Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-03-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2019 và luôn cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện.

Loại bỏ nghiệp bệnh

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã thanh lý thân thể và tiêu nghiệp cho tôi. Tôi bị tiêu chảy. Tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, lại đã phải quay lại đó. Tôi liên tục ra vào như thế, và bắt đầu lo lắng vì hậu môn của tôi bị đau ghê lắm. Ý niệm của con người về việc có một căn bệnh xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải đến bệnh viện để cấp cứu nếu cứ tiếp tục như thế này. Tôi không biết phải làm gì.

Tôi giữ chặt ống nước bằng cả hai tay vì quá đau. Tôi nhắm mắt lại và nói trong tâm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Tôi gần như phát khóc vì quá đau. Tâm trí tôi trở nên bất ổn và tôi nghĩ rằng mình sắp gục ngã. Những lời của Sư phụ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí:

“Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái; bởi vì hoàn [trả] nghiệp, nó sẽ thể hiện tại các phương diện khác nhau. Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có.” (Bài giảng thứ Sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hét lên trong tâm: “Ta là một đệ tử Đại Pháp. Ta là đệ tử của Sư phụ. Ta phải vượt qua quan khảo nghiệm này. Xin Sư phụ giúp con!”

Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy Sư phụ từ bi đặt câu này vào tâm trí tôi: “Hãy đối mặt với nỗi đau một cách bình tĩnh, Sư phụ đang chăm sóc mọi thứ”.

Ngay lập tức tôi được kéo trở lại, ra khỏi bờ vực của sự sụp đổ. Tôi lại trở nên tràn đầy sức mạnh. Từ đáy lòng, tôi hét vào nỗi đau này: “Thôi đi! Ta không sợ ngươi đâu. Ta là một đệ tử Đại Pháp, ta có Sư phụ của ta!” Với sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, cuối cùng tôi đã chế ngự sau gần hai ngày để vượt qua việc tiêu trừ nghiệp lực. Trải nghiệm này khiến tôi tự tin để coi mình là một người tu luyện, có thể đối mặt với những khảo nghiệm trong tương lai và tiêu trừ nhiều nghiệp hơn.

Không lâu sau tôi lại trải qua đợt tiêu nghiệp thứ hai. Lần này, tôi bị nôn mửa và tiêu chảy. Sự tra tấn kép nhanh chóng khiến tôi đến bờ vực của sự suy sụp tinh thần. Tôi không biết khi nào điều này sẽ kết thúc. Tuy nhiên, từ trải nghiệm vừa qua của tôi về việc chịu đựng nỗi đau đã khiến tôi quyết tâm vượt qua nó. Tôi lặp đi lặp lại trong tâm trí, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Sư phụ, hôm nay con phó thác bản thân cho Ngài. Con làm theo chỉ bảo và sự an bài của Ngài. Mọi thứ đều tùy thuộc vào Ngài!“

Vừa nghĩ tới đây, tôi đột nhiên nhìn thấy trong đầu mình có một vật chất cực kỳ tinh xảo màu đen tản ra không trung. Tiêu nghiệp là việc chúng ta phải trải qua trong quá trình tu luyện. Đó là một khảo nghiệm xem các đệ tử Đại Pháp tin tưởng vào Sư phụ và Pháp như thế nào. Chỉ cần chúng ta quyết tâm vượt qua khảo nghiệm, Sư phụ sẽ từ bi chăm sóc và giúp đỡ chúng ta.

Moi đi từ gốc rễ

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chỉ biết rằng tôi nên tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Những lời dạy của Sư phụ luôn lấp đầy tâm trí tôi, nhưng tôi e sợ rằng mình không thể làm tốt.

Một ngày nọ, con trai tôi, đang học cấp hai, nghịch điện thoại trong giờ làm bài tập về nhà. Khi tôi hối thúc cháu tập trung vào bài tập, cháu không hài lòng về điều đó và trách lại mẹ.

Tôi tiếp tục nói chuyện với cháu, và cháu lại đáp trả. Sau việc này, mẹ con tôi đã có một cuộc tranh cãi. Cháu rủa xả tôi và xông vào đánh tôi. Tôi tự nhủ rằng đây là một khảo nghiệm, và tôi không nên bị tác động hay tức giận. Tôi nói với cháu về hành vi không phù hợp của cháu, và nghĩ rằng tôi đang hành xử phù hợp với Pháp.

Sư phụ giảng:

“Thông thường chúng đột nhiên xuất hiện, [như thế] mới có thể khảo nghiệm tâm tính con người, mới có thể làm cho tâm tính con người thật sự đề cao lên, coi xem có thể giữ vững tâm tính hay không, vậy mới có thể xem rõ được; do đó những mâu thuẫn xảy đến không hề tồn tại ngẫu nhiên.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Từ một phòng khác, cha tôi gọi tôi, yêu cầu tôi ra ngoài và ngừng kỷ luật con trai tôi. Thấy tôi không ra khỏi phòng con trai, cha tôi vào thẳng phòng và lôi tôi ra ngoài. Khi con trai tôi nhìn thấy ông ngoại đến để bênh cháu, ngay lập tức cháu đứng trên giường và hét vào mặt tôi, như thể cháu không sợ bất cứ điều gì. Trong khi dỗ dành cháu, cha tôi đã đẩy tôi ra khỏi phòng.

