Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-03-2011] Những mẩu chuyện dưới đây bắt nguồn từ sự tu luyện của tôi và những kinh nghiệm trong việc trợ Sư Chính Pháp trong suốt 14 năm qua.
1. Không bị ướt giữa trời mưa
Vào lúc 3 giờ sáng một ngày tháng Hai năm 1999, tôi đến công viên cùng với một chiếc loa và những tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đi xuống cầu thang, tôi nhận thấy rằng trời đang mưa và tôi đã lo lắng liệu có ai đi ra công viên không. Tôi tự nhủ rằng mưa sẽ ngừng khi tôi bắt đầu tập các bài tập. Do vậy, tôi đi đến công viên, đặt chiếc loa và biểu ngữ dưới chỗ ngồi, ngồi xuống đất và bắt đầu ngồi thiền.
Khi tôi đạt đến trạng thái nhập tĩnh, có vẻ như tôi đang ngồi trong nhà nghe cơn mưa, đang rơi nặng hạt bên ngoài. Một giờ sau, tôi hoàn thành bài tĩnh công và mưa đã tạnh. Những đồng tu khác từ từ đến, và một người trong số họ nói với tôi, “Ồ, làm thế nào mà áo quần của bạn không bị ướt trong một cơn mưa lớn như vây?” Tôi nhận ra rằng đó chính là Sư Phụ, đã che chở tôi.
2. Ngồi tập bài tĩnh công dưới dùi cui điện cao áp
Cuộc bức hại Pháp Luân Công trở nên khốc liệt vào năm 2000. Một phòng giam tại trung tâm giam giữ, có thể giam 12 người, đã giam giữ 30 học viên trong đó. Vào một buổi chiều, hai học viên và tôi ngồi tập bài tĩnh công, và một bảo vệ nhận ra điều đó và la lớn, “Cô có muốn chết không? Ngưng ngay hoặc là tôi sẽ giết cô!” Tôi nhắc nhở bản thân không được hợp tác với tà ác.
Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trong khi luyện tĩnh công. Một vài phút sau, người bảo vệ xông vào phòng giam với một dùi cui điện cao áp và bắt đầu sốc vào đầu, tai, lưng và tay tôi. Tóc của tôi bắt đầu bốc cháy và cảm giác như là tôi đang ở trong lửa. Những phòng giam khác bên cạnh đã rất sợ hãi và bắt đầu khóc lóc, nhưng tôi không hề di chuyển chút nào. Hai phút sau, người bảo vệ vứt cây dùi cui và rời đi.
Tôi tiếp tục ngồi tĩnh công trong khoảng 70 phút và cảm thấy rất tốt. Ngày hôm sau, người bảo vệ đã xin lỗi tôi.
3. Cây bút thần ngăn chặn tà ác
Vào năm 2001, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp. Các bảo vệ và tù nhân đã tra tấn tôi tàn nhẫn. Một lần, một tù nhân hình sự muốn được giảm án và do vậy đã lấy các bài viết Đại Pháp của tôi đưa cho viên chức nhà tù. Tôi bị nhốt trong một căn phòng biệt giam, rất tối, bốc mùi và chứa đầy côn trùng. Tôi nghĩ về các nguyên lý của Pháp trong bài “Nhẫn vô khả Nhẫn” và nhận thức được đây là cơ hội để phơi bày tội ác của bảo vệ và những tù nhân kia.
Ngày tiếp theo, tôi nói với người bảo vệ mở khóa tay của tôi bởi vì tôi muốn viết một vài thứ. Người bảo vệ nghĩ rằng tôi muốn viết bản tuyên bố từ bỏ niềm tin của mình và nhanh chóng bảo tên tù nhân đưa cho tôi thức ăn, giấy và viết. Tôi đã không ăn uống trong ba ngày. Tôi ăn hết thức ăn và viết một bức thư 14 trang. Tôi cảm thấy thư giãn và thoải mái sau khi viết. Tôi nhấn mạnh việc gửi các bức thư cho người quản lý nhà tù. Người bảo vệ đã rất lo lắng.
Buổi tối người quản lý nhà tù nhận được bức thư, tôi đã có một giấc mơ.
Tôi nhìn thấy người bảo vệ và tên tù nhân mà đã tra tấn tôi nhỏ còn 12 inches (khoảng 30 cm) và họ đang rất đau đớn bởi vì họ đã ký kết với tà ác. Ngày tiếp theo tôi được thả ra khỏi phòng biệt giam. Hai ngày sau đó người bảo vệ bị chuyển đi nơi khác và án tù của tên tù nhân kéo dài thêm 11 tháng.
