Bài của một đệ tử Đại Pháp tại Hoa lục

Nhìn lại quãng đường tu luyện hơn mười năm qua, tôi đã không thể tiến mỗi bước được tốt nếu không có sự gia trì và bảo hộ của Sư Phụ. Chính là Sư Phụ từ bi đã giúp tôi đến được bước này. Sau đây, tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm tu luyện của mình.

Bức ảnh Sư Phụ phục hồi màu sắc trở lại

Kể từ khi ác đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, một  điểm tập công lớn ở làng bên, vốn ở trong một ngôi nhà, không bao giờ có thể được sử dụng lại một lần nào nữa. Tuy nhiên,  ảnh của Sư phụ vẫn còn treo trên tường. Sau hơn một năm phơi dưới ánh mặt trời, màu sắc của quần áo và phần nền trong ảnh đã bạc màu, chỉ có tóc của Sư Phụ vẫn còn đen. Khi một bạn đồng tu nói với tôi điều này, tôi đã nói, “Hãy để tôi mang hình của Sư phụ về nhà mình”.

Một buổi chiều, tôi đã tới lấy bức ảnh và một học viên nói với tôi: “Bạn tu luyện rất tinh tấn. Bạn có nghĩ rằng Sư phụ sẽ phục hồi màu sắc của tấm ảnh không?”. Tôi đã không nói gì cả. Sau khi trở về nhà, tôi lau  bức ảnh bằng một tấm vải trắng và đặt nó ở một chỗ trang trọng. Sáu ngày sau, tôi lấy nó ra định lau sạch lại. Khi tôi lấy bức ảnh ra, tôi đã choáng váng bởi những gì tôi thấy. Bộ cà sa của Sư Phụ có màu vàng kim, và phông nền là bầu trời xanh. Sư Phụ thực sự đã trang trí màu sắc cho bức ảnh! Tạ ơn Sư Phụ. Đó là một triển hiện Thần thánh mà Sư Phụ cho tôi thấy, là một sự khích lệ lớn lao dành cho tôi, vốn mới chỉ đắc Pháp được khoảng 1 năm trước thời điểm đó.

Cảnh sát không thể nhìn thấy tôi dù đã đến rất gần

Một buổi sáng tháng 11 năm 2001, tôi đã bị bắt và bị đưa đến một trạm cảnh sát địa phương. Tôi nghĩ tà ác không thể nào đem tôi đi, bởi vì tôi cần phải ra ngoài và cứu độ chúng sinh. Khi vào nhà vệ sinh, tôi nhận thấy rằng ở phía bên kia của nhà vệ sinh là một đường phố chính. Tôi muốn thoát ra, nhưng một bức tường cao đã chặn đường. Tôi nhẩm đọc  “ Kim Cang bài sơn  ” và đẩy bức tường bằng tay không. Lập tức, ba khối đá rơi xuống, và tôi thoát khỏi đồn cảnh sát.

Sau khi vượt qua bức tường ấy, tôi nhận thấy có người  ở trên con đường chính, vì thế tôi nhanh chóng nấp trong một đám cây ngô lớn, mà vốn có khoảng trống đủ lớn cho một người. Tôi ngồi bên trong và phủ lối vào bằng một đám ngô. Tôi đơn thủ lập chưởng và phát chính niệm “Tiêu diệt tất cả hắc thủ và lạn quỷ trong các không gian khác khống chế con người bức hại tôi và ngăn cản tôi cứu độ chúng sinh. Giải thể tất cả chúng. Sư Phụ, xin hãy giúp con, các chúng sinh vùng này cần con. Xin đừng để  cảnh sát ‘tà ác  thấy con”.

Chẳng mấy chốc, các xe ô tô và mô tô cảnh sát đã tới trong tiếng còi báo động ầm ỹ, và nhiều sĩ quan cảnh sát la hét “Kiểm tra mọi giao lộ. Đừng có bảo tôi là những người tập Pháp Luân Công thậm chí còn biết bay nữa đấy”.

