Bài viết của Văn Ngọc, một học viên Pháp Luân Công ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-03-2011] Vào năm 2004, các nhà chức trách tại địa phương chúng tôi trở nên liều lĩnh. Để bức hại các học viên Pháp Luân Công, họ treo biểu ngữ vu khống Đại Pháp nhằm bắt giữ các học viên khi họ đến để gỡ bỏ các biểu ngữ.
Một hôm trên đường về nhà, tôi tìm thấy một tấm biểu ngữ vu khống. Tôi đã rất buồn và ngay lập tức có sự thôi thúc muốn xé nó xuống bằng mọi giá. Tôi tự bảo bản thân phải bình tĩnh bởi vì nó được treo trong một khu vực đông đúc và có nhiều người đi bộ. Tôi phải giữ đầu óc minh bạch và cân nhắc xem làm thế nào để thực hiện điều đó. Sau khi về đến nhà, tôi vẫn cảm thấy buồn rầu. Tôi đọc Pháp, và trở nên bình tĩnh lại một chút. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng các biểu ngữ đó sẽ đầu độc tâm trí nhiều người nếu nó ở đó dù chỉ thêm một ngày. Tôi quyết tâm sẽ xé biểu ngữ xuống vào đêm hôm đó.
Ngay sau đó, một đồng tu đã đến nhà tôi và nói, “Đêm nay sẽ có các mật vụ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chờ ở mỗi tấm biểu ngữ vu khống. Đừng rơi vào bẫy của họ và bị bức hại”. Khi nghe điều đó, tôi do dự, và ngay lập tức tôi nhận ra rằng đó là do tâm sợ hãi của mình. Tôi chính lại niệm đầu của mình, và tôi cũng hiểu rằng tà ác đang cố gắng làm cho tôi nghĩ rằng nếu tôi đi gỡ bỏ biểu ngữ thì tôi sẽ bị bắt giữ. Suy nghĩ đó đang lừa tôi thông qua lời của bạn đồng tu. Tôi xem xét mọi thứ trong thế gian con người là một giả tướng và mọi thứ xảy ra mục đích là nhắm thẳng vào các chấp trước của tôi. Cực thế lực đang cố gắng để khiến tôi thừa nhận an bài của chúng và tôi chắc chắn phải phủ nhận chúng. Tấm biểu ngữ đó phải được tiêu huỷ – nó không thể ở lại đó dù chỉ thêm một ngày.
Tôi đã cùng với hai học viên mới, một trong số đó là người nhà tôi, và bình tĩnh đọc Pháp. Thông qua việc học Pháp, chính niệm của tôi được tăng cường. Chúng tôi cũng đã hiểu hơn thông qua chia sẻ kinh nghiệm về việc chúng ta phải làm công việc Chính Pháp với tâm thuần chính và lý trí, và chúng ta phải chú trọng việc phát chính niệm. Miễn là chúng ta giữ tâm thuần chính không có những quan niệm người thường, cực thế lực sẽ không dám bức hại chúng ta.
Tôi cũng nhận ra rằng gió, mưa, sấm sét và chớp đều là các sinh mệnh và họ nên hợp tác với chúng ta để trợ Sư Chính Pháp. Bốn người chúng tôi đã chia sẻ những tư tưởng của mình và chia sẻ trong tâm chúng tôi với gió, mưa, sấm sét và chớp. Chúng tôi yêu cầu họ không đi theo bất kỳ sự an bài nào của cựu thế lực và bắt đầu mưa lúc 10 giờ 10 phút tối. Chúng tôi đã phát chính niệm cùng nhau. Vào 10 giờ 10 phút tối, chúng tôi kết thúc phát chính niệm. Ngay sau khi chúng tôi hạ bàn tay xuống, một phép lạ đã xảy ra. Sấm sét nổi, chớp lóe lên, và mưa trút xuống. Các học viên mới được khuyến khích rất nhiều khi nhìn thấy điều này. Hai người chúng tôi đã đi trước để kiểm tra tình hình xung quanh các biểu ngữ và thấy rằng những người mà đang đợi và theo dõi các biểu ngữ đều đã rời đi vì trời mưa và chỉ có một vài người đang hối hả chạy trên phố. Hai người chúng tôi phát chính niệm gần trong khi hai học viên nam đã đến xé các biểu ngữ xuống. Chúng tôi gỡ bỏ các biểu ngữ vu khống mà không có bất kỳ khó khăn nào.
