Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2021] Khoảng hai tuần trước, tôi có một giấc mơ, cho đến giờ nó vẫn còn rất sống động trong tâm trí tôi. Tôi leo lên một ngọn núi cao và dốc cùng những người leo núi khác. Nhiều người trong số họ đã rất nỗ lực để leo lên, với niềm tin rằng bản thân cuộc hành trình là một thử thách đối với lòng quyết tâm của họ. Than ôi, tôi lại bỏ cuộc giữa chừng và xuống núi để chờ những người khác leo xong.

Sư phụ thì thầm với một học viên rằng tôi đã ngừng tu luyện nghiêm túc kể từ năm … Tôi chỉ bắt gặp số 3 là chữ số cuối cùng của năm. Tôi nghĩ Sư phụ nói đúng, bởi vì tôi đã bắt đầu lơ là tu luyện vào năm 2013. Sau đó tôi cảm thấy lo lắng, đặc biệt khi Sư phụ tiếp tục nói điều gì đó khác mà tôi không hiểu. Tôi cố gắng bắt chuyện với một học viên khác để được nghe giải thích. Anh ấy giải thích, nhưng tôi không thể hiểu được, vì vậy tôi tiếp tục đuổi theo anh ấy cho đến khi chúng tôi đến một cái sân. Anh ấy cố gắng giải thích điều đó thêm lần nữa, tôi vẫn không hiểu. Cuối cùng, tôi ngồi lại một mình trong sân, với cảm giác khủng khiếp và hối hận vì đã không tu luyện tốt.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói vọng xuống: “Này, kẻ lười biếng.” Tôi sớm nhận ra giọng nói từ đâu. Tôi nhìn lên và choáng váng. Trên bầu trời, các học viên Đại Pháp đã thăng thiên. Nữ học viên trong trang phục truyền thống đầy màu sắc đang bay giữa không trung trong ánh sáng chói lọi. Kinh ngạc quan sát, tôi nhận ra rằng thử thách leo núi thực chất là một bài kiểm tra. Tôi đã khóc và kêu lên để tìm kiếm Sư phụ. Khi tôi rời sân, ai đó đã gọi tên tôi. Tôi nhìn lên và thấy vợ tôi, cũng là một học viên. Cô ấy đứng giữa không trung giữa nhiều học viên khác trong trang phục truyền thống. Cô ấy nói với tôi, “Em xin lỗi.” Tôi biết cô ấy xin lỗi vì đã không dẫn dắt tôi tốt hơn và khuyến khích tôi nhiều hơn. Cô ấy đã bay đi.

Tiếp tục khóc và gọi Sư phụ, tôi phát hiện nhiều người không tu luyện, dù sao cũng đã được cứu, đang nhìn các học viên Đại Pháp bay lên trời. Tôi cũng trông thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt của những người không tu luyện tốt.

Tôi thức dậy khóc, lay vợ và đánh thức cô ấy. “Điều đó thật khủng khiếp! Thật là khủng khiếp!” Tôi nói và kể cho cô ấy nghe về giấc mơ của mình. Chúng tôi cảm thấy cần phải chia sẻ trải nghiệm này với hy vọng rằng nó sẽ là một lời cảnh tỉnh cho những học viên đang tu luyện không tinh tấn.

Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:

“Thật sự đến ngày viên mãn ấy, tôi bảo chư vị, thật sự là đệ tử Đại Pháp sẽ bạch nhật phi thăng, toàn thế giới đều thấy được. (vỗ tay) [Những ai] không viên mãn được, đến ngày đó chư vị ngồi đấy mà khóc! [Những ai] không tu tốt, tôi thấy có khóc cũng đã quá muộn rồi.”(Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003])

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cảnh tỉnh! Con hứa sẽ cố gắng hết sức để tu luyện tinh tấn.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/6/11/426741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/15/193701.html

Đăng ngày 10-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share