Bài viết của một học viên tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 04-06-2011] Trận động đất và sóng thần tại Nhật Bản đã gây ra sự tàn phá nghiêm trọng và ảnh hưởng nặng nề tới việc biểu diễn của Thần Vận tại đó. Những thiệt hại không thể khắc phục làm chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã không làm tốt việc cứu độ chúng sinh. Những người không biết sự thật về Đại Pháp sẽ không có may mắn hay cơ hội trong tương lai. Một vài học viên đã quyết định đến Nhật Bản để hồng Pháp và dạy mọi người các bài tập để cứu chúng sinh đang sống trong một tình trạng nguy hiểm.

Một học viên đã gọi đến số điện thoại của một nơi tạm trú tị nạn và dự định nói với họ rằng chúng tôi muốn giúp đỡ việc xây dựng, và hy vọng rằng sẽ giúp tái thiết lại các khu vực bị ảnh hưởng. Sau đó chúng tôi sẽ sử dụng thời gian rảnh của mình để dạy các bài tập và hồng Pháp. Nếu chúng tôi nói rằng chúng tôi chỉ muốn dạy cho họ những bài tập, chúng tôi e ngại rằng họ có thể hiểu nhầm động cơ của chúng tôi. Chúng tôi được thông báo rằng không cần phải đến đó, vì đã có rất nhiều tình nguyện viên đang giúp đỡ việc xây dựng. Sau đó các đồng tu nói với họ rằng chúng tôi đã tập luyện khí công trong nhiều năm và đã trải nghiệm những lợi ích to lớn về sức khỏe của mình. Chúng tôi nói với họ rằng chúng tôi hy vọng những người bị ảnh hưởng có thể tập các bài tập của chúng tôi trong thời gian khó khăn để giúp họ điều chỉnh tinh thần và thân thể của họ.

Chúng tôi không hy vọng thái độ của họ thay đổi ngay lập tức và yêu cầu chúng tôi đến, nhưng người trong điện thoại đã đưa cho chúng tôi thông tin chi tiết về vị trí của họ, các chi tiết liên hệ, và nhắc nhở chúng tôi về những điều kiện khó khăn tại đó. Có khoảng bốn trăm người sống tại nơi tạm trú, mà chỉ cách nhà máy điện hạt nhân bốn mươi kilômét. Ở đó không còn không gian trống để cung cấp chỗ nghỉ ngơi và thức ăn. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn vui vẻ chấp nhận lời mời.

Sau đó một học viên đã liên lạc với một trại tị nạn chứa hai nghìn người. Liên lạc với họ lại dễ dàng không ngờ. Chúng sinh đang đợi được cứu, nhưng chúng tôi vẫn tự hỏi phải làm thế nào để khéo léo đạt được mục đích cứu người. Sự do dự này là một dấu hiệu cho thấy chúng tôi đã đánh giá thấp sự khát khao của tất cả chúng sinh đối với Đại Pháp và tiến trình nhanh chóng của Chính Pháp.

Tám người chúng tôi rời đến nơi tị nạn. Khi chúng tôi đến gần khu vực, ở đó có ít xe trên đường cao tốc và thời tiết trở nên xấu hơn. Không khí cảm thấy rất u buồn. Chúng tôi thấy nhiều xe ô tô chất đống dọc theo thung lũng, vốn đã bị lực của sóng thần đánh đi. Mặc dù nhiều ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn, có rất ít dấu hiệu sự sống của con người. Đó là một bức tranh ảm đạm. Chúng tôi bắt đầu phát chính niệm thanh lý các nhân tố của cựu thế lực.