Vài ngày sau đó, một học viên đã nhìn thấy một số biểu ngữ vu khống ở những nơi khác. Anh ấy đến và nói, “Hãy xem lần trước chúng ta đã làm tốt như thế nào. Nếu có bất kỳ biểu ngữ vu khống nào gần nhà tôi, tôi sẽ xé chúng xuống thậm chí không ngủ.” Tâm hiển thị mạnh mẽ và quá khích này đã bị cực thế lực lợi dụng. Ngày hôm sau, các biểu ngữ được treo gần nhà anh ấy trên nóc của một tòa nhà ba tầng. Nó đã khó khăn hơn để loại bỏ các biểu ngữ.
Mỗi người chúng tôi đã suy nghĩ về cách chúng tôi có thể loại bỏ các tấm biểu ngữ và tìm ra cách sử dụng một lưỡi liềm gắn vào đầu của một chiếc cần câu. Chiều hôm đó, chúng tôi đã mua một cần câu dài 3 mét và buộc lưỡi liềm vào. Khi nó được tháo rời ra, chiếc cần câu có thể thuận tiện giấu trong quần áo của một người. Đêm đó, sau khi chúng tôi học Pháp và phát chính niệm, chúng tôi đã đi đến nơi treo biểu ngữ. Hai trong số chúng tôi xem xét xung quanh. Khi chúng tôi chắc chắn không có một ai đang theo dõi, một số người trong chúng tôi phát chính niệm trong khi hai người khác lấy cần câu ra và nhanh chóng xé rách tấm biểu ngữ xuống.
Ngày thứ hai, chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm. Mọi người đều rất hạnh phúc. Tuy nhiên, một số người trong chúng tôi đã phát triển chấp trước vào cái liềm. Một học viên nói, “Hãy để chúng tôi giữ cái liềm này cho nhóm của chúng tôi.” Một học viên khác nói, “Chiếc liềm này là một trong những cái sắc nhất trong nhà của tôi và tôi không đưa nó được.” Người học viên sở hữu lưỡi liềm mỉm cười tự hào khi anh ấy giữ chiếc liềm. Nhận thấy các học viên đã chấp trước vào chiếc liềm, tôi nhắc nhở họ rằng chúng ta nên loại bỏ bất kỳ chấp trước nào trong khi làm công việc Đại Pháp. Học viên sở hữu chiếc liềm đã không nghe và tiếp tục giữ nó. Tối hôm đó khi chúng tôi đến một địa điểm khác để gỡ bỏ các biểu ngữ vu khống, cái liềm, vốn được gắn khá chắc, bất ngờ bị rơi khỏi đầu nối và biến mất. Ngay cả trong khu vực nhỏ như vậy chúng tôi không thể tìm thấy nó dù không kể chúng tôi tìm kiếm nó với một cái đèn pin.
Trong quá trình gỡ bỏ các biểu ngữ, chúng tôi nhận thấy rằng ngay khi chúng tôi gỡ bỏ một cái, các nhà chức trách lại treo một cái khác tại một địa điểm khác. Thông qua việc học Pháp, tôi nhận ra rằng không đủ để cùng các học viên trong nhóm của chúng tôi làm việc này. Là đệ tử Pháp Luân Công, chúng tôi cần đề cao như một chỉnh thể và phối hợp với nhau. Thông qua việc chia sẻ dựa trên Pháp, các học viên hầu hết đã hiểu rằng chúng tôi phải loại bỏ tất cả các biểu ngữ vu khống nhằm phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Các học viên sau đó đã phối hợp và phát chính niệm như một nhóm trong khi học viên là người thân của tôi và tôi chuẩn bị để xé bỏ các biểu ngữ.
