Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Australia
[MINH HUỆ 13-03-2010] Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công từ tháng Hai năm 2010. Khi nhớ lại lần đầu đọc Chuyển Pháp Luân, nước mắt tôi lại trào ra.
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo khó. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm việc cho Chính phủ. Năm 1992, tôi bắt đầu công việc làm ăn riêng. Sau đó, công ty bị thua lỗ và phải đóng cửa vào năm 2005. Khi đó cuộc hôn nhân của tôi cũng kết thúc. Làm ăn mất mát và hôn nhân tan vỡ đã đẩy tôi đến bờ vực của sự khủng hoảng tinh thần. Mái tóc đen của tôi rụng trong ba ngày. Sau đó, tôi bắt đầu suy nghĩ và tìm kiếm ý nghĩa chân chính của cuộc sống. Tôi đến chùa học Phật Pháp, với hy vọng có thể tìm cho mình lời giải đáp. Tôi cũng đọc nhiều kinh sách của Khổng giáo, Phật giáo, và Đạo giáo trong nhiều năm, trì giới Phật giáo và ăn chay trong vòng 5 năm. Tuy vậy, tôi vẫn không tìm thấy được cho mình sự thanh thản và giải thoát tối hậu.
Đến tận tháng Hai năm 2010, vợ tôi được người ta giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp ở Malaysia. Cô ấy đã mua cuốn Chuyển Pháp Luân về cho tôi. Lúc đầu, tôi cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt. Nhưng đêm đó, khi mở sách vào ban đêm và nhìn thấy ảnh Sư Phụ, tôi cảm thấy chấn động. Tôi đã thấy Sư Phụ ở đâu rồi nhỉ? Tôi không thể nói, nhưng chắc chắn tôi đã nhìn thấy Ngài. Tôi nhìn Sư Phụ và thấy Ngài cũng đang nhìn tôi. Tôi cảm nhận được sự tĩnh lặng và bình an chưa từng có. Tôi thấy bức hình Sư Phụ không phải trong không gian hai chiều mà là ba chiều. Tôi có thể nhìn thấy Ngài như thể chính Ngài đang đứng đó trước mặt tôi, tôi cảm nhận được năng lượng mà Ngài truyền đến tôi. Đôi mắt Ngài tràn ngập sự từ bi và khích lệ. Nước mắt tôi chảy dài. Ôm sách vào lòng, tôi thầm thì: “Sư Phụ, sao Ngài không đến sớm hơn?” Tôi đọc cuốn sách một mạch không ngừng. Tôi không nhớ được thời gian dài bao lâu, nhưng những ngày đó, trừ khi ăn bánh mỳ và đi vệ sinh, thì tôi hoàn toàn dành thời gian để đọc sách. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi cảm thấy mình vô cùng thanh thản và tự do. Tôi nhận thấy không một tôn giáo nào có thể cho tôi sự thanh thản, vì truy cầu sự thanh thản cũng là một hình thức của chấp trước, đó cũng chính là rào chắn lớn nhất để đạt đến sự thanh thản thật sự. Học Pháp với sự truy cầu, người ta rốt cuộc chẳng đạt được gì cả.
Tôi đã đọc rất nhiều kinh sách, nhưng không cuốn nào trong đó lại cho tôi cảm giác cảm ứng như với Chuyển Pháp Luân. Từng câu trong Chuyển Pháp Luân đều phóng ra năng lượng rất mạnh khiến tôi cảm thấy bình an, yên tĩnh, và khơi dậy tâm từ bi. Tất cả những chấp trước của tôi như oán giận, ham muốn lợi ích cá nhân, ghen ghét, buồn phiền, sợ hãi, bất lực, và tham lam, đều tan chảy mà chẳng biết. Tất cả mọi thứ xung quanh tôi trở nên đáng yêu. Nó thật sâu sắc, tuyệt diệu và không thể tin được. Tôi tự hỏi mình đức nhiều đến đâu mà có được may mắn này, được học Đại Pháp quý giá và tuyệt diệu này. Chỉ một thứ mà tôi có thể làm được, đó là chia sẻ kinh nghiệm này của mình với tất cả mọi người, những người có quan hệ tiền duyên với tôi, để giúp họ cũng có thể học Pháp.