4. Chinh phục tà ác ngay tại nhà tù
Khi tôi bị giam giữ tại nhà tù tỉnh, 11 học viên khác cũng bị giam giữ nơi đó. Những học viên này không được phép nói chuyện với nhau. Tôi thường xuyên trông thấy học viên A bởi vì căn phòng giam cô ấy gần nhà xưởng nơi tôi làm việc. Tôi thường nhìn cô ấy và khi tôi không thấy cô ấy, tôi thấy lo lắng. Một ngày nọ cô ấy trông thật hốc hác và phải đi bộ một cách khó nhọc. Tôi nghe nói rằng cô ấy đã bị đói và bị tra tấn trong nhà xưởng trong một tuần. Tôi quyết định phơi bày người bảo vệ đã tra tấn cô ấy. Tôi đã đưa phần trợ cấp của tôi cho một người tù nhân và nói với cô ấy giúp tôi thu thập bằng chứng về sự tra tấn và thông tin về những người chịu trách nhiệm.
Sau khi tôi biết được những cực hình tra tấn mà học viên A phải chịu đựng, tôi bắt đầu viết. Trong nhà xưởng với 200 con người, mọi người phải làm việc như nô lệ trước những kẻ bảo vệ, với những chiếc dùi cui điện trong tay. Không ngờ, tôi có thể ngồi đó và viết thư của mình và không có ai quấy rầy tôi. Tôi sao chép ra nhiều bản, và khi bức thư được viết xong, tôi phải tìm cách để gửi nó đi.
Tôi đã có lá thư vào ngày hôm sau, và vào buổi tối, tôi đã nhìn thấy người cai tù và trao cho ông ta lá thư. Người cai tù nhận lá thư một cách lịch sự. Tôi không hề lo sợ. Vào buổi chiều, tôi tìm kiếm tên bảo vệ mà đã tra tấn người học viên A. Tôi biết rằng tôi phải trao bức thư cho cả người cai tù và tên bảo vệ sớm, để loại trừ tà ác đằng sau họ và chấm dứt sự tra tấn.
Nếu tôi bị bắt gặp đang cố gắng báo cáo về một người bảo vệ trong đội khác, tôi sẽ bị trừng phạt nặng nề. Tuy nhiên, tôi biết mình là ai và những gì tôi cần phải làm để giúp đỡ người đồng tu. Khi tên bảo vệ trong đội tôi không theo dõi, tôi xin Sư Phụ giúp tôi và đi về phía văn phòng bảo vệ. Có ba người bảo vệ đang ở đây, rồi tôi đi đến văn phòng và trao lá thư cho người chỉ huy. Họ đã bị sốc khi tôi quay lại và rời khỏi.
Người tù nhân mà tôi đã đưa phần trợ cấp của mình nói với tôi rằng sau khi tôi gửi lá thư, sự tra tấn đối với học viên A chấm dứt vào ngày hôm sau đó.
5. Sức mạnh phi thường của chính niệm
Ở trong lao tù, mọi người đều phải làm việc 17 giờ mỗi ngày và thỉnh thoảng làm việc cả đêm. Các học viên phải tham dự khóa học gọi là “giáo dục chính trị”. Bầu không khí ngột ngạt. Để phủ nhận sự bức hại, chúng tôi quyết định rằng tất cả học viên tại nhà tù sẽ đình công vào một ngày nhất định. Tôi đã viết 11 ghi chú và được các tù nhân ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp gửi chúng đến các học viên trong các đội khác.
Vào ngày diễn ra đình công, không một học viên nào mặc vào đồng phục tù và không ai đi đến xưởng. Hành động của chúng tôi gây sốc những người lãnh đạo nhà tù. Họ huy động tất cả nhân viên cảnh sát có vũ trang, mang theo bên mình những chiếc dùi cui và khóa tay. Những nhân viên cảnh sát lôi tất cả học viên đến xưởng của họ.
Để tìm ra ai là người khởi xướng cuộc đình công, ban lãnh đạo tìm kiếm nhà lao của mọi người. Một bảo vệ tìm thấy bản ghi chú viết tay của tôi, và ngày hôm sau một học viên chạy đến bên tôi và nói với tôi, “Chị đang gặp rắc rối lớn, cai tù và tay sai cảnh sát sắp đến tra hỏi chị tại văn phòng.”
Tôi đã không hiểu biết gì về việc phát chính niệm bởi vì tôi đã bị giam giữ và không được đọc những kinh văn mới của Sư Phụ. Tôi chỉ biết đó là câu khẩu quyết 16 chữ và tôi tin tưởng một cách cảm quan rằng câu khẩu quyết đó có một tác động mạnh mẽ trong việc giải thể tà ác. Tôi nhẩm đi nhẩm lại khẩu quyết rất nhiều lần trước khi tôi đi đến văn phòng.