Chúng tôi đã đi đến trung tâm của thị trấn, nơi một trong các biểu ngữ được treo. Có nhiều người đi lại và các nhân viên ĐCSTQ đang theo dõi, họ đứng ngay bên cạnh biểu ngữ. Từ 9 giờ tối cho đến sau 2 giờ đêm họ đã không rời đi. Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm. Tuy nhiên, một số học viên bắt đầu về nhà và một trong số họ nói với tôi trước khi rời đi, “Hãy từ bỏ đi. Đừng cố gắng quá. Hãy chú ý đến an toàn của bạn.” Tôi nói trong tâm mình,”Sư phụ! Con muốn gỡ bỏ biểu ngữ này hôm nay. Có quá nhiều người đi lại và các biểu ngữ không nên ở lại đó dù chỉ một ngày. Xin hãy gia trì cho con.” Trong tâm tôi cũng liên lạc với thần mưa, “Xin đừng theo sự an bài của cựu thế lực. Xin hãy hợp tác với chúng tôi để cứu người và trợ Sư Chính Pháp. Xin hãy mưa bây giờ.” Trong một vài phút, những giọt mưa lớn bắt đầu rơi. Vì mưa rất nặng hạt, mọi người trong khu chợ đêm tất cả đều rời đi và người học viên là họ hàng của tôi nhanh chóng gỡ bỏ các biểu ngữ.
Có thể vì chúng tôi không có một sự hiểu biết rõ ràng dựa trên Pháp như một chỉnh thể, một vài học viên đã nghĩ rằng các biểu ngữ không trực tiếp lăng mạ Đại Pháp, và vì thế chúng tôi không nên xé chúng xuống. Họ đã không hiểu rằng chúng ta nên phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Tà ác đã lợi dụng điều này, và vài ngày sau đó, gần như tất cả các biểu ngữ họ treo đều vu khống Pháp Luân Công một cách rõ ràng và họ thậm chí còn dám để tên của Sư Phụ trên biểu ngữ. Các đồng tu chúng tôi đã nhận ra thiếu sót của mình và hiểu rằng chúng tôi phải phá hủy các biểu ngữ. Mọi người đều đã đề cao dựa trên Pháp, nhưng những khó khăn cũng tăng lên. Các nhà chức trách treo một biểu ngữ rất cao tại khu chợ rau quả và họ bố trí những người chuyên theo dõi biểu ngữ hàng ngày và gần như suốt ngày đêm. Nhiều người kinh doanh ở đó và họ thậm chí có ý định ở lại nếu trời mưa. Tôi cũng đã hiểu rằng chúng tôi không thể lúc nào cũng chờ đợi trời mưa để gỡ bỏ các biểu ngữ. Đệ tử Pháp Luân Công không nên ràng buộc vào bất kỳ phương thức cụ thể nào trong việc bảo vệ Pháp.
Học viên là người thân của tôi và tôi đã thảo luận rằng chúng tôi không nên cho phép các biểu ngữ tà ác tiếp tục hủy hoại mọi người và chúng tôi phải xé nó xuống. Vào nửa đêm chúng tôi đã đi kiểm tra tình hình, và vẫn còn nhiều người trong khu vực. Nhiều học viên muốn xé nó xuống, nhưng họ không biết làm thế nào để thực hiện khi đến đó. Đã quá 3 giờ sáng, và càng nhiều người bắt đầu đến để buôn bán. Chúng tôi cầu xin sự giúp đỡ của Sư Phụ. Học viên là người thân của tôi lo lắng nói, “Không có cách nào khác. Hãy thực hiện đi bất kể thế nào. Anh phát chính niệm đi.” Lúc đó, tôi nhớ đến một đoạn giảng Pháp của Sư phụ về phát chính niệm, và tôi hiểu rằng tôi có khả năng định trụ mọi người lại. Ngay khi tôi hiểu điều này, tôi cảm thấy cơ thể của tôi trở nên càng lúc càng lớn hơn và một chữ “灭” (diệt) khổng lồ, giống như một ngọn núi, che khuất tất cả mọi người xung quanh và ức chế họ. Tôi cảm thấy giống như tôi đã được tách khỏi thế giới, và tất cả mọi người dường như ra xa hơn và xa hơn khỏi tôi. Sau đó tôi đã nói với học viên là người thân của tôi với chính niệm mạnh mẽ, “Tôi có thể định trụ họ với chính niệm để họ không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bạn. Đi xé các biểu ngữ xuống mau.” Người học viên nhanh chóng đi đến các biểu ngữ. Vào lúc đó, một người bán cá và một người khác bán rau quả bắt đầu tranh cãi về vị trí gian hàng, và mọi người khác đứng xung quanh, tập trung vào cuộc tranh cãi, xem họ cho vui. Tiếng động của các biểu ngữ đang được gỡ bỏ rất lớn và phải mất một lúc để học viên đó lấy nó xuống. Tuy nhiên, không ai nghe thấy và nhìn thấy nó. Sau đó chúng tôi cũng đã xé biểu ngữ trước đồn cảnh sát khu phố.
