Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[Minh Huệ 12-02-2011] Tại một thành phố ở miền bắc Trung Quốc, có một người phụ nữ 65 tuổi là một trong hàng triệu học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã kiên định tập Pháp Luân Đại Pháp trong 13 năm. Đôi khi bà có thể đọc sáu bài giảng của cuốn sách Chuyển Pháp Luân và phân phối 300-400 bản tài liệu giảng rõ chân tướng trong một ngày. Nhà của bà cũng là một điểm sản xuất tài liệu. Bà chưa bao giờ bị ĐCSTQ bắt giữ. Bà cảm thấy rằng bà được an toàn trong lòng bàn tay của Sư Phụ và không ai có thể bức hại bà. Nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra với bà. Người thường biết bà đều nói “Người phụ nữ này thực sự đáng kinh ngạc! Bà thậm chí có thể bay qua mái nhà và chạy lên tường!
Sau đây là lời chia sẻ của bà

1. Mối quan hệ tiền duyên sâu sắc với Đại Pháp

Đó là mùa hè năm 1998 khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh Sư phụ Lý Hồng Chí trong Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ dường như quá quen thuộc với tôi, như thể là tôi đã theo Sư Phụ rất lâu trong các đời khác. Ảnh của Sư Phụ đang mỉm cười với tôi. Một tuần sau đó, Sư Phụ cho tôi thấy một hình ảnh lớn của Ngài và khai ngộ cho tôi: “Chư vị đều là đệ tử của ta. Để đắc được Pháp, chư vị đã chuyển sinh 10 lần rồi.” Tôi nhớ tôi đã từng là một thành viên của đại gia tộc Dương gia tướng thời nhà Tống. Trong cả cuộc đời tôi đã tu luyện trên cao nguyên Tây Tạng. Tôi đã hơn một lần đạt viên mãn. Trong đời này, tôi đến đây để trợ Sư Chính Pháp.

Tôi luôn tự tin và gặp may mắn. Bây giờ tôi biết rằng đó là vì Sư Phụ đã luôn chăm sóc tôi. Tôi vẫn còn nhớ rằng, khi tôi còn rất trẻ, có một cơn lốc xoáy lớn. Cơn lốc đã cuốn một cậu bé hàng xóm 17 tuổi lên cao bằng cột điện rồi cậu ngã xuống mà chết. Tôi cũng đã trải nghiệm qua một cơn lốc xoáy khi tôi 11 tuổi. Mặc dù tôi đã bị cơn gió cuốn lên và ngã xuống đất ba lần nhưng tôi đã an toàn và trở về nhà. Tôi đã mắc bệnh viêm não khi tôi 13 tuổi, cơn đau đớn làm cho tôi khóc lóc vật vã. Tuy nhiên, tôi hồi phục sau khi chỉ uống có hai viên thuốc. Khi có một trận động đất mạnh ở quê tôi, tôi đã hoàn toàn an toàn. Ba mươi năm trước, một thầy bói mù đã nói với tôi “Tôi không thể nhìn thấy số mệnh của chị. Cuộc sống của chị là để tu luyện “. Tôi nói ” Anh nói đúng. Tôi thường nghĩ đến việc trở thành một nữ tu.

Tôi bị xuất huyết rất nặng khi sinh con. Ba bệnh viện nói rằng tôi bị bệnh Sheehan, vốn không thể chữa được như bệnh ung thư. Những người bị bệnh này cuối cùng đã bị hoại tử tuyến yên. Các bác sĩ nói với chồng tôi rằng một trong những triệu chứng tình trạng của tôi là tôi có thể phát bệnh tâm thần trong 20 năm tới. Năm 1992, ba bệnh viện chẩn đoán tôi bị ung thư tử cung. Sau khi tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh của tôi biến mất. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp quả thật là tuyệt vời!

