Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 26-05-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Trên con đường tu luyện hơn 20 năm qua, nếu không có nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn chỉ đạo và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi sẽ không bước đến được ngày hôm nay. Với lòng biết ơn vô hạn đối với Sư phụ và Đại Pháp, tôi muốn chia sẻ với các bạn hai câu chuyện tu luyện của tôi.

Hai trải nghiệm khác nhau khi đi tàu

Ngày 20 tháng 9, 2019, tôi đi dự đám tang ở tỉnh ngoài. Khi tôi đến cửa kiểm tra an ninh ở ga xe lửa để quét thẻ căn cước, có một tiếng bíp kêu lên. Một nữ nhân viên trẻ ra hiệu cho tôi đi tới một chiếc bàn và để túi lên đó. Sau đó, cô ấy bắt đầu khám xét tôi rất kỹ lưỡng. Tôi thậm chí còn được lệnh cởi giày. Tôi kìm nén cảm xúc và hỏi cô ấy: “Sao hôm nay lại kiểm tra kỹ thế?” Cô ấy lạnh lùng nói: “Kiểm tra định kỳ.” Tuy nhiên, cô ấy không tìm thấy thứ cô ấy muốn, vì vậy cô ấy đã để tôi đi.

Trước khi tôi bước vào nhà tang lễ của người thân, một chiếc xe cảnh sát chạy đến và vòng qua tôi trước khi rời đi. Tôi nghĩ rằng họ đang muốn khiến tôi sợ hãi; tuy nhiên, tôi có Đại Pháp và Sư phụ trong tâm, tôi không sợ gì cả. Vậy nên tôi lại tiếp tục làm việc mình cần làm.

Ngày hôm đó, tôi đã thuyết phục 11 người thân thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Đoàn Thanh niên, hay Đội Thiếu niên Tiền phong (gọi là “tam thoái”). Sau khi về nhà, tôi suy ngẫm về trải nghiệm ở ga tàu. Tôi nhớ lại rằng khi nhân viên khám xét tôi, tôi đã sợ hãi và tức giận, nghĩ rằng: Cô sẽ phải nhận quả báo như thế nào cho việc làm này?!

Tôi tự hỏi: Liệu đây có phải là suy nghĩ mà một người tu luyện nên có? Chúng ta muốn cứu độ hết thảy chúng sinh, chứ không phải chỉ những người đối xử tốt với chúng ta. Tại sao tôi lại oán giận cô ấy? Tại sao tôi không thể thể hiện sự từ bi đối với cô ấy? Tôi vẫn còn cách quá xa với yêu cầu của Pháp, tôi cần phải tinh tấn tu luyện!

Thật trùng hợp, khoảng một tháng sau, tôi lại phải đi tàu. Lần này tôi đi cùng chồng. Khi nghĩ về trải nghiệm trước của mình, tôi kết luận: “Nếu ai đó khám xét cơ thể tôi lần này, tôi phải loại bỏ tâm sợ hãi và chấp trước của mình và kiên nhẫn giảng chân tướng cho họ.“ Tôi sẽ nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, rằng các đệ tử Đại Pháp là những người tốt chiểu theo Chân Thiện Nhẫn và khuyên họ không nên giúp ĐCSTQ bức hại người tốt.

Chồng tôi không phải là một học viên. Mặc dù anh ấy không phản đối việc tu luyện của tôi, nhưng anh ấy cũng không tin rằng Đại Pháp là tốt; anh ấy bị lừa dối bởi những tuyên truyền của ĐCSTQ. Vì vậy, tôi đã nghĩ rằng nếu tình huống tương tự xảy ra một lần nữa, tôi sẽ phải giảng chân tướng cho nhân viên an ninh, và tôi rất có thể sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ từ chồng.

Tôi nhận ra rằng tôi cần phải kiên định chính niệm: Tôi là một đệ tử Đại Pháp, có Sư phụ và Pháp bảo hộ. Trách nhiệm của tôi là cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp. Bất kể áp lực hay hoàn cảnh khó khăn như thế nào, Sư phụ sẽ giúp tôi. Tôi vững tin vào những gì Sư phụ đã giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Kể từ thời điểm đó, tôi liên tục phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố tà ác đã lợi dụng cơ quan đường sắt để bức hại các đệ tử Đại Pháp, và những nhân tố gây trở ngại cho việc cứu độ chúng sinh của tôi.

Trên xe buýt, tôi nhìn ra cửa sổ với chính niệm. Vào lúc này, Pháp của Sư phụ đã triển hiện trong đầu tôi:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp chính càn khôn, Hồng ngâm II)

Trong phút chốc, nước mắt tôi tuôn rơi, và tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi luôn điểm hoá, che chở và giúp đỡ các đệ tử vào những lúc nguy cấp nhất. Toàn thân tôi tràn đầy lòng từ bi và năng lượng mạnh mẽ và tôi tin rằng bất kỳ khổ nạn nào cũng có thể được hoá giải dưới sự gia trì của Sư phụ.

