Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[Minh Huệ 09-03-2011]

Những kinh nghiệm tuyệt vời thời thơ ấu

thiên mục của tôi được mở ra từ khi tôi còn bé. Thời Cách mạng Văn hóa trong những năm 70, mọi người đều rất nghèo và phải dùng đèn dầu vào buổi tối. Mỗi nhà chỉ có đủ dầu cho một cái đèn. Với một gia đình lớn, tôi thường không có đủ ánh sáng. Tuy nhiên, mỗi khi trời tối, tôi lại chui vào một căn phòng mà không có đèn. Cha mẹ tôi rất hài lòng và nói rằng tôi làm như vậy là rất ngoan, nhưng họ không biết lý do tại sao tôi lại làm thế. Họ không biết rằng trong những căn phòng tối, tôi có thể nhìn được những thứ mà người khác không thấy.

thiên mục của tôi thấy hoa lá, các họa tiết, và rất nhiều những thứ đẹp đẽ bay lượn trong không khí. Và mặc dù tôi mới có sáu tuổi, tôi biết rằng tôi nên giữ im lặng, và nếu tôi nói với người khác, tôi sẽ không còn nhìn thấy chúng nữa. Tôi không kể với một ai cả. Việc này tiếp diễn trong hai năm. Sau đó, tôi dần dần nhìn được ít hơn, và sau đó là không còn nhìn thấy gì nữa. Hai năm đó đã đặt nền tảng cho việc tôi đắc Pháp sau này.

Từ khi tôi còn nhở, tôi thường nghe và nhìn sấm sét. Tôi hay nghĩ, “Thần Sét, xin hãy cho con thêm nhiều sấm sét nữa đi.” Và nếu tôi được đáp lại, tôi rất hài lòng, cho rằng “Ồ, Thần Sét thực sự đang nghe mình.”

Trong những năm đó có một hiện tượng kỳ lạ gọi là “long quải” hay vòi rồng. Bạn sẽ thắc mắc nó là gì vậy. Một hôm có một đám mây bất ngờ xuất hiện trên trời. Nó nhanh chóng tạo thành hình con rồng và thả đuôi xuống một hồ nước, người nó uốn lợn trong mây. Một cột nước khổng lồ hình thành và nước bị hút ngược từ hồ lên đám mây trên trời.

Khi người ta nhìn thấy “vòi rồng” này, họ sẽ đều chạy về nhà. Tuy nhiên, tôi lại chạy ra ngoài để xem. Mỗi khi “vòi rồng” xuất hiện, chúng đều xảy ra ở cùng một nơi và lần nào cũng cùng một quy trình. Tôi thấy chúng vài lần. Có các loại rồng có màu sắc khác nhau. Chúng bay theo gió nhưng dừng lại để thành “rồng treo” khi chúng đi qua làng chúng tôi, và cứ tiếp tục như vậy.

Khi tôi nói với cha mẹ tôi những gì mình nhìn thấy, bố tôi đánh tôi, và cấm tôi không được nhắc lại một lần nữa. Tôi không hiểu tại sao, nhưng có lẽ ông lo cho sự an toàn của tôi. Sau đó, tôi bắt đầu nhìn thấy lũ rồng ít đi.

Tìm kiếm

Để kiếm kế sinh nhai, tôi rời quê nhà khi tôi mới mười bảy tuổi. Cuộc sống đầy rẫy những khó khăn, nhưng tôi không cảm nhận được nhiều vì ai cũng ở trong hoàn cảnh tương tự. Tôi có một khó khăn khác. Nó xuất phát từ một chỗ khuyết trong tâm tôi mà không ai hiểu được. Tôi đọc kinh Phật, Dịch Kinh, kinh Cựu Ước, kinh Tân Ước, Tây Du Ký, và các sách khác. Tôi hiểu rằng nó là văn hóa và lý thuyết của nhân loại, nhưng không một thứ nào trong đó là thứ mà tâm tôi đang kiếm tìm. Tôi theo đuổi sự thật và ý nghĩa của cuộc sống con người, nhưng không ai giải đáp cho tôi.