Người cai tù rất khó chịu và hỏi tôi đã làm những gì. Tôi nói với cô ta, “Không gì cả ngoại trừ lao động như nô lệ.” Cô ta nhìn chòng chọc vào tôi, ném mảnh giấy ghi chú mà tôi đã ghi lên bàn và hỏi, “Có phải cô viết cái này?” Tôi nhận ra điều đó có nghĩa là gì và bắt đầu nhẩm khẩu quyết. Cô ta bắt đầu đe dọa tôi và tôi nói với cô ta, “Chúng tôi tu luyện Chân – Thiên – Nhẫn và chúng tôi học các bài học của Pháp Luân Công và tập các bài tập mỗi ngày. Chúng tôi không thể lao động như nô lệ cho các người mãi được; chúng tôi không phải tội phạm và chúng tôi không bị ép buộc phải làm những điều đó. Làm ơn xắp xếp các việc một cách hợp lý và đối xử với các học viên tốt hơn.”
Ngay sau khi tôi nói xong, người cai tù và những nhân viên cảnh sát thay đổi thái độ của họ. Người cai tù nói với tôi, “Ban lãnh đạo nhà tù sẽ lưu ý đến yêu cầu của cô. Bây giờ thì cô quay lại xưởng của cô.” Sự bức hại tàn bạo đã không xảy ra. Tôi cảm ơn Sư Phụ đã cho tôi một Pháp khí mạnh mẽ đến như thế.
6. Đuổi cảnh sát ra khỏi nhà với chính niệm
Vào năm 2003, tôi đã được thả và quay trở về nhà. Giây phút mà tôi bước vào nhà, nhân viên của đồn cảnh sát, mật vụ của Phòng 610, và các đảng viên Đảng Cộng sản vẫn tiếp tục can nhiễu tôi tại nhà. Một ngày nọ, vài cảnh sát đến nhà tôi. Một người trong số họ lấy đi ảnh Sư Phụ và sách Pháp Luân Đại Pháp của tôi và đe dọa sẽ tịch thu nhiều tài sản của tôi. Tôi hướng về ảnh Sư Phụ và cảnh báo người cảnh sát, “Đặt tài sản của tôi trở lại chỗ của chúng. Không ai được phép làm xáo trộn chúng. Tất cả phải rời đi ngay lập tức!” Ngay sau khi tôi nói xong, họ trở nên khiếp đảm. Họ đặt đồ đạc của tôi trên bàn và nhanh chóng rời đi.
7. Nhìn vào bên trong và vượt qua khảo nghiệm sinh tử
Vào tháng Năm năm 2008, khi tôi đang tập công, bất thình lình tôi phải chạy vào nhà vệ sinh và đi ngoài. Tình trạng này của bụng tôi kéo dài mấy tháng và thực sự rất tệ. Cuối cùng, tôi mất kiểm soát đi ngoài và có máu trong lúc tôi đi vệ sinh. Hậu môn và bàng quan của tôi bị đau tồi tệ đến nỗi mà tôi khó có thể ngồi. Cuối cùng, thị giác của tôi bắt đầu mờ dần và tôi trở nên hốc hác. Gia đình tôi nghĩ rằng căn bệnh ung thư của tôi đã trở lại.
Tôi biết rằng cựu thế lực đã khai thác những chấp trước và quan niệm của tôi. Khi tôi không chắc chắn chính xác là điều gì đang xảy ra, tôi đã nhớ lại ba điều. 1) Tôi không bị bệnh và tôi tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp; 2) Giải thể tất cả can nhiễu mà ngăn cản tôi học Pháp và phát chính niệm. Khi tôi không thể nhìn hay quá mệt mỏi để đọc sách, tôi vẫn cố gắng nghe các bài giảng của Sư Phụ; và, 3) Tôi sẽ tiếp tục làm các việc mà một đệ tử cần làm và làm thật tốt. Tôi sẽ phủ nhận an bài của cựu thế lực thông qua hành động của mình. Bên cạnh những tuyên bố trên, tôi nói chuyện với các đồng tu và cố gắng nhìn vào bên trong và chỉnh lại bản thân dựa trên Pháp. Bốn tháng sau, tôi đã hồi phục trở lại.
Vẻ đẹp của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật là vô cùng. Tôi sẽ mãi biết ơn những điều mà Sư Phụ ban cho tôi. Không có cách nào để tôi đền đáp ân huệ vô tận và sư từ bi cứu độ của Sư Phụ. Tôi sẽ tinh tấn hơn nữa cho đến khi có thể trở về nhà với Sư Tôn.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/8/征文选登–发正念豉真相-迫害化为乌有-236922.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/27/124069.html
Đăng ngày 06-05-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.