Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 08-06-2021] Tôi rời quê nhà để đến sống cùng con trai ở địa phương khác trong nhiều năm qua. Cuộc sống chỉ đủ no bụng và tôi không có nhiều tiền tiết kiệm. Một căn hộ hai phòng ngủ ở dưới quê trị giá 200 nghìn nhân dân tệ, nhưng khoản tích lũy của tôi chưa có tới 50 nghìn nhân dân tệ. Nếu muốn mua nhà thì chúng tôi phải đi vay thêm tiền. Do đó, tôi cứ lưỡng lự không biết có nên mua hay không?

Một hôm, vì một số việc nên con trai cư xử vô lễ với tôi, nhân tâm nổi lên và tôi không muốn sống chung với cháu nữa. Tôi dự tính về quê mua nhà để tránh chạm mặt với con trai! Do đó, tôi gọi điện thoại khắp nơi vay được 200 nghìn nhân dân tệ. Số tiền này luôn sẵn có bất cứ khi nào tôi cần đến, và chị gái đã đưa trước cho tôi 25 nghìn nhân dân tệ tiền mặt.

Hôm đó là thứ Sáu, tôi tính về quê vào ngày Chủ nhật để mua nhà. Nhưng vào sáng thứ Bảy, tôi không thể đứng vững khi tôi thức dậy luyện công như thường lệ. Tôi không tiếp tục cố gắng luyện công nữa, và quay trở lại giường ngủ tiếp. Tôi đã không thể thức dậy cho đến tận trưa hôm đó. Vào buổi trưa có hai đồng tu đến nhà giúp tôi phát chính niệm. Sau này, tôi mới biết là họ đã quay trở lại vào đêm hôm đó và phát chính niệm cho tôi ở dưới lầu. Nhưng lúc đó, tôi cũng không thấy khá hơn.

Tôi nghe con trai nói chuyện với chồng tôi: “Có lẽ nào vay tiền mua nhà khiến cho mẹ trở bệnh?” Lúc đó, tôi cũng đang nghĩ về vấn đề này. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cho dù trạng thái tu luyện của tôi thế nào, thì tôi cũng chưa bao giờ ngừng luyện công. Tôi cần phải hướng nội tìm. Vì sao mình muốn mua nhà nhỉ? Tôi thấy mình có chấp trước vào danh, tâm hiển thị và tâm tranh đấu. Khi tôi càng có nhiều tâm chấp trước, thì thân thể càng trở nên nặng nề. Sư phụ giảng:

” Đó là để nói rằng, vật chất và tinh thần là nhất tính.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Sau đó, tôi quyết định không mua nhà nữa, nhưng tôi vẫn còn lo lắng gia đình sẽ nói mình là người hay đổi ý. Tuy nhiên, khi tôi nói chuyện với chồng và con trai, hai người họ đã tán thành quyết định của tôi. Tôi thầm cảm ơn Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và quyết định không mua nhà nữa. Tôi bình tĩnh xuống và gọi điện thoại cho mọi người bảo là tôi không cần mượn tiền nữa. Tôi đã trả lại 25 nghìn nhân dân tệ tiền mặt cho chị gái.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi ngồi xuống và bắt đầu luyện tĩnh công. Sau khi đả thủ ấn xong, tôi thấy một luồng năng lượng đột nhiên thông thấu hai tay khi làm động tác gia trì. Tôi ngộ ra giả tướng nghiệp bệnh đã hết. Quả thật như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Tôi hiểu rằng khi xuất hiện nghiệp bệnh thì mình cần phải hướng nội tìm chỗ sơ hở và nhanh chóng bù đắp. Bằng cách này, tôi đã có thể vượt quan một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, nếu tôi cứ khăng khăng cho rằng mình đúng thay vì hướng nội tìm, thì dù cho các đồng tu giúp tôi phát chính niệm và tôi cố gắng ép bản thân luyện công thế nào, nhưng cũng không có đề cao gì nhiều.

Mọi việc xảy ra không phải vô duyên vô cớ. Chúng ta phải tìm chỗ sơ hở của mình và sửa chữa, như vậy cựu thế lực sẽ không viện được cớ bức hại chúng ta.

Bên trên là một chút thiển ngộ cá nhân, có chỗ nào chưa thỏa đáng, mong quý đồng tu từ bi chỉ rõ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/6/8/426725.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/31/194359.html

Đăng ngày 11-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share