Tôi nhớ đến thời thơ ấu khi tôi nghe được từ “Pháp Luân Công” trên báo đài. Đó là ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tôi lập tức nhận ra rằng Pháp Luân Công hẳn phải rất quan trọng nếu chế độ cộng sản muốn bài trừ nó, nhưng làm sao tôi có thể biết về nó? Tôi không biết bất kỳ một học viên nào cả. Trong những năm tiếp theo, không ai nói cho tôi bất cứ điều gì về Pháp Luân Công, nhưng ước mơ được học Pháp Luân Công cứ lớn dần lên.

Đắc Pháp

Mùa xuân năm 2002, tôi nghe được vài người nói chuyện về Pháp Luân Công. Tôi tiến tới và hỏi về việc này. Một người phụ nữ lúc đó nói với tôi những sự thật về Pháp Luân Công. Tôi lập tức tin tưởng bà ấy không chút đắn đo, và vội hỏi liệu bà có cuốn sách Pháp Luân Công nào ở đây không. Bà trả lời là có và mấy ngày sau đưa cho tôi một quyển sách. Ngay khi tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra, tôi nhìn thấy bức ảnh ba chiều của Sư phụ. Nói thực, những gì tôi nhìn thấy thậm chí còn rõ hơn một tấm ảnh ba chiều. Sư Phụ đang nhìn tôi đầy từ bi. Tôi biết ngay tôi đang đắc được điều gì. Tôi nhớ điều này rất rõ ràng, và tôi lại khóc mỗi khi tôi nghĩ về việc này. Lòng từ bi và sự mong đợi trong đôi mắt Sư Phụ đã khiến trong tôi tràn đầy chính niệm và động viên tôi vượt qua bất kỳ thử thách nào.

Loại bỏ tư tưởng xấu

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, tôi có rất nhiều thắc mắc. May mắn thay, tôi được một học viên khác cùng tuổi ở đó giúp. Cô ấy rất xinh đẹp. Lớn lên trong nghèo khó, tôi dần dần nảy sinh tình cảm trước lòng tốt của cô ấy, nhưng đó thực sự là tâm sắc dục của tôi đang nảy sinh. Một hôm, khi tôi đang ở cùng cô ấy, tôi bị trí tưởng tượng của mình khống chế. Cô ấy đưa cho tôi quyển sách Pháp Luân Công. Khi tôi mở nó ra, tôi nhìn thấy một bức ảnh gia đình của Sư Phụ. Tôi đã thấy một cảnh linh thiêng- Sư Phụ đang nhìn tôi rất nghiêm trang trong ảnh. Tôi lập tức hiểu ra ngay. Pháp nói rõ ràng với tôi rằng Sư Phụ đang từ bi cứu độ chúng tôi. Người dạy chúng ta bằng lời lẽ và sống như một tấm gương cho chúng ta. Quan hệ bất chính giữa những người không phải là vợ chồng là một tội lỗi của con người. Bất kỳ ai có quan hệ bất chính không còn xứng đáng là con người. Bất kỳ ai có những tưởng tượng này không xứng đáng là một học viên. Tôi rất sốc. Sau đó tôi nhận lỗi của mình trước Sư Phụ ngay lập tức và cầu xin Người giúp tôi gỡ bỏ tư tưởng xấu xa của mình. Ngay lập tức, tôi thấy một cái bóng đen trong ảnh của tôi, bao gồm nghiệp lực và tư tưởng xấu xa của tôi, thoát ra khỏi thân. Tôi rất ngạc nhiên và xúc động. Không lời lẽ nào có thể diễn tả được cảm xúc này. Từ đó tôi hiểu rằng tâm dục vọng của tôi đã tan biến. Tôi biết rằng chỉ có sự thúc đẩy của Sư Phụ, không phải nỗ lực cá nhân của tôi, mới giúp tôi vượt qua khảo nghiệm này.

“Do một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp sao chép lại”

Phòng 610 địa phương bắt tôi trái phép và tống tôi vào trại cưỡng bức lao động bởi tôi luyện tập Pháp Luân Đại Pháp. Các tù nhân và tôi đã phải lao động như nô lệ hàng ngày. Niềm vui duy nhất của tôi trong những ngày này là kể cho những người khác nghe về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, và những kẻ có chức có quyền xấu xa sẽ phải trả giá như thế nào.