Không ít sĩ quan cảnh sát gỡ đám ngô nhỏ ở lối vào và nhìn kỹ vào trong. Tôi đang đứng ở trong, nhưng chẳng ai trong số họ có thể trông thấy tôi dù tôi đang ở ngay trước mặt họ! Tất cả cảnh sát nhìn vào trong đó đều nói chẳng có ai ở đó cả. Họ bắt đầu tìm kiếm từ lúc 8 giờ sáng và đến tận trưa mới chịu bỏ đi. Tôi đơn thủ lập chưởng suốt cả ngày hôm ấy và không rời đi cho tới tận buổi tối. Tôi hiểu rằng chính sự bảo hộ của Sư Phụ và chính niệm của đệ tử Đại Pháp đã không để các cảnh sát ấy thấy được tôi.

Sư Phụ dẫn dắt tôi đến một nơi an toàn

Tôi tới nhà mẹ chồng tối hôm ấy. Để được an toàn, anh trai tôi đã làm nóng máy xe hơi trước khi trời sáng vào sớm hôm sau để đưa tôi ra khỏi làng. Tuy nhiên, chiếc xe đã không thể khởi động cho dù anh tôi có cố gắng đến mấy. Nhận thấy trời sắp sáng, tôi hơi lo lắng. Đột nhiên, tôi ngộ ra rằng có lẽ là rời khỏi ngôi làng bằng xe hơi sẽ không an toàn, và đó là lý do tại sao nó chẳng thể khởi động được. Rồi một ý nghĩ về nhà của một đồng tu ở cùng làng xuất hiện trong tâm tôi liền 3 lần ấy. Tôi chợt nhận ra và nói “Anh à, em không muốn rời đi bây giờ. Sư Phụ điểm hóa em hãy tới nhà của một đồng tu”.

Tôi không quen với đồng tu ấy, nên mẹ chồng tôi đưa tôi tới đó. Một phụ nữ lớn tuổi mở cửa và nói “Sư Phụ bảo tôi 3 ngày trước là tôi phải bảo vệ đệ tử Đại Pháp ấy, người sẽ đến nhà tôi. Hóa ra đó là chị”. Sau đó, tôi bị truy nã bởi cảnh sát và phải rời khỏi thị trấn.

Nhờ chính niệm, cảnh sát đã thả tôi

Suốt thời gian đó, tôi phải di chuyển thường xuyên bởi cảnh sát theo dõi tôi và truy lùng tôi. Chồng tôi đã ly dị tôi và tôi còn phải chịu nhiều khổ nạn khác nữa. Chính là Đại Pháp và Sư Phụ đã cấp cho tôi sức mạnh và chính niệm để tôi có thể vượt qua mọi khổ nạn.

Vài học viên, trong đó có tôi, đã vạch trần các trường hợp bức hại trên mạng Internet và sử dụng tên thật của mình. Rồi tôi đi giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho bí thư của Phòng 610 địa phương, hy vọng ông ấy sẽ hiểu và giúp sớm chấm dứt cuộc bức hại. Vào tháng 3 năm 2003, trời mưa và tôi đang giảng rõ sự thật cho người bí thư này. Nửa giờ sau, tôi bị bắt và bị mang tới trại giam. Khi bị giam ở đó, tôi hoàn toàn không hợp tác với lính canh. Tôi chỉ giải thích sự thật cho họ. Một lần khi tôi quay đầu về phía Bắc, tôi trông thấy Sư Phụ đang mỉm cười với mình, và điều đó đã xảy ra mấy lần. Vì vậy chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, và tôi thực sự cảm kích trước sự khích lệ của Sư Phụ.

Sáng hôm sau, các viên chức cảnh sát đưa tôi vào một xe cảnh sát, nói rằng họ sẽ đưa tôi đến một trại lao động cưỡng bức. Nhưng tôi đã không vượt qua cuộc kiểm tra thể chất, do đó, cảnh sát chuyển tôi đến một bệnh viện địa phương. Tôi đã không chấp nhận bất cứ phương thức điều trị nào cả. Trên đường vào nhà vệ sinh, tôi thấy hàng chục người nhìn tôi, vì tôi đang bị còng tay. Vì vậy, tôi dừng lại và ngồi trên ghế rồi làm rõ sự thật cho những người này. Cảm thấy bối rối, các cảnh sát canh giữ tôi đã phải rời đi. Chỉ trong vòng 5 ngày đó, tôi đã làm sáng tỏ sự thật cho hàng mấy trăm người.