Là học viên mới, tôi biết thời gian tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp là rất ngắn ngủi. Tôi cần phải nỗ lực gấp đôi để có thể thực hiện ba điều mà Sư Phụ yêu cầu chúng ta, trợ giúp Sư Phụ cứu độ chúng sinh. So sánh với những học viên lâu năm, tôi đã bỏ lỡ cả chục năm tu luyện. Nếu không tinh tấn, sao tôi có thể hoàn thành ước nguyện tiền sử của mình trong thời gian còn lại?
Lúc đầu học Pháp, trở ngại lớn nhất đến với tôi chính là “tri thức” của bản thân. Trước khi đến với Đại Pháp, tôi tự hào bản thân mình là một trí thức. Tuy vậy, sau khi học Pháp, tôi nhận ra những lý thuyết kinh điển mình đã học chỉ là một chút xíu của sự thật chân chính. Khi đọc các bài giảng của Sư Phụ, tôi thường bị chúng can nhiễu. Ví dụ, khi đọc một số câu, đột nhiên một câu tương tự như vậy trong một cuốn sách người thường xuất hiện trước mắt tôi. Khi đọc Hồng Ngâm, những bài thơ của người thường lại hiện ra. Dù có gì xảy ra, thì tôi cũng đều biết chúng là những can nhiễu do tôi có một số chấp trước (ví dụ như truy cầu kiến thức nơi thế gian). Vứt bỏ những chấp trước này là quá trình đề cao tâm tính của tôi. Sau đó một thời gian, tình trạng này chấm dứt.
Vào thời gian đầu, một lần trong nhóm quảng bá Đại Pháp, các học viên cùng đọc thuộc lòng Luận Ngữ. Tôi là người duy nhất không đọc được. Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi tự bảo mình cần phải học thuộc Luận Ngữ. Tôi rất bận công tác khi đó, và khoảng thời gian duy nhất là độ khoảng nửa giờ trước khi đi nằm. Thật sự là kỳ lạ, tôi chỉ mất có hai đêm, nửa tiếng mỗi đêm để ghi nhớ tốt Luận Ngữ. Từ đó trở đi, tôi chưa bao giờ nhầm một lỗi nào khi đọc Luận Ngữ thuộc lòng. Đó có thể không phải là điều gì ghê gớm đối với nhiều người, nhưng với tôi, chuyện này thật to lớn. Sau sự suy sụp tâm thần lần trước, trí nhớ tôi trở nên rất kém. Khi ai đó yêu cầu tôi điều gì, phải viết ra giấy, rồi cho vào túi áo, đặt báo thức ở đồng hồ, thì tôi mới không quên. Những câu văn dài, nếu viết bởi người thường, thì tuyệt đối không thể bắt tôi học thuộc lòng. Nhưng học Pháp thì khác hẳn. Chỉ khi chúng ta tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp và nỗ lực cao nhất, Sư Phụ sẽ gia trì cho chúng ta. Không gì là không thể.
Hai tháng sau khi tập Pháp Luân Công, tôi tham gia Thiên Quốc Nhạc Đoàn. Tôi học chơi kèn clarinet. Tôi không có một chút kinh nghiệm nào với nhạc cụ phương Tây, đặc biệt là bộ hơi. Do đó ban đầu, tôi không có chút tiến bộ nào và thậm chí đã định bỏ cuộc. Nhưng tôi nhận thấy chúng ta đều là đệ tử Đại Pháp, đã thệ ước, và chúng ta đang gánh vác nhiệm vụ thiêng liêng trợ Sư Chính Pháp. Tôi liền cam đảm và tự tin vượt qua thách thức. Không có đường tắt, nhưng phải tập luyện gian khổ. Bên cạnh việc học Pháp và tập công, phần thời gian còn lại tôi dành để tập kèn clarinet. Đôi khi môi tôi tê dại, và cổ họng khô rát, đau đớn. Tôi xin các bạn đồng tu dạy tôi khi có cơ hội. Do vậy, chỉ trong vòng hai tháng, tôi đã ghi nhớ 11 bài hát và có thể viết ra toàn bộ. Tôi ra ngoài biểu diễn cùng đoàn nhạc sau hai tháng. Trên bề mặt, dường như tiến bộ là do tôi cố gắng, nhưng thực tế đó chính là kết quả sự gia trì của Sư Phụ.
Bên cạnh việc tham gia Đoàn nhạc Tian Guo, tôi cũng giúp đỡ quảng bá Đại Kỷ Nguyên tiếng Trung. Ban đầu, tôi phát báo ở các chợ trong khu vực. Sau đó điều phối viên tờ báo khuyến khích chúng tôi tổ chức các điểm phát báo để có thể giúp đỡ việc phát hành, đăng ký và quảng cáo. Vợ chồng tôi khi đó đến tất cả các cửa hàng trong khu vực, thuyết phục chủ cửa hàng cho chúng tôi đặt báo ở quầy của họ.
