Bài viết của một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-2-2011] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp làm việc trong hệ thống quân đội. Sau khi tôi bắt đầu tập luyện Đại Pháp, tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ lạ. Bây giờ tôi muốn chia sẻ một số những trải nghiệm đó với các đồng tu và tôi cũng muốn thể hiện vẻ đẹp và sự trang nghiêm của Đại Pháp bằng những kinh nghiệm cá nhân tôi.

Trước khi đắc Pháp năm 1996, tôi đã bị viêm dây thần kinh ngoại vi do bị ngộ độc thuốc. Tay chân của tôi rất yếu và tê liệt. Vì toàn bộ hệ thống thần kinh của tôi đã bị phá hủy, tôi thường bị đau đầu, đau lưng và đau dây thần kinh sinh ba. Tôi bị đau nhiều đến nỗi mà nhiều buổi tối tôi không thể ngủ được chút nào. Tôi đã đi nhiều bệnh viện và đã thử rất nhiều cách trị liệu khác nhau nhưng không có cách nào chữa khỏi bệnh cho tôi.

Sau khi một trong những bạn học cũ của tôi nghe nói về tình trạng của tôi, cô ấy gửi cho tôi một bản sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp LuânChuyển Pháp Luân II trong hai ngày hai đêm. Ba ngày sau đó, tôi dừng uống thuốc và đến điểm luyện công để học năm bài tập. Vì vậy, tôi bắt đầu tu luyện. Lần đầu tiên tôi đọc Chuyển Pháp Luân, ngay khi  bắt đầu đọc, tôi đau khắp nơi. Nhưng khi tôi đặt quyển sách xuống, cơn đau lập tức chấm dứt. Mặc dù đau đớn, tôi chỉ muốn học Pháp. Tôi co tròn lại và quỳ trên đầu gối khi tôi đọc sách. Sau khi đọc xong, tôi ngạc nhiên thấy rằng cơn đau đã biến mất từ khi nào mà tôi không biết.

Vài ngày sau, tôi bắt đầu bị tiêu chảy kéo dài hơn chục ngày. Lúc đầu bao tử và xương sống tôi đau nhức và sau đó tôi bắt đầu bị nhiễm trùng máu. Tuy nhiên, nhờ vào niềm tin mạnh mẽ vào Sư Phụ và vào Pháp, tôi vẫn đi làm vào ban ngày. Ban đêm, tôi học Pháp và tập công. Sau 13 ngày, tất cả các triệu chứng biến mất và tôi hiếm khi bị tiêu chảy trở lại trong 15 năm qua.

Vài ngày sau đó, tôi bắt đầu tiêu nghiệp lần nữa. Lần này tôi bị sốt và viêm họng. Tôi không thể ăn bất cứ thứ gì trong ba ngày. Toàn bộ thời gian tôi học và học thuộc Pháp. Vào buổi tối thứ ba, sau khi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, bệnh viêm họng và cơn sốt của tôi biến mất. Khi tôi nuốt nước bọt, tôi cảm thấy như nước mùa xuân ngọt ngào. Nước mắt lăn dài trên má tôi, tôi biết rằng Sư Phụ đã thanh lý tất cả nghiệp lực cho tôi.

Ngạc nhiên hơn, không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi có thể ngủ rất ngon vào ban đêm và sau khi thức dậy, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Vài tháng sau đó, đau đớn trên thân thể tôi biến mất. Tay chân tê và lạnh của tôi bắt đầu ấm lên và tôi có thể cử động lại các ngón chân.

Khảo nghiệm đầu tiên của tôi trong tu luyện là đặt hai chân lên nhau trong tư thế hoa sen để ngồi thiền. Tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây và nó rất khó; bất kể là ngồi song bàn hay đơn bàn. Thậm chí chỉ ngồi trên sàn và bắt chéo chân cũng quá khó đối với tôi đến nỗi mà tôi không thể ngồi như vậy trong hơn 10 phút. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, cuối cùng tôi có thể ngồi đơn bàn. Lúc đó, mặt tôi đẫm mồ hôi và nước mắt cứ liên tục chảy dài. Tôi tự khích lệ mình: “Mình sẽ tiến bộ nếu mình có thể làm được nhiều hơn một phút nữa.” Theo cách này, sau sáu tháng, cuối cùng tôi có thể ngồi song bàn trong nửa tiếng đồng hồ.

Sau ngày 20/07/1999, tất cả các phương tiện truyền thông của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đều bôi nhọ Đại Pháp và Sư Phụ. Cảnh sát bắt giữ bất hợp pháp nhiều học viên và người thân của họ phải sống trong sợ hãi. Các thủ trưởng nơi tôi làm việc đã nói chuyện với tôi và bảo tôi từ bỏ tập luyện Đại Pháp. Tôi tận dụng những cơ hội naỳ để giảng rõ sự thật cho họ. Sau này, sau khi vị thủ trưởng cấp cao nhất trở về sau một hội nghị ở Bắc Kinh, ông ấy nói với tôi một cách rất nghiêm trọng: “Tôi bị ra lệnh phải sa thải bất cứ ai tập luyện Pháp Luân Công. Cô phải quyết định ngay bây giờ.