Tôi vô cùng tức giận, nước mắt chảy dài trên mặt. Tôi khóc và nói với cha: “Con trai con đã đánh mẹ nó. Thay vì kỷ luật cháu, cha lại đã đẩy con ra ngoài. Chẳng lẽ cha vẫn bảo vệ nó sau khi nó đã xúc phạm và làm tổn thương mẹ của mình ư? Nếu con đánh mẹ con, cha có bỏ qua việc đó không? Tại sao cha lại chiều chuộng cháu nó như thế này?” Tôi thực sự không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, và ma tính của tôi phát ra.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã bình tĩnh lại và nghĩ rằng mình là một người tu luyện. Sao tôi có thể cư xử như một người thường được? Cơn giận của tôi lắng xuống ngay lập tức. Tôi trở nên bình tĩnh và hòa ái như thể đã gỡ bỏ được một tảng đá lớn đè lên tôi. Tôi bắt đầu bình tĩnh hướng nội. Tại sao tôi cảm thấy bị sai? Tại sao tôi lại tức giận? Tôi đã nghĩ rằng cha tôi sẽ giúp tôi giáo dục con trai tôi, nhưng ông đã đứng về phía cháu. Tôi đã không thực hành được Nhẫn vì sâu trong tâm tôi là sự oán hận. Là một người tu luyện, tôi phải tuân theo các yêu cầu của Sư phụ, “… đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu. Người ta bắt nạt các vị thật tệ hại mà trong tâm các vị không được đối xử với người ta như thế, mà trái lại phải cảm tạ người ta.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng tôi nên giáo dục con trai mình một cách bình tĩnh và kiên nhẫn, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau khổ. Tôi biết hẳn phải có một chấp trước nào đó mà tôi chưa tìm ra. Tôi tự hỏi bản thân điều gì đã gây ra sự bất đồng khiến tôi tranh cãi với con trai mình. Tôi đã lo lắng rằng tật xấu của cháu sẽ cản trở nó trong học tập và sự nghiệp sau này.

Trước khi đắc Pháp,tôi đã từng dạy cháu ở nhà, và con trai tôi đã được rèn luyện kỷ luật tốt. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện một thời gian, tôi đã lúng túng không biết làm thế nào để giáo dục con trai mình.

Khi tôi học Pháp không nhiều, tôi dễ nổi giận. Và sau khi tôi tức giận, tôi sẽ cãi nhau với con trai tôi. Thật khó cho tôi bảo trì tâm tính của mình. Tôi thường đấu tranh và băn khoăn không biết có nên kỷ luật con trai hay không. Tôi muốn biết làm thế nào tôi có thể đề cao tâm tính của mình trong việc kỷ luật cháu, mà không phát sinh tâm tranh đấu với cháu. Tuy nhiên, nếu tôi không kỷ luật con trai, tôi sẽ không được coi là một phụ huynh có trách nhiệm.

Qua sự việc mâu thuẫn này với cha mình, tôi nhận ra rằng tôi đã đúng khi kỷ luật con trai mình, nhưng tôi phải cư xử như một người tu luyện, và loại bỏ cảm xúc của mình. Tôi không cần phải lo lắng về tương lai của con trai vì số phận của cháu đã được an bài từ khi sinh ra. Không xúc động, tôi có thể bình tĩnh hiểu được cháu, nói chuyện với cháu từ góc độ của cháu, và hướng dẫn con cách xử lý mọi việc và đối xử với mọi người một cách tôn trọng.

Tôi đã nói chuyện với một đồng tu về tình huống của con trai tôi. Cô ấy nói: “Tôi biết bạn là một bà mẹ đơn thân và sống với cha mẹ của bạn. Cuộc sống đôi khi có thể khó khăn với bạn, nhưng lần này tôi sẽ không thông cảm với bạn. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho con trai của bạn. Chính sự xung đột là do tình cảm của bạn – cảm xúc của bạn. Bạn quá chấp trước vào con trai mình và luôn tập trung vào lỗi lầm của cháu. Vì sơ hở của bạn, cựu thế lực đã lợi dụng bạn và khiến con trai cãi vã với bạn. Cháu đang giúp bạn tìm ra sơ hở của mình đấy, và đang giúp bạn tu luyện. Bạn vẫn muốn tranh luận với cháu sao?”.

Tôi đã bị sốc với những gì học viên này nói. Tôi đã sai. Rõ ràng là tôi đã gây ra mọi rắc rối. Tại sao tôi phải tranh đua với con trai mình? Khoảnh khắc tôi hiểu ra điều này, tôi gần như đã khóc, và nhận ra rằng tôi đã đối với con trai và bố mẹ tôi khủng khiếp như thế nào. Tôi đứng dậy, cảm ơn cô ấy rồi về thẳng nhà xin lỗi con trai và bố mẹ.

Kể từ khi nhận ra vấn đề của mình, tôi đã cố gắng buông bỏ tình, và luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi không nên để bất kỳ chấp trước nào chi phối mình. Tôi nên bao dung những thiếu sót của con bằng lòng từ bi và sự nhẫn nại.

Không có sự can nhiễu của tình, tôi trở nên kiên nhẫn hơn, biết cân nhắc, và quan tâm hơn đến cảm xúc của con. Cháu cũng dần thay đổi để tốt hơn. Con trai tôi đã trở nên tích cực, vui vẻ hơn và sẵn sàng làm theo sự hướng dẫn của tôi.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/20/421010.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/3/192158.html

Đăng ngày 06-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share