Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-03-2021] Tôi từng theo đuổi sự hoàn hảo trong mọi việc tôi làm và rất chấp trước vào “cái tôi”. Hơn 10 năm trước, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng đây là một chấp trước mạnh mẽ.
Trong những ngày đầu tu luyện, tôi cảm thấy mình đề cao rất nhanh. Tôi có thể cảm nhận được sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí mọi lúc. Tôi thấy vô cùng hạnh phúc và luôn nở nụ cười trên môi. Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng tu luyện thực sự rất nghiêm túc và không dễ dàng như tôi đã nghĩ ban đầu.
Mâu thuẫn trong hạng mục
Tôi và một học viên khác làm việc trong cùng một hạng mục Đại Pháp. Do tình huống yêu cầu, nên chúng tôi sống cùng nhau. Khi chúng tôi phát chính niệm và luyện công cùng nhau, tôi thường nhìn thấy anh ấy trong trạng thái không tỉnh táo. Tay anh ấy rũ xuống khi anh ấy phát chính niệm, và các động tác luyện công của anh ấy cũng không chính xác.
Tôi nhắc anh ấy phải tỉnh táo trong khi phát chính niệm và nói với anh ấy rằng phát chính niệm giống như một trận chiến giữa chính và tà ở một không gian khác. Nếu chúng ta làm không tốt, khó có thể tiêu trừ được những sinh mệnh tà ác. Tôi cũng đã nhắc nhở anh ấy luyện công phải chính xác.
Thay vì chấp nhận góp ý của tôi và tự sửa sai, anh ấy quay sang nói rằng tôi không tỉnh táo trong khi phát chính niệm, tay buông thõng và động tác luyện công của tôi không đúng.
Tôi không thể tin được những gì mình đang nghe! Tôi tin rằng chủ ý thức của tôi rất mạnh, chính niệm của tôi đã được phát đi tốt bởi vì tôi biết chúng rất quan trọng, và không thể nào các động tác luyện công của tôi lại không chính xác.
Tôi không thể vượt qua điều này. Tôi đã cố gắng giúp anh ấy, nhưng anh ấy quay sang đổ lỗi lại cho tôi về những gì tôi nói anh ấy đang mắc phải. Tôi đã không bình tĩnh, và cũng không thừa nhận rằng tôi có bất cứ điều gì không đúng. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã biết tầm quan trọng của các động tác luyện công và việc phát chính niệm. Tôi thường nỗ lực không ngừng để làm đúng những điều này và không thể chấp nhận rằng tôi có vấn đề với chúng.
Căng thẳng gia tăng
Không ai trong chúng tôi đề cao dựa trên Pháp, và cũng không coi mình là người tu luyện. Đó là bởi vì chúng tôi không nhận ra rằng Sư phụ đã sắp xếp khảo nghiệm này để chúng tôi đề cao tâm tính và buông bỏ chấp trước của mình.
Vài ngày sau, xung đột của chúng tôi leo thang. Kết quả là cả hai chúng tôi đều bị cựu thế lực can nhiễu và trở nên chấp trước hơn vào tình huống của nhau.
Tôi cảm thấy ngột ngạt và rất chán nản. Tôi không biết phải làm gì và đã khóc khi ở một mình. Tôi tự hỏi mình tại sao tôi không thể vượt qua quan này khi tôi thường làm ba việc một cách nghiêm túc?
Tôi cảm thấy nặng nề và không thể buông bỏ nó, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm hạng mục Đại Pháp với học viên này. Cảm xúc của tôi quá rõ ràng đến nỗi ngay cả các học viên khác cũng nhận thấy rằng khuôn mặt tươi cười của tôi đã bị thay thế bằng một khuôn mặt buồn bã. Tôi nhớ một lần, khi đang ngồi đả toạ, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng của Sư phụ nói: “Hãy mỉm cười!”
Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Điều này kéo dài khá lâu.