Một hôm, có ai đó nhờ tôi viết lại bài giảng của Sư Phụ cho họ. Tôi rất vui vẻ làm vậy. Tôi viết lại những kinh văn mà tôi nghĩ họ sẽ hiểu được, nhưng sau đó tôi gặp một vấn đề. Tôi băn khoăn không biết có nên viết tên Sư Phụ ở cuối không. (Chú thích của Ban biên tập: trong văn hóa Trung Quốc, người ta nghĩ rằng gọi hay viết tên của Sư Phụ trong đạo của họ là bất kính. Họ tin rằng chỉ cần nói “Sư Phụ” hay “Thầy” là đủ.) Tôi nghĩ rằng thiếu đi tên của Sư Phụ sẽ làm mất đi uy lực của Pháp, nhưng liệu họ có trân trọng tên Sư Phụ và Pháp không nếu có tên của Sư Phụ ở đó? Họ hỏi xin tôi các kinh văn và tôi đồng ý. Tôi phải viết trên giấy vệ sinh bởi đó là loại giấy duy nhất chúng tôi có trong tù. Tuy nhiên, tôi không muốn đề tên Sư Phụ trên đó. Vậy tôi phải làm gì đây?

Khi tôi đang cân nhắc, cụm từ “do một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp sao chép” hiện thoáng qua trong thiên mục của tôi. Cụm từ này tỏa sáng trên một bức tường trắng và tôi có thể thấy chúng rõ ràng. Đây quả là một sự động viên. Tôi không thể kiềm chế được sự phấn khởi của mình và mất một lúc mới bình tĩnh lại được. Tôi đang chứng kiến một thần tích của Sư Phụ bảo vệ các đệ tử của mình bên cạnh họ mọi lúc. Tôi sau đó nhận ra rằng tôi đang phải chịu bị giam cầm bởi tôi chưa chính trực và bị cựu thế lực lợi dụng. Lúc đó tôi cảm thấy rằng tôi đã đạt được một sự hiểu biết mới trong tu luyện.

“Tại sao anh vẫn đầy sinh lực ngay cả khi thiếu ngủ trong thời gian dài như vậy?”

Phần khó khăn nhất trong việc tu luyện của tôi là loại bỏ tâm sợ hãi. Nó gần như không thực hiện nổi trước khi tôi phân biệt được cựu thế lực là gì và sự sắp đặt của chúng. Lính canh ở trại lao động được đào tạo bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác. Những suy nghĩ và mục tiêu của họ là tra tấn và ép buộc các học viên tử bỏ đức tin của mình. Bọn họ không ngần ngại ra lệnh cho các từ nhân khác đe dọa và giám sát, và khuyến khích họ tra tấn các học viên bằng những cách dã man. Họ thấy hả hê khi thấy chúng tôi chịu đau đớn, và được thăng chức bởi việc này. Chúng bắt ép chúng tôi không ngừng tập luyện thể lực ban ngày, và bắt chúng tôi đứng ròng suốt cả đêm không được ngủ trừ khi chúng tôi từ bỏ niềm tin của mình. Khi tôi mới bị bắt giam, tôi không biết phải đối diện với mọi việc như thế nào và rất sợ hãi mỗi ngày. Mặc dù biết rằng Sư Phụ luôn ở bên, tôi vẫn sợ hãi. Tôi không biết phải làm gì ngoại trừ việc liên tục cầu cứu Sư Phụ.

Một hôm, có một người quản ngục ra bắt chuyện với tôi. Anh ta hỏi tôi đã ở đây bao lâu rồi. Tôi trả lời rằng đã bốn mươi ngày rồi. Anh ta hỏi tôi được ngủ bao nhiêu. Tôi nói không một chút nào cả. Anh ta lại hỏi tại sao tôi vẫn tràn đầy sinh lực như vậy. Tôi lập tức rúng động, và mắt đẫm lệ. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã luôn luôn giúp đỡ tôi. Sư Phụ đã chịu đựng thay cho tôi. Tôi không thể trả lời người quản ngục mà chỉ khóc ròng.