Chúng tôi đã thảo luận nên làm thế nào để hồng Pháp. Một học viên đề nghị chúng tôi phân phát các tài liệu giảng rõ sự thật trước và sau đó dạy các bài tập. Một học viên khác cho rằng chúng tôi dạy các bài tập trước và sau đó xem họ tiếp nhận như thế nào trước khi phân phát tài liệu. Có vẻ như tất cả mọi người đều ngộ theo những cách khác nhau và không ai có thể thuyết phục người khác rằng nên dùng ý tưởng của họ. Chúng tôi ở trong sự bế tắc. Sau đó một học viên đề nghị chúng tôi học Pháp, và nhìn vào trong. Sau khi học xong, chúng tôi đã nhận ra rằng chúng tôi nên đặt sang một bên những ý tưởng riêng của chúng tôi và hợp tác với nhau vô điều kiện, ngay cả khi nếu những phương cách ấy không phù hợp với của riêng chúng tôi. Chúng tôi phải có chính niệm để có các kết quả tốt đẹp. Cuối cùng chúng tôi đã đồng ý để cho một học viên đưa ra quyết định, và bất kể sự sắp đặt thế nào, chúng tôi sẽ hỗ trợ anh ấy. Học viên này sau đó đã từ bỏ ý tưởng của riêng mình và đề xuất hướng hành động.

Các nhân viên tại nơi tạm trú đầu tiên chúng tôi ghé thăm, nơi chứa bốn trăm người, đã rất hạnh phúc khi gặp chúng tôi và đã dẫn chúng tôi đến một vị chỉ huy để hoàn tất thủ tục và cung cấp cho mỗi người chúng tôi một thẻ tình nguyện viên. Sau đó anh ấy gọi điện cho cấp trên của anh ấy, người đã bảo chúng tôi đến thẳng thành phố và dạy các bài tập ở nơi tạm trú nơi đó. Nơi tạm trú của thành phố thì lớn hơn và chăm sóc cho hai nghìn người. Chúng tôi đã ở trong một sự bất ngờ thú vị. Đó thực sự là sự an bài của Sư Phụ. Miễn là chúng ta có chính niệm, tất cả sẽ tốt hơn những gì chúng ta mong đợi.

Nơi tạm trú cách nhà máy điện hạt nhân khoảng một giờ xe chạy, và chúng tôi đã có đôi chút lo lắng. Chúng tôi phát chính niệm để loại trừ bất kỳ can nhiễu nào để chúng tôi sẽ không bị chậm trễ. Hệ thống định vị toàn cầu GPS của chúng tôi cho thấy chúng tôi đã ở trong vùng lân cận của nơi tạm trú. Chúng tôi đã rất hạnh phúc và cảm thấy rằng miễn là chúng tôi thực hiện với chính niệm, sức mạnh của Đại Pháp sẽ triển hiện. Nhưng ngay sau đó chúng tôi phát hiện rằng chúng tôi đã đi quá xa và phải lái xe quay trở lại. Chúng tôi nhận ra rằng mình đã có tâm lý hiển thị, vì vậy chúng tôi bình tĩnh lại để phát chính niệm loại trừ can nhiễu của cựu thế lực.

Chúng tôi nhanh chóng tới đỉnh của một ngọn núi, nơi có một hàng dài những chiếc xe chờ kiểm tra phóng xạ. Khi đến lượt chúng tôi, họ cho chúng tôi vượt qua mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

Khi chúng tôi bước vào một sân vận động, đã có đầy người. Các tấm đệm ngủ bao phủ toàn bộ hành lang trên tầng hai. Một vài người đang ngủ với cái đầu được trùm kín và một số chỉ ngồi ở đó trong sự bàng hoàng. Không có bất kỳ sự riêng tư nào trong môi trường này. Ngày hôm đó là lần đầu tiên họ có một bữa ăn nóng hổi. Các nhân viên đã đón tiếp chúng tôi rất nồng hậu và đã thu xếp để chúng tôi dạy các bài tập công. Thông báo đã được công bố trên đài phát thanh. Trong khi chúng tôi đợi ở hành lang, chúng tôi đã gặp một người phụ nữ Trung Quốc, một tình nguyện viên khoảng độ năm mươi tuổi và đã sống ở Nhật Bản trong nhiều năm. Bà ngạc nhiên khi thấy người Trung Quốc tới đây. Chúng tôi nói với bà ấy rằng chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và hy vọng rằng chúng tôi có thể giúp đỡ người dân Nhật Bản. Bà đã rất xúc động, bởi vì phải có sự can đảm lớn để đến đây vào thời điểm này.