2. Vượt qua tà ác ngập trời như giẫm trên đất bằng

Khi tôi lần đầu tiên đắc Pháp, tôi nghĩ: “Thật là một Pháp thâm sâu -Tôi có thể tu luyện mà không cần trở thành một nữ tu. Nơi nào tôi có thể tìm thấy điều tuyệt vời như vậy chứ? Tôi không thể để nó tuột mất được thậm chí nếu tôi có bị mất đi cuộc sống của mình.” Sau cuộc đàn áp bắt đầu năm 1999, các lãnh đạo ở công ty tôi đã bịa đặt và nói với tôi rằng tập Pháp Luân Công là bất hợp pháp. Họ bảo tôi không được kháng cáo tại Bắc Kinh. Tôi không bị lay động và kiên định trả lời: “Tôi tập các bài công pháp để khỏe mạnh và có sức khỏe, tôi học Pháp để trở thành một người tốt hơn, làm sao tôi làm hại anh được? Tôi không làm điều gì sai trái và không ai có thể ngăn cản tôi! “Công ty đã phái một nhân viên theo dõi tôi. Tôi nói với anh: ” Đừng dại dột như vậy. Một ngày nóng như vậy mà anh không về nhà và nghỉ ngơi lại đến nhà tôi sau giờ làm, sẽ tốt hơn không nếu anh tìm thấy một nơi mát mẻ để thư giãn? Tại sao anh nhắm mắt làm theo mệnh lệnh của họ? Làm ơn đừng đến đây quấy rầy nữa. ” Nhân viên đó thực sự không bao giờ trở lại nữa.

Trong vài năm đầu tiên sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi tu luyện tinh tấn hơn bây giờ. Mỗi ngày, tôi học 3 hay 4 bài giảng Chuyển Pháp Luân và phân phát 300-400 bản tài liệu giảng rõ sự thật. Đôi khi, tôi có thể học 6 bài giảng trong một ngày. Đồng thời, tôi vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình ở nhà và làm công việc nhà rất tốt. Mỗi ngày tôi đều nấu ăn ba bữa và giặt quần áo. Tôi không bị ảnh hưởng bất kỳ thứ gì trong cuộc sống hàng ngày. Tôi không sợ bị nhìn thấy khi tôi phân phát tài liệu. Nếu tôi gặp một người nào đó, ngay lập tức tôi cho họ một bản và nói “Xin vui lòng đọc sự thật. Làm ơn đọc nó nhanh lên! ” Mọi người đều vui vẻ nhận tài liệu, như thể môi trường rất hòa ái và an toàn. Nhưng cuộc đàn áp đã thực sự khắc nghiệt và tà ác nhất trong những năm đó. Khi cuộc đàn áp khắc nghiệt nhất, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng tôi sẽ bị bức hại. Một lần vào năm 2003, tôi có một giấc mơ rằng tôi nhận được giấy báo nhập học từ một trường đại học. Có ảnh màu của tôi trên đó. Tôi nghĩ, “Tôi vừa mới được ghi danh thôi và còn xa mới đạt tốt nghiệp. Tôi vẫn còn có một chặng đường dài để đi trong sự tu luyện của mình!

Đôi khi khi tôi phân phát tài liệu giảng rõ sự thật đến các làng, những con chó sủa ở cửa ra vào. Tôi nói với nó: “Đừng có sủa. Ta đến để cứu chủ mày, và mày cũng sẽ được hưởng lợi ích ” Mấy con chó thực sự ngừng sủa! Một học viên hỏi tôi “Tại sao nó ngừng sủa khi chị nói điều đó, nhưng nó vẫn sủa khi tôi nói tương tự như vậy?” Tôi nói “Có thể là vì suy nghĩ của bạn lúc đó chưa đủ từ bi. Trong tâm trí tôi, tôi chỉ tập trung vào việc cứu người – tôi chỉ có suy nghĩ đó ở trong đầu. Nếu tôi nói, tôi chỉ nghĩ điều đó, mà không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Khi tôi quên mang theo đèn pin để phân phát tài liệu vào buổi tối. Tôi trượt 3 bậc cầu thang và ngã xuống, trật mắt cá chân. Ngay lập tức tôi đứng dậy và bước ra khỏi tòa nhà, dậm chân 3 lần rồi nói: “Âm mưu của tà ác để bức hại ta – ta dậm chết này!” Sau đó tôi về nhà. Tuy nhiên, ngay khi tôi về đến nhà, tôi không thể đi được nữa, mu bàn chân và mắt cá chân của tôi đều chuyển sang màu đen và bầm tím. Để vào nhà vệ sinh, tôi phải đi bộ lên cầu thang. Tôi phát chính niệm và nhờ Sư Phụ giúp đỡ. Sau đó, tôi đi ngủ. Sáng hôm sau, mu bàn chân và mắt cá chân của tôi đã hồi phục! Tất cả các vết thâm bầm tím đã biến mất. Thật diệu kỳ! Người ta nói: “Mọi người cần ít nhất 100 ngày liền một vết rạn.” Nếu nó xảy ra với một người bình thường thì người đó phải mất bao lâu để hồi phục?

