Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 11-05-2021] Khi đối diện với cuộc bức hại diễn ra tại Trung Quốc hoặc khi đối đãi với các triệu chứng nghiệp bệnh nghiêm trọng, nhiều học viên coi đây là can nhiễu của cựu thế lực và nhận thức được rằng không nên thừa nhận chúng. Tuy nhiên, khi họ gặp phải ma nạn trong gia đình tồn tại trường kỳ, một số học viên lại coi đây là điều không thể tránh khỏi và không nỗ lực vượt qua. Tôi đã có vài lần chứng kiến những trường hợp như vậy.

Sư phụ giảng:

“Vừa rồi tôi đã giảng, hết thảy điều này tôi không thể thừa nhận, cho nên phải thanh trừ nó, bao gồm cả trường tà ác này. Chúng vốn là muốn đối đãi với chúng ta giống như tôn giáo trước kia. Quan niệm biến dị khiến chúng coi bức hại đối với Thần trong lịch sử là chính đáng, những việc giống như Giê-su bị đóng đinh lên thập tự giá đã trở thành ví dụ mẫu cho việc sinh mệnh cao tầng hạ xuống độ nhân rồi, như vậy làm sao được? Bản thân điều ấy chính là bại hoại! Một vị Thần hạ xuống độ nhân, con người lại đem Thần đóng đinh lên thập tự giá, con người có tội lớn nhường nào, đến hôm nay vẫn còn đang hoàn trả. Nhưng mà đó không chỉ là con người làm ra, mà do sinh mệnh tầng thứ cao hơn đã bại hoại mà tạo thành. Hết thảy điều này chúng không dám nói bản thân chúng có vấn đề, bởi vì hết thảy đều đang biến dị, biến dị tới mức lệch rời khỏi Pháp mới dần dần trở thành như vậy. Trong lịch sử không có sinh mệnh của một tầng nào dám động tới nó, hết thảy đều là do những nhân tố ngang dọc giao nhau, đã trở nên vô cùng phức tạp chi phối. Hết thảy những thứ bất thuần này đều phải trừ bỏ, toàn bộ đều phải trừ bỏ!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000])

Theo thể ngộ của tôi, cuộc bức hại này tồn tại theo nhiều hình thức khác nhau. Đó có thể là bức hại nghiệp bệnh, bị bắt hoặc bị tra tấn, hoặc cũng có thể là bức hại về tài chính. Một số học viên không nghĩ đến những ma nạn trường kỳ trong gia đình cũng là một hình thức bức hại. Tôi đã quan sát thấy vài trường hợp như vậy.

Những người thân trong gia đình của chúng ta đều không phải là người thường

Khi người thân trong gia đình các học viên mắc trọng bệnh và cần được chăm sóc đặc biệt hoặc đối diện với những tình huống nguy hiểm nhất định, một bộ phận các học viên lại cho rằng người thân của họ là người thường, rằng mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình và các học viên không thể cải biến được. Họ đã quên mất Sư phụ từng giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999])

Trong số rất nhiều con người trên thế gian, chỉ có một số rất ít người có cơ duyên trở thành người nhà của các học viên. Như vậy có thể thấy duyên phận giữa chúng ta và họ phải lớn đến nhường nào! Là người thường, dĩ nhiên họ phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ can nhiễu chúng ta làm ba việc? Chẳng phải đó cũng là một hình thức bức hại hay sao? Tà ác đang lợi dụng họ để cản trở chúng ta.

Sư phụ giảng:

“Chư vị có biết viên mãn của đệ tử Đại Pháp là một việc vĩ đại nhường nào không? Tất cả mọi việc quanh thân của chư vị thì Sư phụ đều quản cho chư vị, cần chư vị nhọc tâm về điều gì nữa? Chư vị cứ nhọc tâm là được sao? Chư vị an bài được chăng? Chư vị quyết định được chăng? Tôi chẳng phải đã giảng đạo lý này cho mọi người rồi sao? Họ mà không có phúc phận, thì chư vị an bài gì cũng vô dụng, mà Sư phụ có thể đã an bài cho chư vị rồi, có hay không thì tôi đều có thể an bài. Chư vị nói chư vị còn nhọc tâm gì nữa? Chư vị chỉ có đi tu luyện thôi, tôi sẽ quản hết cho chư vị, chẳng phải đã nói rồi sao?” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Cách đây vài năm, cha tôi ở Trung Quốc đột nhiên mắc trọng bệnh . Ông nghĩ mình chẳng còn sống được bao lâu nữa nên muốn gặp tôi lần cuối. Tôi không thể quay về Trung Quốc lúc đó, đặc biệt là khi đang tham gia một số hạng mục Đại Pháp quan trọng. Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ không thể trở về. Bà đã không lý giải được tôi và cho rằng các học viên là những người vô tình vô nghĩa.