Khi kiểm tra an ninh, không có chuông báo động khi thẻ căn cước của tôi được quét. Tôi và chồng đã vượt qua vòng kiểm tra an ninh một cách suôn sẻ. Sau đó, tôi không cảm thấy sốt sắng; Trong lòng tôi chỉ cảm tạ Sư phụ. Điểm đến của chuyến tàu là Thượng Hải. Một cuộc triển lãm quốc tế đang được tổ chức, và bất kỳ chuyến tàu nào đến Thượng Hải đều phải được kiểm tra lại. Khi tôi đi qua kiểm tra an ninh một lần nữa, tôi không bị động tâm và vẫn phát chính niệm. Kết quả là lần kiểm tra an ninh thứ hai cũng diễn ra suôn sẻ.

Thông qua hai trải nghiệm đó, tôi hiểu rõ hơn về trách nhiệm và sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Một lần nữa tôi cảm nhận được sự từ bi vĩ đại của Sư phụ, và uy lực của Đại Pháp.

Khổ nạn sinh tử

Vào một ngày chủ nhật sau khi đi tàu về từ đám tang, tôi đến công ty để làm thêm giờ. Ở đó ngoài tôi ra không có ai. Tôi bật máy tính lên thì thấy đã 9 giờ 17 phút sáng, lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói, như dao đâm vào vùng lưng bên trái của tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy đau dữ dội ở toàn bộ vùng bụng và cả hai đùi. Bởi vì cơn đau quá dữ dội, tôi cảm thấy cổ họng của mình hẹp lại. Sau đó tôi hét lên hai lần theo bản năng: “Xin Sư phụ cứu con! Xin Sư phụ cứu con!” Nhưng tôi nói không ra tiếng, tôi cảm thấy chỉ có môi của mình đang mấp máy. Tôi vật lộn và theo bản năng niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Tôi tiếp tục nhẩm đi nhẩm lại. Tôi muốn nói to nhưng tôi chỉ có thể mấp máy môi. Nhưng tôi không ngừng nhẩm niệm.

Cơn đau dữ dội khiến tôi ớn lạnh, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, và tôi thấy móng tay mình chuyển sang màu tím. Tôi nghiêng người về phía trước và phía sau một lúc. Khi tựa lưng vào ghế, tôi cảm thấy có một vật cứng chạm vào điểm đau ở lưng, đồng thời có lực tác dụng từ lưng ghế. Tôi muốn tìm nó bằng tay và ngay lập tức nghĩ: “Tôi không thừa nhận những điều này, chúng đều là giả tướng! Tại sao tôi phải xác định vị trí của nó?!” Tôi tiếp tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chỉ có một niệm trong đầu: “Tôi chắc chắn sẽ vượt qua được!”

Cứ như vậy, cơn đau không còn dữ dội và trong giới hạn tôi có thể chịu đựng được. Nó dường như đang từ từ giảm bớt. Tôi nghĩ mình phải ngồi dậy và phát chính niệm, nhưng trước tiên tôi cần phải đóng cửa văn phòng. Vì vậy, tôi từ từ đứng dậy và dựa vào tường. Dù sao tôi đang toát mồ hôi lạnh và áo sơ mi ướt đẫm. Tôi bước đến cửa, đóng cửa lại và từ từ quay lại. Cơn đau dữ dội đột nhiên biến mất không dấu vết, như thể nó chưa từng xảy ra. Tôi quay lại bàn làm việc và kiểm tra thời gian trên máy tính, lúc đó là 9 giờ 52 phút sáng.

Chỉ trong hơn 30 phút, tôi đã trải qua một quan sinh tử! Tôi biết rằng chính là Sư phụ đã gánh nghiệp cho tôi. Tôi nghĩ chắc mình đã trả xong một hoặc vài món nợ. Tôi một lần nữa chứng kiến ​​sự thần kỳ của Đại Pháp và sự vĩ đại và từ bi của Sư phụ! Sau đó, tôi không thể mô tả chính xác loại cảm giác đau đớn mà tôi đã trải qua. Khoảng một tháng sau, tôi nhận ra rằng cơn đau đó giống như một thứ mà người ta sẽ thấy trong các bộ phim: Một người bị ai đó đâm từ phía sau, chỉ có cán dao lộ ra. Nạn nhân lập tức ngã xuống và bắt đầu từ từ tắt thở.

Thông qua khổ nạn sinh tử này, Sư phụ từ bi đã điểm hoá rằng các đệ tử Đại Pháp cũng nên niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo!” Bởi vì Sư phụ đã giảng cho chúng ta trong Pháp:

“Chân Thiện Nhẫn tam tự thánh ngôn Pháp lực vô hạn
Pháp Luân Đại Pháp hảo chân niệm vạn kiếp tức biến” (Đối Liên, Hồng Ngâm 4)

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/3/419560.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/26/193338.html

Đăng ngày 06-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share