Anh ta nói, “Anh sẽ rời khu Sơ Cấp sang khu Bốn ngày mai và sẽ ở trong một môi trường khó khăn hơn. Chúc anh may mắn. Mặc dù anh không trả lời tôi, nhưng tôi biết rằng Sư Phụ của anh đã giúp anh bởi người thường không làm được như vậy. Chỉ có các đệ tử Đại Pháp chân chính mới làm được thế.” Đây là những lời cuối cùng của người quản ngục này.

Liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân- Thiện-Nhẫn hảo”

Khu Bốn là khu chuyên về đàn áp các học viên. Quản ngục và các tù nhân đều dã man không từ ngữ nào tả xiết. Để được thưởng, thăng chức hay sớm mãn hạn tù, họ tra tấn các học viên bằng những cách dã man nhất họ có thể nghĩ ra.

Họ ép buộc tôi sao chép các bản vu khống Pháp Luân Đại Pháp khi tôi bị chuyển tới khu Bốn, nhưng tôi đã từ chối. Họ không cho tôi ngủ, và sau đó bắt tôi ngồi xổm và ở nguyên như vậy hai mươi tiếng mỗi ngày. Sự trừng phạt của họ ngày càng dã man hơn. Tôi nghĩ rằng tôi không nên để Sư Phụ phải chịu đựng cho tôi thêm chút nào nữa. Trong tâm, tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân- Thiện- Nhẫn hảo” cả ngày lẫn đêm. Điều này đã có tác dụng.

Sau khi không có tiến triển gì trong vài tháng, lính canh quyết định dùng dùi cui điện với tôi. Họ nhốt tôi vào một phòng tối. Năm lính canh mặc quần áo và đi găng tay cách điện và sốc tôi bằng điện cao thế trong vòng một giờ. Dòng diện lóe ra những ngọn lửa xanh với tiếng nổ lách tách. Trong phòng ngột ngạt toàn mùi cháy. Chẳng mấy chốc tóc tôi cháy, sau đó đến thân tôi bị bỏng. Tuy nhiên tôi không cảm thấy quá đau đớn và không hiểu tại sao. Trong tất cả những lúc ấy, tôi không ngừng liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện- Nhẫn hảo.” Họ lại thất bại một lần nữa. Mặc dù tôi bị thương, nhưng vẫn thấy nhẹ nhàng bởi tâm tôi thanh thản. Tôi rất tự hào. Niềm tự hào này đến từ Pháp. Nó rất chân thật, rất hiển hiện. Không một ai ngoại trừ một học viên có thể tưởng tượng được điều này.

Lựa chọn sinh tử

Vài ngày sau họ đưa tôi đến phòng họp. Một quản ngục đã từng tra tấn rất nhiều học viên và đánh họ tới mức tàn phế nói với tôi rằng, “Bây giờ trao đổi nhé. Mày ngồi xổm ở góc nhà. Tao sẽ đi bốt và đạp vào mặt mày mười lần. Sau đó, bọn tao sẽ không bắt mày sao chép gì nữa. Nếu mày không dám làm thế, mày sẽ phải sao chép. Thế có được không?” Tôi biết rằng đây là lúc để tôi lựa chọn giữa sự sống và cái chết. Lúc đó, tôi không hiểu cựu thế lực là gì và không biết rằng tôi nên hoàn toàn phản đối sự đàn áp. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ chết. Cũng chỉ là chết sớm hay chết muộn thôi. Tôi thà chết sớm còn hơn sống trái với lương tâm. Tôi sẽ không phải hối hận bởi tôi đã theo Pháp tới cùng. Phần lớn gia đình và họ hàng tôi biết sự thật về Pháp Luân Công và một số người còn trở thành các học viên nên tôi không còn gì để lo lắng nữa. Với những suy nghĩ như vậy trong tâm, tôi cười và nói, “Được, cứ như vậy đi. Cảm ơn anh vì đã hoàn thành nguyện vọng của tôi. Tôi sẽ chết như một học viên.

