Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-03-2021] Con trai tôi là người có thói quen tiêu xài hoang phí, một năm trước, cháu đã nợ 38.000 nhân dân tệ trong các khoản vay trực tuyến và cháu không thể trả nợ được. Sau khi chúng tôi nói chuyện, cháu hứa rằng sẽ không vay tiền nữa nên tôi đã trả hết nợ cho cháu.
Chấp trước vào tình
Nhưng không đến ba tuần sau, con trai tôi lại khăng khăng đòi ra khỏi thị trấn để tham gia vào một cuộc đua xe hơi, nơi chỉ dành cho những người giàu có đến cá cược. Cháu thuê một người đi cùng và trả mọi chi phí ăn ở cho người ấy. Khi quay về, cháu đã mắc thêm khoản nợ 6.000 nhân dân tệ.
Vì con trai tôi không giữ lời hứa, nên tôi đã từ chối giúp cháu trả món nợ ấy. Không những vậy, tôi còn mắng chửi cháu. Sau bữa ăn tối, cháu nói: “Con xin ra ngoài đi dạo chút.”
Sau 11 giờ đêm, tôi nhận thấy con trai vẫn chưa về nhà và gửi tin nhắn hỏi khi nào thì cháu sẽ về. Con trai trả lời: “Con sẽ không về nữa.” Có lẽ, cháu đã đến ở với một người bạn thân, cũng là bạn cùng lớp. Vì vậy, tôi không để tâm đến điều cháu nói. Tuy nhiên, sáng hôm sau con trai tôi không về nhà cũng như không trả lời tin nhắn của tôi. Khi tôi gọi cho cháu, cháu không trả lời. Điều đó khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Ba ngày sau, mặc dù tôi hiểu rằng Sư phụ cũng bảo hộ người thân của các học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi phải gọi cho em trai mình. Sau khi con trai tôi tốt nghiệp, cháu đã làm việc tại công ty của em trai tôi trong một vài năm và họ rất hợp nhau. Con trai tôi không trả lời khi em trai tôi gọi cháu. Tôi bị kích động hơn và mất ngủ vì nó. Cuối cùng tôi trằn trọc trên giường, các tư tưởng xấu nổi lên xung đột với nhau.
Vào ngày thứ tư, con trai tôi vẫn chưa trở về nhà. Trong ngày hôm ấy, tôi đã rất bận rộn và hoàn toàn quên về điều đó. Tuy nhiên, vào ban đêm, chính niệm của tôi giảm xuống, và tà niệm chiếm ưu thế. Một trong những đứa con của bạn tôi gần đây đã tự tử bằng cách nhảy ra khỏi tòa nhà và tôi sợ rằng con trai tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi đã cố gắng xua tan những suy nghĩ như vậy bằng cách học thuộc Pháp và bình tâm lại.
Tôi tự nhủ: “Nếu con trai mình tự kết liễu cuộc đời mình, mình có hối hận vì đã không giúp nó lần này không?” Sau đó, cứ như thể tôi đang xem một bộ phim, những hình ảnh về cuộc sống của con trai tôi từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành hiện ra trước mắt tôi: Khi còn nhỏ, cháu là một đứa trẻ rất đáng yêu, nhưng càng lớn, cháu càng trở nên nổi loạn.
Vì vậy, tôi thực sự lo lắng cho cháu và làm những việc mà một người mẹ cần làm. Dù đôi lúc thiếu hiền hoà, và hơi nóng nảy nhưng tôi chưa bao giờ đối xử tệ bạc với con. Con trai đã không giữ lời nên tôi đã chỉ trích cháu vài lần, và điều đó không sai. Nhưng tại sao trong sâu thẳm tôi vẫn lo lắng như vậy? Tất cả đều là thể hiện của chấp trước vào tình.
Thực ra, con trai tôi là người khá hướng ngoại. Cháu không phải là loại người sẽ chỉ vì chút khó chịu nào đó mà nghĩ đến chuyện tự tử. Nhưng tại sao con không về nhà? Tôi không thể tìm ra cháu. Đột nhiên, một niệm xuất hiện trong đầu tôi: “Can nhiễu!” Đúng vậy, chắc hẳn là cựu thế lực đang cố gắng ngăn cản tôi giải cứu các đồng tu; cựu thế lực đang lợi dụng cái tình đối với con trai để can nhiễu vào tôi.
Điều tôi cần làm là giữ vững tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi tin rằng Sư phụ sẽ chăm sóc cho con trai tôi và cháu sẽ ổn. Nhưng nếu con trai thực sự tự tử, thì đó chính là điều mà cựu thế lực sẽ sử dụng để khảo nghiệm tôi. Vì vậy, tôi sẽ không bị chúng lừa một lần nữa. Khi nghĩ về điều đó, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và chìm vào giấc ngủ.
Tống khứ chấp trước vào tình
Ngày hôm sau, tôi đến sân bay để đón các luật sư mà chúng tôi đã thuê để bào chữa cho các học viên bị giam giữ. Sau khi chúng tôi đến trại tạm giam và kết thúc cuộc gặp với các học viên, tôi đưa các luật sư trở lại sân bay. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ và tôi có thể về nhà rất sớm vào buổi chiều.
Đêm đó, con trai tôi cuối cùng cũng về nhà. Cháu về phòng và không ra ngoài ăn tối. Tôi không hào hứng hay khó chịu và coi đó chỉ là một ngày bình thường. Sau khi tôi gọi cho con, cháu đã ra bàn ăn. Tôi hỏi gần đây con ở đâu, cháu nói: “Con đã suy nghĩ về những chuyện này chuyện kia.” Chuyện này kia đó chính là việc con trai của bạn tôi đã tự tử.
Khi nghe đến đây, cha của cháu đã nổi giận. Ông cởi một chiếc dép, vừa chửi bới vừa đánh vào đầu cháu rất mạnh. Con trai tôi bị kích động và nói: “Con muốn chết ngay bây giờ.” Nó gục đầu xuống bàn cà phê, sau đó đứng dậy và chạy sang phía bên kia phòng. Cháu đập đầu vào tường rất mạnh ba lần. Sau đó cháu ngã xuống và nằm bất động. Chân tay cháu co giật vài cái rồi ngừng cử động.
Cứ như thể tôi đang xem chồng và con trai mình diễn một vở kịch vậy. Tôi minh bạch rằng, dù cựu thế lực có dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa, chúng cũng không thể dùng tình để can nhiễu tôi, vì tôi sẽ không bị lừa một lần nữa. Vài phút sau, con trai tôi đứng dậy, trở về phòng và đóng sầm cửa lại.
Sau đó, con trai tôi ngày càng hiểu chuyện hơn và cuối cùng quay trở lại tu luyện Đại Pháp – cháu từng tu luyện khi còn nhỏ. Bạn gái của cháu cũng là một học viên, chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện. Gia đình tôi đã trở thành một gia đình tu luyện. Hai học viên mà tôi đã giúp giải cứu đã trở về nhà an toàn sau 37 ngày bị giam giữ.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/2/419643.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/25/193314.html
Đăng ngày 13-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.