Nhìn lại, tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu. Nhiều bài viết được viết bởi các đệ tử Đại Pháp ghi lại những trải nghiệm phi thường và kỳ diệu ủa họ. Tôi có một đèn pin cần ba cục pin AA. Cùng ba cục pin AA đó đã chạy được hơn ba năm. Lẽ ra cho đến bây giờ đã phải thay pin hơn mười lần rồi. Một lần tôi bất cẩn mà đổ nước sôi nóng trên mu bàn chân của mình. Đó là một ngày hè nóng bức. Tôi thấy hơi nước bốc lên từ đầu ngón chân mình. Tôi nhờ Sư Phụ giúp đỡ và không nghĩ đến chỗ phồng nữa. Sau đó, khi tôi nhớ đến việc kiểm tra mu bàn chân mình xem, tôi thấy rằng chân của tôi không còn đau nữa. Không bị bỏng và da cũng không đỏ. Đệ tử Đại Pháp thật là may mắn! Xin đa tạ Sư Phụ!

3. Nhận thức rõ ràng rằng mỗi can nhiễu đều có một nguyên nhân

Theo hiểu biết của tôi, sự bức hại lẽ ra không bao giờ nên xảy ra. Sau khi bài viết của Sư Phụ “Nhẫn vô khả nhẫn” được công bố, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, nghĩ rằng, bất cứ thứ gì bức hại tôi, tôi sẽ tiêu diệt nó. Vì vậy, tôi đã kiên định và an toàn vượt qua những năm này. Tôi đã hai lần bị can nhiễu bởi cảnh sát tà ác. Cả hai trường hợp là do tự mình đi lệch mà tạo thành.

Trường hợp đầu tiên là vào năm 2004. Hơn mười viên chức cảnh sát đến nhà tôi và lấy đi bất hợp pháp các sách Đại Pháp và hình Sư Phụ. Họ ra lệnh tôi đi với họ. Tôi nói “Tôi đã ngoài 60 tuổi. Tôi không sợ chết, vậy tại sao tôi phải sợ hãi hoặc tuân lệnh các anh? Tại sao anh vào nhà tôi để bức hại tôi? “Một cảnh sát nói ”Bà này là rất kiên định! “Tôi nói “Tôi tu luyện Chân -Thiện – Nhẫn, tôi tu theo Phật. Anh không quý trọng cuộc sống của chính bản thân mình sao? Tại sao tôi phải tranh cãi với anh khi tôi hoàn toàn không có tội ” Cảnh sát cúi đầu xuống nghe. Tôi giữ chính niệm “tôi sẽ không nghe theo lệnh của các anh, tôi chỉ nghe theo Sư Phụ” Với chính niệm, tôi đã qua được cuộc bức hại này. Sau đó tôi hướng nội, tôi nhận thấy rằng điều đó được gây ra bởi tâm hiển thị của mình. Tôi nghĩ rằng không có đồng tu nào tinh tấn hơn tôi. Tôi thậm chí đã phê bình một số người đến phát khóc. Một lần hơn 30 học viên đã tổ chức một Pháp hội ở nhà tôi. Tôi không chú ý đến an toàn và đã không đóng cửa. Mặc dù tôi không sợ chút nào nhưng tôi đã không nghĩ đến người khác. Đó là lý do tại sao tôi có những sơ hở bị tà ác lợi dụng.

Lần khác là vào năm 2007. Một học viên học Pháp cùng với tôi đang ở trong tình trạng phát chính niệm rất tệ. Tôi tập trung vào việc giúp đỡ cô ấy thanh lọc trường không gian, và vì thế bỏ qua thời gian toàn cầu tiêu trừ tà ác khoảng hơn một tháng. Kết quả là, cảnh sát lại đến quấy nhiễu tôi. Tôi từ chối không mở cửa cho họ vào và trốn thoát bằng cách trèo lên mái nhà. Mái ngói xám trơn trượt và mái nhà lại dốc, nhưng tôi băng qua một cách nhanh chóng và dễ dàng như thể tôi đang đi bộ trên mặt đất phẳng vậy. Một vài người thường nhìn thấy tôi và kêu lên, “Bà lão đấy thực sự đáng kinh ngạc, bà ấy thậm chí có thể bay qua một mái nhà dốc đứng và chạy trên tường! Ngay cả một người đàn ông cũng sẽ không dám đi trên một mái nhà dốc như vậy, trong khi bà ấy đi qua nó một cách dễ dàng như đi bộ trên mặt đất vậy. Bà ấy đi nhẹ nhàng chưa kìa, như thể bà đang bay vậy!” Tất cả những người hàng xóm của tôi đều biết sự thật về Pháp Luân Công. Tôi đã giúp tất cả họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một người hàng xóm nói “Đừng nhảy xuống. Tôi sẽ lấy cho bà một cái thang. “Khi tôi leo bậc thang xuống, tôi nói với người hàng xóm “Đừng lo. Không cần phải sợ cảnh sát tà ác. Tôi không có tội gì. Đó là họ đang bức hại tôi ” Theo cách này, tôi an toàn thoát khỏi nguy hiểm dưới sự bảo hộ của Sư Phụ.