Tôi bắt chân ngồi thế hoa sen, đặt thẳng một tay, niệm khẩu quyết chính Pháp bằng chính niệm. Lúc đó, chưa bao giờ tôi cảm thấy có cảm hứng đến thế. Tâm tôi trong sáng, cởi mở và cao quý. Tôi hiểu ra ý nghĩa của việc “loại bỏ chấp trước vào thân mình.” Tất cả quản ngục đều cười lớn. Một số tiến đến và vỗ vai tôi, “Không ai đá mày đâu. Đi đi. Mày có sao chép hay không cũng chả ảnh hưởng gì đến bọn tao.”

Không có lời lẽ nào có thể diễn tả những gì Sư Phụ đã chịu đựng thay tôi trong cái trại tà ác đó. Cuộc đời tôi có lẽ đã kết thúc nếu không có Sư Phụ. Đây là những gì tôi biết. Có quá nhiều điều mà đơn giản là tôi không hiểu. Tại sao tôi vẫn còn sống? Tôi sao tôi trải qua quá nhiều thần tích? Đơn giản là bởi tôi luôn tin vào Sư Phụ và vào Pháp. Không gì có thể thay đổi chính niệm của tôi. Đó là lý do tại sao giờ tôi vẫn ở đây.

Bù đắp cho thời gian bị mất

Khi tôi cuối cùng cũng được thả ra, tôi phải bù đắp cho thời gian bị mất trong hai năm ở trại lao động. Tôi chăm chỉ học Pháp. Khi tôi đọc Pháp, tôi cảm thấy rằng thân thể tôi giống như một cái vỏ, và người đang thực sự học Pháp là tôi trong cái vỏ đó. Điều đó thật kì diệu. Khi tôi xem băng hình Các bài giảng Pháp tại Quảng Châu của Sư Phụ, tôi nhìn thấy Sư Phụ đang giảng Pháp ngoài cái tivi. Tôi không thể phân biệt liệu tôi đang ở trong cảnh của bài giảng hay Sư Phụ đã tới nhà tôi.

Do bị đàn áp trong trại lao động, tôi không thể đi lại dược. Tôi bị rụng tóc nhiều và có một mảng hói trên đầu. Nhưng sau khi tôi học Pháp và luyện tập các bài động công trong vòng một tháng, tôi hoàn toàn bình phục trở lại. Hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp và gia đình tôi đã chứng kiến sự kì diệu của Pháp Luân Đại Pháp trước tiên là qua sự bình phục của tôi. Một số người nhờ tôi thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên quan trên trang web của Trung tâm Phục vụ thoái ĐCSTQ Toàn cầu.

Lực sĩ Hec-Quin…

Tôi đã trải qua nhiều thần tích từ khi tôi bắt đầu luyện Pháp Luân Công. Nhiều chuyện tôi đã quên. Tôi đang viết bài này bởi Minh Huệ đang sưu tập chúng và các bạn đồng tu cũng động viên tôi làm vậy. Bài viết của tôi về ơn huệ vô bờ bến của đức Phật của Sư Phụ và ánh sáng rực rỡ của Đại Pháp. Điều này không phải về bản thân tôi bởi tôi biết mình là ai. Bài viết của tôi không nghi ngờ gì vẫn còn bị trộn lẫn với nhiều tâm chấp trước của bản thân mình. Nhưng tất cả những gì tôi muốn diễn giải là lòng từ bi và sự bảo vệ mà Sư Phụ ban cho tôi. Tất cả những gì tôi viết là có thật và tôi chịu trách nhiệm về lời nói của mình.