Có hai nơi tạm trú cho chúng tôi dạy các bài tập công, và mỗi nơi tạm trú cho chúng tôi hai mươi phút. Chúng tôi chỉ có thể dạy bài công pháp thứ nhất và thứ hai. Một học viên giải thích ngắn gọn cho các nhân viên rằng bởi vì chúng tôi đã được hưởng lợi từ việc tập luyện Đại Pháp, rằng chúng tôi hy vọng sẽ giúp họ cũng có sức khỏe tốt và vượt qua cuộc khủng hoảng này.

Khi chúng tôi biểu diễn bài tập thứ nhất lần đầu tiên, một số người đã đứng lên và tham gia. Chúng tôi đã rất ngạc nhiên là họ rất háo hức học. Sau đó, thêm nhiều và nhiều người hơn nữa đứng lên. Rất nhiều người cao tuổi đã ngồi để tập các bài tập. Sau hai mươi phút, chúng tôi nói với họ rằng chúng tôi sẽ trở lại ngày hôm sau. Sau đó họ đã gửi đến chúng tôi một tràng pháo tay. Trước khi đi, chúng tôi phân phát cho họ tờ rơi giới thiệu về Đại Pháp, nhiều người đã nhận nó.

Nơi tạm trú thứ hai gần với nơi đầu tiên, và một vài người đã đến từ nơi tạm trú đầu tiên. Chúng tôi đã dạy các bài công pháp và phát các tài liệu giảng rõ sự thật. Mọi thứ dường như diễn ra tốt hơn so với kế hoạch ban đầu của chúng tôi. Đó là bởi vì chúng tôi đã buông bỏ quan niệm con người và để cho sức mạnh của Pháp triển hiện.

Khi chúng tôi xong việc ở đây, chúng tôi lái xe đến một nơi tạm trú khác, cách khoảng một giờ xe chạy. Trên đường đi chúng tôi đã có dịp chia sẻ kinh nghiệm và nhắc nhở bản thân không nên quá hoan hỉ và không được buông lơi trong khi phát chính niệm.

Có hơn hai nghìn người tại nơi tạm trú thứ hai, và khu vực sinh sống ở ba tầng nhà. Các nhân viên ở đó đã sắp xếp một chỗ trong góc văn phòng của họ cho chúng tôi dạy các bài công pháp. Chỗ này chỉ có thể chứa khoảng một chục người, và thực sự không thích hợp. Nhưng tôi nhắc nhở bản thân mình rằng tất cả đã được an bài bởi Sư phụ, vì vậy tôi đã không yêu cầu chỗ khác. Vào khoảng thời gian chúng tôi hoàn thành việc dạy bài tập đầu tiên, đã có khoảng một chục người đứng trước mặt tôi, và sau đó sáu mươi người khác đứng bên ngoài văn phòng. Các nhân viên sau đó đã bắt đầu dọn dẹp các ghế văn phòng để cho căn phòng có nhiều chỗ hơn. Nhiều học viên đã giúp sửa các động tác bài tập cho những người tham gia. Quang cảnh thật là ngoạn mục. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều người Nhật Bản đang tập các bài tập Đại Pháp trong tiếng nhạc êm dịu. Chỉ khi chúng ta buông bỏ quan niệm con người của mình chúng ta mới có thể chứng kiến sự trang nghiêm, thần thánh, từ bi của Đại Pháp đang hiển hiện trước mắt chúng ta.

Khi ngày đầu tiên kết thúc, chúng tôi đến ở nhà một học viên tại thành phố Sendai. Chúng tôi học Pháp và sau đó chia sẻ kinh nghiệm trong ngày. Một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức tại Nhật Bản để thảo luận về việc biểu diễn của Thần Vận tại đó. Mọi người đã có cơ hội chia sẻ kinh nghiệm và những bài học mà họ đã học được trong việc bảo trợ Thần Vận. Tôi cảm thấy rằng cơ hội này khó có thể đến vào thời gian này ở Nhật Bản. Tất cả chúng tôi đều có rất nhiều điều để nói về điều đó, chúng tôi đã tiếp tục cuộc thảo luận cho đến tận sáng sớm.