Một lần khác khi tôi phân phát tài liệu giảng rõ sự thật với em gái tôi cũng là học viên, chúng tôi bắt gặp cảnh sát. Trước đây, em tôi không bao giờ dám bước ra để cứu độ chúng sinh. Nhưng tôi đã không bị ảnh hưởng chút nào. Sau đó tôi có một giấc mơ. Em gái tôi và tôi đang đi bộ cùng nhau trên một con đường. Một tảng đá đột nhiên xuất hiện và chặn đường chúng tôi lại. Tôi tìm một chỗ hở và lách qua. Có hai con quỷ đang đứng sang một bên, nói “Đừng quan tâm bà ấy. Hãy đi bắt một người đang đi ở phía sau. Cô ta đang làm loạn Pháp “. Vào thời điểm đó, em gái của tôi vẫn còn nghe video Phật giáo. Cô ấy cũng bảo tôi xem. Tôi từ chối bởi vì Sư Phụ đã dạy chúng ta “Bất nhị Pháp môn” (Chuyển Pháp Luân)

4.Mỗi chúng sinh đều có tiền duyên với Sư Phụ

Tôi có một cháu gái biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Khi cháu đến thăm tôi, tôi bảo cháu đến học Pháp với tôi. Nhưng khi cháu quay về xã hội người thường, cháu đã bị sao nhãng và không đọc Pháp nữa. Một lần cháu phát chính niệm cùng với tôi. Ngay khi chúng tôi đưa lòng bàn tay thẳng đứng, thì cháu nghe Sư Phụ nói với cháu “Nhanh lên và nắm lấy thời gian để học Pháp. Con có tiền duyên với Sư Phụ rất sâu sắc. Con đã gác cửa cho Sư Phụ trong ba năm “Khi chúng tôi đọc Pháp, Sư Phụ điểm hóa cho cháu” Hãy nhìn vào từ đầu tiên của trang 311. ” Khi chúng tôi lật đến trang đó, chúng tôi tìm thấy từ ” tình”. Tôi nói “Cháu không quý trọng Đại Pháp. Có phải cháu vẫn tập trung vào chuyện có bạn trai không? “Cháu nói:” Mặc dù cháu không tu luyện tinh tấn như dì, bất cứ khi nào cháu phát biểu ở công ty, cháu đều nói với mọi người rằng ” Mọi người nên thực hiện theo Chân-Thiện-Nhẫn mới là tốt. ‘Đồng nghiệp của cháu hỏi cháu ” Có phải bạn là học viên Pháp Luân Đại Pháp không? ” Cháu nói ‘Phải rồi’, sau đó, mọi người hoan nghênh cháu”. Cháu gái tôi giải thích sự thật về Pháp Luân Công rất tốt. Cháu truyền sự thật bất cứ khi nào cháu có cơ hội.

Một lần cả hai chúng tôi đều có mặt ở pháp hội chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu. Cháu gái tôi nói “Dì ơi, đừng ngồi ở giữa. Hãy nhanh chóng rời đi và để trống chỗ này cho Sư Phụ ngồi ở đây. Sư Phụ đang đi xuống từ một bông hoa sen lớn ” Cháu quả thật là có tiền duyên sâu sắc với Sư Phụ. Tuy nhiên, cháu có lúc tu luyện, có lúc lại không. Ở đây, tôi hết lòng khuyên những ai may mắn có tiền duyên để đắc Pháp: Hãy trân quý cơ hội vạn năm có một! Mọi chúng sinh hiện nay thực sự có tiền duyên với Sư Phụ.

Lời kết:

Tôi luôn cảm thấy rằng mình không đủ từ bi, và đôi khi tôi vẫn còn tranh đấu với những người khác. Mỗi ngày tôi đều đọc thuộc lòng:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”

(“Pháp chính càn khôn”, Hồng ngâm II)

Khi tôi đọc những dòng chữ của Sư Phụ nhiều lần mỗi ngày, tôi có thể cảm thấy tâm từ bi của mình nổi lên. Bản thân từ bi có thể phá trừ hết thảy tà ác ở các không gian khác.

Đa tạ Sư Phụ!


Bản  tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/22/ 征文 选登 – “这 老太太 会 飞檐走壁 了”-236500.html
Bản  tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/9/123698.html

Đăng ngày: 22-3-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share