Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-04-2021] Minh Huệ đã đăng nhiều bài viết về bảo mật điện thoại di động. Thậm chí có một tập sách nhỏ về chủ đề này, nhưng các vấn đề vẫn tồn tại, đặc biệt là với các nữ học viên lớn tuổi.
Một đồng tu nói với tôi rằng một cảnh sát vốn thông cảm với các học viên, đã cảnh báo cô ấy không gặp gỡ những nữ học viên lớn tuổi.
Cảnh sát nói: “Chúng tôi nghe lén điện thoại của họ và nghe được mọi thứ họ nói trên điện thoại. Chúng tôi hiểu mọi ký hiệu mật mà họ sử dụng, chẳng hạn như ‘Bánh của bạn rất ngon. Xin hãy mang thêm cho tôi’ có nghĩa là họ cần thêm các tài liệu Pháp Luân Công, vì vậy họ gọi cho người sản xuất tài liệu để gửi đến thêm cho họ. Chúng tôi biết mọi thứ-chúng tôi không phải là kẻ ngốc. Chúng tôi biết Pháp Luân Công thực chất là như thế nào, do đó chúng tôi không muốn sách nhiễu các vị. Nếu không thì chúng tôi có đủ mọi bằng chứng để bắt các vị.”
Học viên này đã nghĩ đến việc ra nước ngoài. Một phụ nữ lớn tuổi hỏi cô ấy về kế hoạch của cô trên điện thoại và cảnh sát đã nghe được và tịch thu hộ chiếu của học viên này. Thậm chí cảnh sát còn biết được học viên này học Pháp hằng ngày khi nào và ở đâu bởi vì những phụ nữ lớn tuổi đã hỏi về những việc đó trên điện thoại.
Học viên này đã nói với tôi về việc gì đó đã xảy ra ở một thị trấn khác. Bốn học viên trẻ đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu quy mô lớn cho các học viên trong thành phố. Họ chú ý đến an toàn và không bao giờ mang theo điện thoại tới đó. Các học viên tới đó cũng không được phép mang theo điện thoại di động.
Điểm sản xuất tài liệu vận hành suôn sẻ trong vài năm nhưng một ngày nọ đã bị cảnh sát lục soát. Cả bốn học viên này đều tình cờ có mặt ở đó và tất cả đều bị kết án tù.
Sau đó một cảnh sát đã nói với các học viên rằng họ đã nghe lén một vài phụ nữ lớn tuổi nói chuyện về điểm sản xuất tài liệu trên điện thoại. Những người phụ nữ này nói về mọi thứ trên điện thoại. Cảnh sát đã nghe lén điện thoại của họ trong vài năm và đã biết mọi chi tiết về điểm sản xuất tài liệu này-như nơi họ cất giữ tài liệu, ai làm và khi nào họ gặp nhau. Do đó, họ đã tấn công vào điểm sản xuất tài liệu khi cả bốn học viên ở đó.
Tổn thất là rất lớn và để lại bài học sâu sắc. Những phụ nữ lớn tuổi có nên chịu trách nhiệm không? Tôi không biết liệu họ có bao giờ nghĩ về việc này không.
Tôi cũng đã chứng kiến những việc tương tự. Nhiều học viên đã thiết lập các điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Các điểm sản xuất tài liệu này thường là nơi học Pháp nhóm. Sau khi học Pháp, các học viên thường nói chuyện về các vấn đề của điểm sản xuất. Mặc dù chúng tôi đã liên tục đề nghị các học viên không mang theo điện thoại di động, nhưng một số người vẫn làm vậy. Chúng tôi không biết việc đó cho tới một ngày chuông điện thoại vang lên. Chúng tôi đã nói về nhiều chuyện khi có các điện thoại ở quanh.
Nếu họ tắt tiếng điện thoại của họ, chúng ta thậm chí sẽ không biết rằng có chiếc điện thoại nào trong phòng hay không.
Một số học viên mang điện thoại theo họ đến mọi nơi: phát tài liệu, làm tài liệu, và giảng chân tướng nơi công cộng. Họ tin rằng chính niệm của họ có thể bảo vệ họ và phớt lờ kiến nghị của các học viên khác.
Tôi không biết liệu họ có đọc các bài viết trên Minh Huệ đã chỉ rõ vấn đề hay không. Tuy nhiên một số học viên vẫn hỏi về tài liệu qua điện thoại.
Tôi không muốn trách cứ họ, nhưng các bạn đồng tu, chẳng phải chúng ta là người tu luyện sao? Chúng ta không phải có trách nhiệm với các học viên khác và chúng sinh hay sao? Chúng ta muốn
“…tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã” (Phật tính vô lậu-Tinh tấn yếu chỉ)
Nếu bạn không chú ý đến bảo mật và làm rò rỉ thông tin trên điện thoại, chẳng phải đó là lỗi của bạn nếu các đồng tu bị bắt, điểm sản xuất tài liệu bị phá hủy và không thể cứu chúng sinh được hay sao?
“Pháp đồ thụ ma nạn
Huỷ đích thị chúng sinh
Tạm dịch:
Pháp đồ thụ ma nạn
Huỷ đích thị chúng sinh ”
(Sinh sinh vi thử sinh-Hồng Ngâm III)
Mỗi học viên sống ở Trung Quốc Đại lục đều biết khó khăn tới mức nào để duy trì môi trường tu luyện tại gia đình nếu một số thành viên trong gia đình không phải là học viên. Khi một học viên bị bắt, môi trường gia đình bị phá hủy nghiêm trọng. Ngay cả các thành viên gia đình biết chân tướng về Pháp Luân Công vẫn có thể can nhiễu các học viên do chịu áp lực.
Sư phụ đã giảng rõ cho chúng ta:
“Hiện nay tất cả các thiết bị điện tử mà chư vị mang trên thân như điện thoại, máy tính, v.v., những thứ kết nối mạng lưới Internet, đều là thiết bị nghe lén.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Tại sao bạn vẫn không nghe theo? Tại sao bạn phải tự nguyện cung cấp thông tin cho tà ác? Bạn có ở trong Pháp không?
Tôi cho rằng có hai nguyên nhân chính khiến các học viên lớn tuổi không thể sống thiếu điện thoại di động. Thứ nhất là họ cảm thấy cô đơn. Thứ hai là họ có chấp trước mạnh mẽ vào con cái; họ cần nói chuyện với chúng. Chẳng phải đây là những thứ mà người tu luyện cần buông bỏ sao? Không phải chúng ta muốn về nhà cùng Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp sao? Tại sao chúng ta không buông bỏ những chấp trước này? Chúng ta sẽ lên thiên thượng cùng di động của chúng ta sao?
Nhiều sự cố đã xảy ra và chúng ta đã tổn thất quá nhiều vì một số học viên không chú ý đến bảo mật điện thoại di động. Nhưng một số người trong chúng ta vẫn không nhận thức được tính nghiêm trọng của nó. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy mình phải viết bài chia sẻ này.
Xin tha lỗi cho tôi nếu ngữ điệu của tôi quá gay gắt.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/19/423452.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/7/192219.html
Đăng ngày 08-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.