Cảm thấy không được khỏe sau khi tuyệt thực suốt mấy ngày, tôi nghĩ rằng mình nên trở về nhà. Tôi phát chính niệm “Chặn con đường dẫn tới trại lao động cưỡng bức. Chặn đường dẫn đến trung tâm giam giữ. Chặn đường đến bệnh viện”. Sau đó, tôi đã viết một chữ lớn “Thả” trong tâm trí mình. Đến ngày thứ sáu, cảnh sát bảo người thân của tôi hãy đưa tôi về nhà.

Sư Phụ lại cứu tôi

Sau khi trở về nhà, tôi bị ho liền mấy ngày. Tôi bước đến chỗ ảnh Sư Phụ, chắp tay trước ngực và nói, “Sư phụ, đệ tử của Người đã trở lại”. Ngay khi tôi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Sư phụ làm thủ ấn. Tôi nghĩ Sư Phụ đã khai sáng cho tôi là hãy viết bài để phơi bày sự bức hại, do đó, tôi ngay lập tức ngồi xuống và bắt đầu viết một bài viết sử dụng tên thật của mình. Tôi đã hoàn thành bài viết lúc gần nửa đêm và nhận thấy là tôi đã không còn ho nữa.

Các đồng tu đăng bài viết của tôi trên Internet. Một số học viên ở các khu vực khác làm tài liệu giảng rõ sự thật và dán keo trong ba ngày. Sau đó, họ đã gửi các tài liệu cho chúng tôi. Với sự nỗ lực của chỉnh thể, các học viên dán các tài liệu này gần như ở khắp mọi nơi trong thành phố, cũng như các tập sách nhỏ, mà phơi bày tên của các quan chức ĐCSTQ. Điều này khiến các quan chức từ Phòng 610 địa phương, sở cảnh sát, Uỷ ban chính trị và pháp luật rất sợ hãi. Các nhân tố tà ác đằng sau họ bị giải thể. Cuối cùng, không ai trong số các học viên ở khu vực của tôi, những người vạch trần tà ác bằng tên thật của họ, bị quấy nhiễu, và không ai trong số họ bị bức hại nữa trong suốt những năm sau đó. Hơn nữa, bí thư Uỷ ban chính trị và pháp luật sau đó đã bị sa thải.

Bằng cách này, tôi đã trở lại sống tại quê nhà của mình. Tuy vậy chồng tôi đã tái hôn. Tôi thực sự không có nhà mà về, điều đó khiến tôi nảy sinh một số tâm chấp trước mà đã bị lợi dụng. Vào một ngày nọ, lúc 12h trưa, tôi đang phát chính niệm tại nhà của một đồng tu. Ngay khi vừa mới đơn thủ lập chưởng, tôi cảm thấy choáng váng và đau bụng khủng khiếp. Tôi muốn đi vệ sinh, nhưng bởi cảm thấy quá chóng mặt, tôi đã ngã. Tôi chẳng thể cử động hay nhắm mắt nổi. Tâm trí tôi trống rỗng, ngoại trừ một niệm “Sư phụ, con không thể rời đi lúc này. Con muốn cứu chúng sinh”. Thình lình, ánh sáng trắng chiếu sáng khắp nơi ấy, và một luồng hơi ấm chạy xuyên qua thân thể tôi. Tôi đột ngột đứng dậy và nói “Mình khỏe rồi”. Cơn đau dạ dày đã biến mất. Cảm tạ Sư Phụ, Ngài đã cứu con một lần nữa!

Rời khỏi trại lao động cưỡng bức với chính niệm

Bởi tôi bận làm các việc, tôi sao nhãng học Pháp. Kết quả là, tôi đã bị bắt và đem tới một trại lao động cưỡng bức vào tháng 3 năm 2008 và sau đó bị kết án 3 năm tù giam. Một buổi sáng ngày 13 tháng 5 năm 2008, các lính canh bắt buộc tất cả mọi người xách nước. Khi tất cả chúng tôi đang ở cùng nhau, tôi hét lên, Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp! ‘Chuyển hóa’ là sai! Đừng hủy mất cơ hội hiếm hoi mà chúng ta đã chờ đợi hết đời này sang đời khác! Sư Phụ trân quý mỗi đệ tử! Sư Phụ là vô tội! Đại Pháp là vô tội!”.