Trong tâm tôi cảm thấy rất buồn. Tôi lo rằng các thành viên trong gia đình sẽ hiểu lầm Đại Pháp.

Vì chữ tình đã can nhiễu tôi tu luyện nên tôi nghĩ nhất định là mình chưa buông được chấp trước vào tình thân quyến. Tà ác đã dùi vào sơ hở đó của tôi.

Tôi hạ quyết tâm phải buông bỏ chấp trước này và phát chính niệm để giải thể hết thảy các nhân tố tà ác đằng sau can nhiễu.

Hai ngày sau tôi gọi điện lại cho cha mẹ mình thì được biết bệnh tình của cha tôi đã chuyển biến rất tốt. Không lâu sau, ông đã hoàn toàn khỏi bệnh.

Sau sự việc này, tôi ngộ ra rằng chỉ cần đệ tử có chính niệm đầy đủ thì Sư phụ sẽ an bài hết thảy mọi việc. Những gì tôi làm đều dựa trên cơ điểm của Pháp. Tôi không nên để người nhà bị tà ác lợi dụng và khởi tác dụng can nhiễu việc tôi cứu người. Điều này hoàn toàn vì lợi ích của chính bản thân họ. Nếu tôi đối đãi với sự việc này như là một phần trong tu luyện cá nhân, thì tà ác có thể lợi dụng chúng và tạo ra vô vàn khổ nạn cho tôi.

Tôi nhớ đến một bài chia sẻ được đăng trên Minh Huệ Net kể câu chuyện về một cảnh sát đã lăng mạ một học viên. Người học viên đó nói: “Anh lăng mạ tôi!” và cảnh sát đã đánh anh ấy. Nhưng khi một học viên khác nói: “Anh lăng mạ Đại Pháp!” thì cảnh sát liền dừng tay.

Điều này đã nói lên rằng khi một học viên đối đãi với sự việc dựa trên cơ điểm tu luyện cá nhân hay tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp thì sẽ mang đến kết quả khác nhau.

Nhìn nhận bức hại là không thể tránh khỏi

Khi đối diện với khổ nạn gia đình, một số học viên không suy nghĩ dựa trên cơ điểm của Pháp, mà đã bị biểu hiện giả tướng bề mặt mê hoặc. Họ xem những gì xảy ra là không thể tránh khỏi và rơi vào trạng thái bất lực không thể giải quyết.

Sư phụ giảng:

“Chư vị cũng cần minh bạch rõ rằng “tự nhiên” là không tồn tại, mà “tất nhiên” là có nguyên nhân. Kỳ thực “tự nhiên” là người thường giải thích không nổi những hiện tượng về vũ trụ, về sinh mệnh, về vật chất nên mới nói bao biện một cách vô trách nhiệm như thế, họ cũng không nghĩ đến bản thân “tự nhiên” ấy là gì. Do chịu nhận ảnh hưởng của loại ý thức ấy, chư vị cho rằng hết thảy ma nạn đều là tất nhiên, là như thế rồi, sản sinh ra một loại trạng thái bó tay tiêu cực. Do đó, phía con người của chư vị cần phải minh bạch, mà chủ yếu hơn là phía đã đắc Pháp phải rõ ràng”. (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Là đệ tử Đại Pháp khi mà chư vị thật sự có thể làm được tốt, thì tôi nghĩ rằng phiền toái đó cũng không tuyệt đối như chư vị thấy. Vì chư vị không thể đứng tại Pháp mà nhận thức, thì phiền toái của người thường chính là phiền toái của người thường. Trong mắt người nhìn các thứ đều là bất biến, nhưng trong mắt Thần nhìn hết thảy điều ấy đều biến đổi”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Người thường có thể cho rằng điều đó là bất biến, không thể tránh khỏi. Nhưng là một người tu luyện, chúng ta nên chiểu theo các nguyên lý siêu thường, để phía mặt Thần khởi tác dụng chủ đạo và chính lại hết thảy những gì bất chính. Khi đó, hoàn cảnh tu luyện của chúng ta sẽ phát sinh cải biến.

Theo kinh nghiệm tu luyện của nhiều học viên, khi chúng ta trừ bỏ những quan niệm và chấp trước của người thường thì nhiều thứ sẽ chuyển biến theo hướng tích cực. Đôi khi những thay đổi có thể lập tức nhận thấy ngay. Chúng ta càng minh bạch Pháp lý và đề cao bản thân thì tình huống sẽ thay đổi càng nhanh chóng.

Một số học viên hoàn toàn không thừa nhận cuộc bức hại. Khi bị cảnh sát bắt giữ, họ không coi mối quan hệ giữa cảnh sát và bản thân là “người bức hại” và “người bị bức hại”. Thay vào đó, họ xem quan hệ đó là “người được cứu” và “người đi cứu”. Khi nhận thức của học viên đạt đến một tầng thứ nhất định, không tà ác nào có thể động đến họ, vì vậy đối với họ cuộc bức hại này không tồn tại.