Các biểu ngữ tà ác đã được gỡ bỏ và chúng tôi đã rất hạnh phúc. Tuy nhiên, một học viên đã đến và nói với tôi rằng ở trung tâm của thị trấn nhỏ, vẫn còn một biểu ngữ treo. Tôi đi xe đạp đến đó để kiểm tra nó. Tôi nhìn thấy hai người đàn ông ẩn nấp trong vườn cây ở khoảng xa, và nhìn chằm chằm vào các biểu ngữ. Tôi đã đi ra phía sau họ và ngồi xuống. Tôi nghĩ rằng, “Các ông đang theo dõi tôi à? Tôi mới đang theo dõi các ông.” Tôi rất vui trong tâm của tôi và nghĩ, “Nếu các ông treo một, tôi sẽ gỡ bỏ một.” Tôi nghĩ rằng tôi đã phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Tuy nhiên, tôi đột nhiên nhận ra rằng có điều gì đó không đúng, “Tại sao tôi lại theo sau các mật vụ ĐCSTQ và đợi họ treo các biểu ngữ? Tại sao họ tiếp tục treo các biểu ngữ vu khống? Nếu chúng ta quan tâm quá nhiều đến những gì họ làm, không phải là chúng ta theo an bài của cựu thế lực sao? Đó chẳng phải chúng ta thừa nhận an bài của cựu thế lực?”
Tôi nhớ lại rằng Sư phụ giảng:
“Tôi là người không thích đấu với người ta, tôi cũng không thèm đấu với ông lão ấy. Ông ta quăng đến cái gì không tốt thì tôi thanh lý, thanh lý hết xong, tôi lại truyền Pháp của mình.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã hiểu rằng các học viên Pháp Luân Công phải làm tốt ba việc. Chúng ta nên loại bỏ bất kỳ can nhiễu nào khi nó xảy ra, nhưng sau đó chúng ta cần tiếp tục làm những điều chúng ta cần phải làm để cứu người. Vì các mật vụ ĐCSTQ treo các biểu ngữ lên, chúng ta cần gỡ bỏ chúng và sau đó chúng ta nên tiếp tục làm ba việc và cứu người.
Một phép lạ đã xảy ra một lần nữa vào ngày hôm sau. Một đồng tu gọi cho tôi và nói với tôi rằng các biểu ngữ đã biến mất. Anh ấy hỏi tôi có phải tôi đã gỡ bỏ nó. Tôi bảo anh ấy tôi không làm điều đó, và các học viên khác cũng nói rằng họ không làm điều đó. Sau đó chúng tôi nghe nói rằng các mật vụ đã tự gỡ bỏ các biểu ngữ. Sau đó chúng tôi nhận ra rằng kể từ khi chúng tôi đề cao bản thân như một chỉnh thể và hoàn toàn phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực, Đại Pháp đã triển hiện những phép lạ. Kể từ đó các biểu ngữ tà ác không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Thông qua quá trình loại bỏ các biểu ngữ tà ác, chúng tôi đã hiểu rằng khi làm công việc Đại Pháp, miễn là chúng ta hành động chiểu theo Pháp, phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực, và ngay cả phủ nhận sự tồn tại của cựu thế lực, miễn là chúng ta cùng nhau đề cao bản thân, tìm ra những thiếu sót, và buông bỏ quan niệm người thường của chúng ta, Đại Pháp liên tục triển hiện những phép lạ.
Trên đây là những thể ngộ cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra những điểm không đúng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/10/征文选登–正念除恶-大法展神迹-237035.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/26/124049.html
Đăng ngày 12-5-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.