Sư phụ giảng:
“Thế nên tôi từng giảng rằng, các đệ tử Đại Pháp đã là một người tu luyện, nhìn vấn đề nên là phản đảo [so với] người thường. Có người cảm thấy gặp phải việc không vui bèn không vui, thế chư vị chẳng phải là con người rồi? Có gì khác đâu? Khi gặp việc không vui, chính là lúc chư vị tu luyện bản thân mình, lúc tu tâm.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)
Mong muốn đề cao
Tôi biết rằng mình đã không làm tốt với tư cách một người tu luyện, và tôi đã quá chấp trước vào hoàn cảnh của học viên khác. Tôi đã cố gắng loại bỏ chấp trước của mình, vì vậy tôi quay lưng lại với anh ấy trong khi phát chính niệm và luyện công. Tôi không còn động tâm với những gì anh ấy nói, và tôi chỉ tập trung vào việc đề cao bản thân.
Sau đó, khi tôi đang luyện công, khảo nghiệm lại đến. Anh ấy lại chỉ ra những vấn đề tương tự, và tôi thấy thật kinh khủng. Tôi nói: “Bạn cũng có những vấn đề giống như tôi. Tại sao bạn lại chỉ trích tôi? Hãy cùng nhau tu luyện và đề cao bản thân!”
Tôi đã rất tức giận sau khi nói ra điều này. Sau đó Pháp của Sư phụ đã thức tỉnh tôi:
“Nếu ai nói họ không tốt, họ sẽ không vừa ý; tâm danh lợi đã xuất hiện hoàn toàn.“ (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết mình đã sai một lần nữa. Tôi đã không bảo trì tâm tính của mình và đánh mất một cơ hội khác để đề cao. Bởi vì tôi không biết cách hướng nội, tâm tính của tôi không thể đề cao. Đó là lý do tại sao quan này đã kéo dài quá lâu và rất khó để tôi vượt qua.
Từ đó trở đi, tôi coi người học viên kia như một tấm gương phản chiếu của chính mình. Khi tay anh ấy rũ xuống và anh ấy ngủ gật, tôi ngừng chấp trước vào tình huống của anh ấy và hướng nội để tu luyện bản thân. Khi quan này xuất hiện lại sau đó, tôi không còn động tâm nữa. Tôi nói với anh ấy: “Nếu bạn thấy lòng bàn tay của tôi rũ xuống và tôi ngủ gật, hoặc tôi thấy bạn làm những điều tương tự, thì phải có điều gì đó để chúng ta tu luyện.”
Một buổi sáng, tôi thấy một gói lớn quấn băng keo rơi ra khỏi tủ khi tôi đang phát chính niệm. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang nói với tôi rằng gánh nặng của tôi đã được trút bỏ. Trên thực tế, những khảo nghiệm này đều là sự an bài từ bi của Sư phụ để tôi đề cao. Chúng được dùng để tôi buông bỏ “tự ngã”. Phong thái tươi cười của tôi cũng trở lại.
Tôi nhận ra rằng tu luyện giống như xây một tòa nhà cao tầng vậy. Nó phải được xây từng tầng một. Một người tu luyện phải trải qua những bài kiểm tra và những khó khăn mà anh ta không thể vượt qua, giống như một tòa nhà cao tầng.
Quan niệm người thường và ma tính được phơi bày
Một học viên và tôi đã thiết lập điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng nhỏ vào năm 2013. Chúng tôi đã làm việc rất tốt cùng nhau. Về mặt tài chính, chúng tôi đã tự túc và không nhận phó xuất tiền từ các học viên khác. Ngoài những người khá giả và khăng khăng muốn đóng góp để giúp trả tiền mua tài liệu, chúng tôi thường không nhận bất kỳ khoản tiền nào từ các học viên.