Khi tôi mới bắt đầu tập luyên, tôi trở nên giống như lực sĩ Hec-quin. Thân thể tôi tràn đầy sinh lực và tất cả đều thuận theo tôi. Tôi thấy một tảng bê-tông và sẽ nâng nó lên cho vui. Đáng ngạc nhiên, tôi thậm chí có thể nhấc được một tảng hơn 100 kg. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Một học viên nói với tôi rằng, “Đó là Sư Phụ động viên anh đấy. Đó là để cho việc tu luyện của anh chứ không phải để cho vui hay để anh khoe tài.” Thì ra là như vậy. Sau khi tất cả mọi chuyện lại trở về bình thường, tôi lại hỏi anh ấy rằng, “ Tại sao khả năng này lại biến mất vậy?” Anh ấy nói, “Nó không biến mất. Đó chỉ là Sư Phụ khóa lại hộ anh thôi, để tránh cho anh phát triển chấp trước.” Chuyện là như vậy.

Khi đọc Pháp và bắt gặp các câu hỏi, tôi thường hỏi trực tiếp để có được câu trả lời. Hỏi ai? Đương nhiên là hỏi Pháp. Một vị Thần, Phật hay Đạo trong Pháp sẽ trực tiếp trả lời cho tôi.

Tôi có một thói quen xấu là bỏ quên các vật dụng. Có một lần tôi làm mất một chiếc iPod một học viên tặng cho tôi. Tôi đã rất hối hận. Tôi kể với một học viện khác và anh ấy nói rằng, “Anh tự chịu trách nhiệm về đồ vật của anh. Anh có thể phát chính niệm và yêu cầu nó quay trở lại. Anh sẽ làm được.” Tôi phát chính niệm và yêu cầu iPod của tôi quay lại. Một tuần sau, chiếc iPod xuất hiện ở đúng nơi tôi đã đánh mất nó. Nhưng khi tôi bật nó lên, tôi thấy tất cả các bài hát Đại Pháp đã bị thay thế bởi các bài hát thông thường. Sau đó tôi phát chính niệm và yêu cầu các bài hát kia biến mất và các bài hát Đại Pháp quay trở lại. Kỳ diệu thay, khi tôi bật lại iPod, các bài hát kia biến mất và các bài hát Đại Pháp lại được phục hồi. Đây là một câu chuyện rất phổ biến giữa các học viên địa phương.

Tôi có vinh dự tham gia vào việc giải cứu các học viên bị cầm tù. Chúng tôi gọi là “giải cứu” nhưng thực sự đó là do Sư Phụ làm. Sư Phụ tạo cho chúng tôi cơ hội và giúp chúng tôi trở nên thành thục và tự tạo uy đức cho mình. Khi tâm tính của tôi không tăng tiến theo góc độ đó, tôi cảm nhận được rằng Sư Phụ đang nâng tâm tính của tôi lên. Cảm giác rất thật và không thể diễn tả bằng lời được. Điều duy nhất tôi có thể làm là nói, “Xin cảm tạ Sư Phụ, xin cảm tạ Sư Phụ.”

Có rất nhiều điều mà tôi muốn nói. Sư Phụ đã cứu tôi từ địa ngục, thanh lọc cho tôi, ban cho tôi tất cả các yếu tố tu luyện, và dạy tôi trở thành một người tốt, một người giác ngộ. Không lời lẽ có thể diễn tả những gì Sư Phụ đã bỏ ra trong quá trình này. Tôi là một người thường trước khi tôi đắc Pháp. Bởi tôi có Sư Phụ nên cuộc đời của tôi giờ đây có ý nghĩa. Tôi thực sự rất tự hào. Tôi thường bảo người khác rằng tôi có một Sư Phụ từ bi và vĩ đại. Tôi biết Sư Phụ của mình là ai. Nhưng tại sao tôi lại may mắn đến thế? Có phải vì tôi đặc biệt không? Không phải. Pháp công bằng với tất cả mọi người, bởi tất cả đều từ Pháp mà ra. Khác biệt duy nhất là bạn có tin hay không, bạn có thay đổi quan niệm của mình hay không. Với tư tưởng thay đổi, thần tích sẽ hiển hiện.

Hợp thập! Xin hãy từ bi bỏ qua những hạn chế của tôi và chỉnh lại những gì còn thiếu sót!
________________________________________

Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/9/征文选登–我碰到的神奇事又何止这些-236888.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/23/123982.html
Đăng ngày 16-5-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho phù hợp hơn với nguyên bản.

Share