Các lính canh ngay lập tức hoảng sợ và cho một tá phạm nhân nghiện ma túy đến tấn công tôi. Họ kéo tôi vào nhà vệ sinh và đánh đập tôi dã man. Khi họ gỡ băng keo khỏi miệng tôi, tôi la lên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một lính canh sau đó bảo các tù nhân nhét một cái khăn vào trong miệng tôi, làm cho tôi cảm thấy rất mệt. Khi tôi nghĩ rằng tôi không còn có thể chịu đựng được nữa, một Pháp Luân lớn đi vào miệng của tôi và quay mãi, làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái.

Các lính canh đã dự định sẽ “chuyển hóa” tôi trong vòng một tháng, nhưng tất nhiên là họ đã thất bại. Sau đó họ lại nhốt tôi vào phòng vệ sinh và cử các tù nhân canh chừng tôi suốt cả ngày. Họ không cho tôi thay quần áo hay rửa ráy, nghỉ ngơi hay đi vệ sinh, và cưỡng bức không cho tôi ngủ trong suốt 8 ngày đêm. Tôi nhận ra là họ đang tính làm tôi mụ mị và rồi buộc tôi viết một tuyên bố cam đoan, nhưng tôi không để họ thành công, nên tôi nằm xuống đất và cố ngủ. 2 tù nhân đánh đập tôi không ngừng cho đến khi họ mệt.

Tôi cảm thấy buồn ngủ khi nằm trên mặt đất. Bởi tôi chỉ mặc quần áo mỏng manh và lại đang nằm trên nền đá ceramic, tôi đã phát ra một niệm “Ngủ trên thuyền Pháp”. Những luồng hơi ấm chảy trong thân thể tôi từ đầu tới chân.

Ngoài việc phát chính niệm trong trại lao động cưỡng bức, tôi còn đọc thuộc lòng Pháp.

“Đại Giác bất úy khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng chính Pháp lộ”

(“Chính niệm chính hành” Hồng Ngâm II)

“Tu luyệt thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.”

Trong suốt thời gian đó, bất cứ khi nào giám đốc hoặc chính ủy của trại lao động đến gặp tôi, tôi chỉ giảng rõ sự thật cho họ. Sau đó khi họ gặp tôi, câu đầu tiên của họ với tôi là: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Tôi nói, “Đúng. Hãy nhớ điều đó và các anh có thể được cứu”.

Trong khi bị giam giữ trong trại lao động, tôi đã giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho tất cả những người tôi đã gặp và giúp nhiều người nhất có thể thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó. Tôi nói trong tâm, “Sư phụ, đã đến lúc con trở về nhà”. Tôi phát chính niệm để loại bỏ tất cả các tà ác và lạn quỷ trong các không gian khác mà đang  chặn con đường từ trại lao động đến nhà tôi. Tôi liên tục phát chính niệm 3 ngày liền. Vào 3h chiều của ngày thứ ba, tôi thình lình bị choáng váng kinh khủng. Mặt tôi xanh ngắt và tim thì đập rất nhanh. Tôi được đưa tới một bệnh viện và được chẩn đoán là bị bệnh tim nặng. 2 ngày sau tôi được thả và trở về nhà.

Dưới sự chăm sóc của Sư Phụ, tôi trở về an toàn và gia nhập nhóm cứu độ chúng sinh một lần nữa để hoàn thành sứ mệnh của mình. Cảm tạ Sư Phụ, đã bảo vệ con trong những ngày sóng gió, cứu con ra từ địa ngục, và tịnh hóa con. Sư Phụ, Ngài đã vất vả rất nhiều. Chỉ bằng cách tinh tấn thực tu tôi mới có thể báo đáp ân Sư Phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/2/征文选登–面对面-恶警就是看不见-236842.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/18/123890.html
Đăng ngày: 13- 04 – 2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share