Quan niệm người thường của chúng ta gâytrở ngại cho thân nhân

Bất kỳ người nào chuyển sinh thành người nhà của các học viên đều có duyên phận rất lớn với Đại Pháp. Nhiều người trong số họ biết được Đại Pháp là tốt. Một người thông thường khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” còn đắc được phúc báo, huống chi là thân nhân của các học viên!

Sư phụ giảng:

“Nhân loại kia đáng kể gì, chỉ bất quá là do cựu thế lực đang lợi dụng chúng, rồi phong toả những năng lực to lớn hơn của chư vị lại. Tại sao có thể xét vấn đề như thế kia được? Nếu như chư vị đều nghĩ thế, thế thì, cựu thế lực đều thấy hết: ‘Tại sao đều có cái tâm như thế vậy? Cái tâm ấy phải vứt bỏ, vậy thì chúng ta hãy làm ông Thủ tướng trở thành xấu. Chỉ có làm cho ông ta xấu đi, thì mới vứt bỏ được cái tâm người thường kia mà thôi.’ Có phải vậy không? Cựu thế lực không hề coi con người là gì hết, nói giết là giết ngay; trong Chính Pháp họ chỉ chấp trước vào an bài của họ thôi”. (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002])

Đôi khi, chỉ vì các học viên chúng ta tu luyện chưa tốt, nên cựu thế lực mới lợi dụng chấp trước và làm hại người thân của chúng ta.

Sư phụ từng giảng:

“…sự biến hoá của tư tưởng chư vị là có thể khiến hoàn cảnh chung quanh chư vị phát sinh biến hoá”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009)

Khi tư tưởng của chúng ta không chính, tình huống của người nhà chúng ta có thể trở nên tồi tệ hơn. Những người thân đó, họ cũng đến đây vì Đại Pháp và nên được Đại Pháp cứu độ. Họ ở đây không phải để bị cựu thế lực thao túng và khởi tác dụng can nhiễu chúng ta tu luyện. Chính vì vậy, tu luyện bản thân thật tốt chính là chìa khóa để giải quyết vấn đề.

Không nên tồn tại bất cứ ma nạn trường kỳ nào trong thời kỳ Chính Pháp

Sư phụ giảng:

“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì phía con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp. Phía chưa có tu thành lẽ nào có thể ức chế chủ tư tưởng, ức chế phía đã đắc Pháp? Vì con người mà nuôi dưỡng tà ma, khiến nó dùi vào sơ hở của Pháp. Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức. Không phải là tu luyện trong những ma nạn mà chúng tạo thành, mà là khi không thừa nhận chúng thì chúng ta cũng đang tiến bước thật tốt trên con đường của mình; không thừa nhận ngay cả việc tiêu trừ biểu hiện ma nạn của bản thân chúng. (vỗ tay) Như vậy từ góc độ đó mà xét, thì những sự việc trước mắt chúng ta chính là phủ định toàn bộ cựu thế lực. Về biểu hiện tranh giành khi chúng đang chết, thì tôi cùng các đệ tử Đại Pháp cũng không thừa nhận”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago 2004)

Thể ngộ của tôi là, nếu quả thực tâm tính của một học viên không có vấn đề gì thì không nên tồn tại bất cứ ma nạn trường kỳ nào trong thời kỳ Chính Pháp. Mọi ma nạn trường kỳ đều do cựu thế lực an bài.

Nếu chúng ta không hành xử chiểu theo các Pháp lý siêu thường, thì phía Thần của chúng ta sẽ bị ức chế. Tà ác có thể lợi dụng điều này để khiến chúng ta lâm vào ma nạn một thời gian lâu, và khiến chúng ta không thể tập trung vào việc cứu người. Nếu chúng ta thực sự có thể phủ nhận hoàn toàn ma nạn, chúng ta sẽ vượt qua được và ma nạn cũng sẽ chấm dứt.

Chúng ta hãy luôn nhắc nhở bản thân rằng chúng ta theo Sư phụ đến thế gian lần này là để trợ Sư Chính Pháp. Chúng ta tu luyện ở nơi đây không phải vì viên mãn cá nhân. Sứ mệnh chính của chúng ta là cứu độ chúng sinh. Chỉ khi chúng ta siêu thoát xuất lai khỏi cựu vũ trụ vị tư vị ngã, thì chúng ta mới có thể tiến nhập vào tân vũ trụ vô tư vô ngã.

Trong thời kỳ Chính Pháp, những ma nạn trường kỳ trong gia đình không nên tồn tại và nên bị phủ nhận triệt để.

Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ hiện tại của bản thân tôi. Có điều gì chưa phù hợp với Pháp mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/11/424851.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/8/193598.html

Đăng ngày 10-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share