Vì chúng tôi không trả tiền, hơn nữa một số người trong họ có sự hiểu biết lệch lạc do tuyên truyền của đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên chúng tôi gặp khó khăn khi quảng bá Đại Kỷ Nguyên. Đề nghị chủ thiết lập điểm phát báo trong cửa hàng trở thành một cơ hội tốt để giảng rõ sự thật. Khi chúng tôi đi gặp họ, một số người lịch sự từ chối, một số người mắng nhiếc bậy bạ, còn có lần một ông chủ tiệm giàu có đã chửi mắng tôi thậm tệ. Tôi nhẹ nhàng xin lỗi và rời cửa hàng, nhưng ông ta thậm chí còn theo ra ngoài chửi rủa tôi. Đêm đó, tôi có một giấc mơ. Tôi thấy mình là một viên quan phủ thời nhà Thanh. Tôi đã mắc lỗi trong một trường hợp và đã hành quyết một người đàn ông tốt bụng. Tôi nghỉ hưu sau đó vài năm. Vô tình tôi nhận ra mình đã sai lầm. Nhưng đã quá muộn. Tôi đã bán một nửa gia sản để cung cấp tiền tài cho gia đình người kia mà không để lại danh tính. Người đàn ông đó chính là ông chủ tiệm. Sau khi tỉnh dậy, tôi tự nhủ: “Mình không biết đã có mối quan hệ tiền kiếp tồi tệ như vậy với ông chủ tiệm. Nếu đó là sự thật, ông ta có thể lấy mạng mình để trả thù. Chẳng phải mình đã thoát ra quá dễ dàng sao, chỉ bị chửi mắng thôi? Chẳng phải Sư Phụ đã giúp mình loại bỏ cái ác nghiệp ghê gớm đó?” Từ đó, tôi trở nên hết sức cẩn trọng với ngôn từ và hành động của mình. Tôi không muốn có một lời nói hay một cử chỉ bất chính nào làm Sư Phụ thất vọng.
Dù khó khăn, Sư Phụ vẫn sắp xếp cho những người có tiền duyên đến giúp chúng tôi. Trong vòng một tháng, vợ chồng tôi đã thiết lập được mười bốn địa điểm phân phát báo. Các cửa tiệm hỗ trợ chúng tôi bao gồm một siêu thị, một cửa hàng đồ gỗ, một hãng quảng cáo, một điểm giặt là, một quán ăn và một quầy bán hàng. Các tiệm đều là những nơi có đông khách. Ở mỗi điểm, bên cạnh báo, chúng tôi cũng đặt các tài liệu giảng rõ sự thật và một cuốn Chuyển Pháp Luân để mọi người đọc. Bên cạnh việc kiểm tra, đặt báo và tài liệu, chúng tôi cùng trò chuyện và giúp đỡ các chủ tiệm. Một số ông chủ muốn mở rộng kinh doanh, nhưng không biết cách. Chúng tôi khuyên họ in tờ rơi quảng cáo và vợ chồng tôi phát giúp họ ở chợ. Họ đều vui mừng vì sự giúp đỡ của chúng tôi trong việc mở rộng kinh doanh, và hỗ trợ chúng tôi nhiều hơn ở các điểm phát báo.
Tham gia nhóm tập công và học Pháp chung nhiều lần sẽ gia trì các học viên, khiến họ có thể giúp chúng sinh thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tôi cảm nhận một cách mạnh mẽ trường năng lượng khi tham gia những hoạt động này với các học viên lâu năm. Điều đó chứng tỏ các học viên lâu năm có chính niệm rất mạnh mẽ và tâm tính rất cao. Thực sự, tôi không muốn bị bỏ lại phía sau các đệ tử Đại Pháp trong giai đoạn cuối này. Tôi thật lòng muốn quay về nhà cùng Sư Phụ. Với sự chăm sóc của Sư Phụ và sự giúp đỡ của các bạn đồng tu, tôi tin mình có thể làm được.
Xin làm ơn chỉ ra những thiếu sót do hiểu biết hữu hạn của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/13/抓紧时间赶上正法進程–237537.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/4/1/124167.html
Đăng ngày 13-04-2011; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.