chức 610 tỉnh chỉ ở lại 10 phút. Sau khi họ rời đi, khoá tẩy não mau lẹ chấm dứt ngày 29 tháng 10.

Sau này, tôi gặp lại người bạn cảnh sát; tôi nói với ông ta về kinh nghiệm của tôi. Ông ta nói, “Càng ngày càng có nhiều quốc gia đứng ra ủng hộ Pháp Luân Công, và sự khủng bố Pháp Luân Công bởi ĐCSTQ khó mà tồn tại. Thể theo một tài liệu mật, sự khủng bố phải được thực hành bí mật. Nhưng từ tin tức nội bộ, nó nói rằng có nhiều ý kiến khác nhau trong ĐCSTQ. Sẽ không thể nào thực hiện sự khủng bố qui mô như vậy như mấy năm trước. Họ giữ bí mật sự khủng bố, vì họ sợ các hành động tà ác của họ bị phơi bày. Một số trong họ, mà thường hay đối xử tệ với Pháp Luân Công, đã vào mạng lưới Internet và viết lời xin lỗi cho việc làm sai lầm cũa họ sau khi biết được sự thật.”

Cuộc nói chuyện này khiến tôi suy nghĩ. Tôi hiểu được rằng tôi đã trải qua sáu ngày ý nghĩa nhất trong đời tôi. Nó có thể là điểm chốt của đời tôi. Tôi cũng không biết tại sao tôi làm như vậy và cái gì đã khiến tôi làm như vậy, nhưng có một điều chắc chắn. Tôi hiểu nhiều hơn về Pháp Luân Công và đã chứng kiến lịch sử. Tôi bây giờ muốn trở thành một học viên Pháp Luân Công.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/12/3/143743.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/12/21/81032.html

Đăng ngày 11-2-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share