Ngày hôm sau chúng tôi trở lại nơi tạm trú, nơi có hai nghìn người. Tuy nhiên, do những tình huống không lường trước, không gian trống chỉ sẵn sàng sau 2 giờ chiều. Sau đó các nhân viên đồng ý rằng chúng tôi có thể tìm một nơi thích hợp cho riêng mình và cho phép chúng tôi phân phát các tài liệu giảng rõ sự thật. Chúng tôi lại có quan điểm khác nhau là chúng tôi nên phân phát các tài liệu trước tiên hay dạy các bài tập trước. Nhờ kinh nghiệm của ngày hôm trước, chúng tôi đều đặt những cảm xúc của mình sang một bên và quyết định chia thành ba nhóm và phân phát các tờ rơi. Kết quả rất tốt đẹp, và hầu hết tất cả mọi người đều nhận chúng. Khi chúng tôi làm xong, chúng tôi vẫn có đủ thời gian để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Nhiều người cảm ơn chúng tôi và cúi chào chúng tôi, nên chúng tôi cúi đầu chào lại họ.

Sau đó chúng tôi được báo rằng các nơi tạm trú gần nhà máy điện hạt nhân được di dời vào buổi tối hôm đó, và rằng chúng tôi nên đến đó sớm hơn. Bốn học viên ngay lập tức đến đó. Khi họ đến nơi, các nhân viên rất vui mừng khi gặp họ và đã bố trí cho họ một văn phòng để nghị ngơi. Họ còn có hai tình nguyện viên sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi. Cả hai sau đó đã tham gia với chúng tôi để tập các bài công pháp. Một vài người ở ngoài hành lang chào đón chúng tôi. Một số người nắm tay các đồng tu và nói với chúng tôi về kinh nghiệm của họ khi tập các bài tập ngày hôm trước. Tôi ngạc nhiên là họ đã nhận ra chúng tôi. Các nhân viên cho biết đó là vì chúng tôi mặc quần áo Đại Pháp.

Ngày hôm đó, chúng tôi đã dạy tất cả năm bài công pháp. Khi chúng tôi ngồi trong tư thế kiết già để dạy bài tĩnh công, không gian trở nên rất yên tĩnh. Khi chúng tôi kết thúc thiền định, họ đã bày tỏ sự sự tôn trọng của họ đối với chúng tôi. Tôi tin rằng những tiếng vỗ tay chính là lời cảm tạ Đại Pháp, và phần biết của họ đang vui mừng cho tương lai của họ.

Trước khi rời đi, chúng tôi gửi lại các nhân viên một số đĩa CD hướng dẫn các bài tập công. Anh ấy rất biết ơn và cho biết anh sẽ thu xếp để bật nó cho những người khác.

Các học viên mà ở lại nơi tạm trú có hai nghìn người đã tình cờ gặp một nhà lãnh đạo của Đảng Dân chủ, ông ấy đi cùng với rất nhiều nhân viên và một lượng lớn nhà báo. Khi họ nghe nói rằng các học viên đang dạy bài tập, ông đã tới đó để bắt tay với họ. Sau đó các học viên gửi cho ông tài liệu giảng rõ sự thật.

Trên đường chúng tôi trở về nhà, chúng tôi cảm thấy mệt và một số người bị buồn ngủ. Xe của chúng tôi bắt đầu mất kiểm soát. Chúng tôi dừng lại một cửa hàng sửa chữa và phát hiện ra rằng lốp xe của chúng tôi cần phải bơm căng. Tôi nhận ra rằng chúng tôi không thể buông lơi sự cố gắng của mình. Những gì chúng tôi đã làm được rất hạn chế và rằng còn có nhiều chúng sinh không biết sự thật về Đại Pháp. Chúng tôi chỉ hành động khi đã có một tổn thất rất lớn. Thực ra, có rất nhiều chúng sinh đang chờ đợi chúng ta, hơn rất nhiều so với ở nơi thảm họa đã xảy ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/4/6/日本灾区洪法体悟-238621.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/4/22/124565.html
Đăng ngày 13-05-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share