Tuy nhiên, sau hai năm điều hành điểm sản xuất tài liệu, mâu thuẫn giữa chúng tôi đã nổi lên. Người học viên kia bắt đầu phàn nàn và đổ lỗi cho tôi về nhiều thứ. Lúc đầu tôi thấy ổn với anh ấy, nhưng ngay sau đó tôi không thể xử lý được và tôi đã cáu kỉnh.
Tôi bắt đầu đổ lỗi cho anh ấy đã không hướng nội khi anh ấy không làm tốt các tài liệu. Tôi đã không giữ vững tâm tính tốt và tâm tranh đấu của tôi đã nổi lên. Các cuộc đối đầu của chúng tôi rất quyết liệt. Quá trình đó bộc lộ cho tôi thấy rằng tôi đã coi thường anh ấy. Ma tính đã khống chế chúng tôi, khiến chúng tôi không khác gì những người thường.
Khi gặp vấn đề, cả hai chúng tôi đều đổ lỗi cho nhau thay vì hướng nội và tu luyện bản thân. Trong một thời gian dài, chúng ta đã bị mắc kẹt trong quan niệm “Tôi đúng anh sai”. Đơn giản là chúng tôi không thể nhìn thấu giả tướng và không thể đột phá.
Sư phụ giảng:
“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất. ” (Nhận thức tiếp nữa, Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi đã hiểu tại sao tôi lại cư xử như vậy. Quan niệm người thường và ma tính của tôi đều bị phơi bày. Tôi sẽ không gặp phải quan này nếu tôi không có những quan niệm và chấp trước ấy. Tôi nhận ra rằng tất cả đều là lỗi của mình bởi vì tôi đã không học Pháp tốt và không tu luyện tốt. Trên thực tế, khi tôi nghĩ rằng anh ấy có vấn đề, thì chính tôi mới là người có vấn đề.
Tôi bắt đầu hướng nội và nhận thấy mình có nhiều quan niệm và chấp trước của người thường, chẳng hạn như tâm hiển thị, tâm tranh đấu và tật đố. Tôi cũng thấy rằng mình sợ các vấn đề sẽ phát sinh nếu anh ấy không thể tu luyện tốt, vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự vận hành của điểm sản xuất tài liệu.
Khi gặp vấn đề, tôi sẽ đổ lỗi, thay vì từ bi chỉ ra khuyết điểm và thảo luận tình hình với anh ấy.
Tôi cảm thấy thư giãn sau khi tìm ra vấn đề của mình. Tôi quyết định buông bỏ quan niệm và chấp trước của mình và phối hợp vô điều kiện với anh ấy như một chỉnh thể.
Từ đó trở đi, tôi sản xuất ra các tài liệu với tâm thuần tịnh. Tôi đã không nghĩ về bất cứ điều gì trong khi tôi làm. Khi xảy ra sự cố với quá trình in, tôi sẽ ngay lập tức nói với máy in: “Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi. Tất cả là do những tư tưởng bất thuần tịnh của tôi.” Kết quả là, trang tiếp theo sẽ in ra tốt.
Trong tám năm qua, chúng tôi đã đảm bảo rằng các tài liệu có chất lượng tốt. Chúng tôi đã kịp thời cung cấp tài liệu cho các học viên địa phương, điều này đã đóng một vai trò tích cực trong việc cho nhiều người biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại trong khu vực của chúng tôi.
Tôi đã nhìn thấy một ngôi chùa vàng trên bầu trời vào năm 2018 khi tôi đang đi xe buýt để chuyển gói sách “Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản” cho các học viên khác. Tôi nhìn quanh và không thấy một ngôi chùa thật nào gần đó.
Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ vì tôi làm tốt. Giờ tôi biết mình có thể làm ra những tài liệu chất lượng cao một cách hiệu quả với một tâm thái thuần tịnh.
Tôi rất biết ơn sự từ bi của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ!
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/18/420109.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/25/193315.html
Đăng ngày 20-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.