Tôi bình tĩnh nói với ông ấy: “Không có gì sai khi thực hành Chân-Thiện-Nhẫn cả. Sư Phụ Lý đã cứu tôi, vì vậy tôi thậm chí còn không thể cảm ơn Ngài đủ. Làm sao tôi có thể nói những điều tồi tệ về Ngài được?” Thủ trưởng nhìn tôi một cách ngạc nhiên và nói: “Ngay cả khi cô không nghĩ về bản thân, cô cũng nên nghĩ cho chồng và con cô chứ.” Tôi trả lời ông một cách kiên định: “Tôi biết tôi đã làm điều đúng đắn khi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Ông có thể tự quyết định điều mà ông sẽ làm đối với tôi.” Sau đó tôi bước ra khỏi văn phòng, tôi cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp chạy khắp thân thể tôi từ đầu đến chân. Tôi biết Sư Phụ đang gia trì và khích lệ tôi.

Sau đó, các quản lý của tôi đến nói chuyện với chồng tôi và cố gắng gây áp lực cho anh ấy buộc tôi phải từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Chồng tôi nói với họ một các nghiêm túc: “Cách đây vài năm, cô ấy bị ốm nặng. Cuộc sống của gia đình chúng tôi là địa ngục. Cô ấy rất đau đớn và không thể ngủ được vào ban đêm. Cô ấy không thể đi làm, không thể làm việc nhà và tôi đã thường xuyên dẫn cô ấy đến bệnh viện. Các thành viên trong gia đình cũng phải chịu đựng rất nhiều. Sau khi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp cô ấy đã bình phục. Đây là một môn tập luyện rất tốt, ngay cả khi cả gia đình tôi trở thành ăn xin, chúng tôi cũng sẽ ủng hộ cô ấy tập luyện Đại Pháp”.

Thật sự như Sư Phụ đã giảng “không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng”, Tinh tấn yếu chỉ II). Cuối cùng, sếp của tôi đã bảo vệ tôi và không tố giác tôi.

Trong suốt khoảng thời gian khó khăn đó, tôi thường tự nhắc nhở mình là một học viên chân chính. Tôi thường học Pháp tới nửa đêm và thường đọc nhẩm Pháp bất cứ khi nào tôi có thời gian. Cứ có cơ hội, là tôi đều giảng rõ sự thật cho người thân và bạn bè.

Năm 2000, một khối u lớn bắt đầu phát triển ở núm vú của tôi. Trong những tháng đó, ba người hàng xóm của tôi đã làm phẫu thuật cắt bỏ vú vì ung thư vú. Chồng tôi bảo tôi đi  viện nhưng tâm tôi không lay động và tôi tiếp tục tu luyện như bình thường. Sau chín ngày, khối u ấy vỡ ra và chảy ra thứ nước màu vàng. Chồng tôi lại bảo tôi đến bệnh viện, nhưng tâm tôi vẫn không lung lay. Tôi đi làm và không để bị gián đoạn việc học Pháp và tập công. Vài ngày sau, khối u hoàn toàn biến mất. Tôi nhận ra rằng chứng tăng sản tuyến vú và bệnh u xơ vú mà tôi đã bị trong quá khứ đã hoàn toàn biến mất.

Trong một tờ báo vào năm 2002, tôi đã đọc một bài viết nói rằng có gần 100.000 khách hàng ở Nhà sách thành phố trong Tuần nghỉ lễ quốc gia. Tôi đột nhiên ngộ ra: mỗi ngày họ có hơn 100.000 khách hàng- đây là một cơ hội lớn để tôi giảng rõ sự thật và phổ truyền Pháp. Sau đó bài viết của Sư Phụ liên tục xuất hiện trong đầu tôi: “Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân”.(“Lý tính”, Tinh tấn yếu chỉ II). Sau đó tôi có một suy nghĩ khác: “Có sáu tầng trong tòa nhà đó và mỗi tầng đều có hàng chục nhân viên bán hàng và trạm kiểm soát an ninh. Nếu tôi bị phát hiện, làm sao tôi có thể thoát được?” Nhưng tôi phủ định suy nghĩ đó bằng việc nhớ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp và trách nhiệm thiêng liêng của mình làm tôi kiên định. Tôi bắt đầu làm hơn 200 thẻ đánh dấu sách  giảng chân tướng. Vào thứ bảy, tôi đến nhà sách với các thẻ đánh dấu sách. Trên đường đi tôi liên tục phát chính niệm và đọc nhẩm các bài giảng của Sư Phụ. Tôi nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Tôi đặc biệt lấy những quyển sách phổ biến nhất để đặt thẻ đánh dấu sách vào đó. Sau khi phân phát các thẻ đánh dấu sách xong, tôi trở về nhà an toàn. Thành công của kinh nghiệm đầu tiên đã khích lệ tôi rất nhiều và tôi đầy tự tin. Từ đó, tôi thường đến nhà sách để phân phát các tài liệu giảng rõ sự thật.

Một lần khi tôi đang phân phát các thẻ đánh dấu sách, một cậu bé đột nhiên chạy đến tôi và hỏi: “Dì ơi, dì có biết quyến sách Các câu hỏi về tập thể dục ở đâu không?” Tôi chỉ vào một dãy sách mà tôi vừa mới đặt các thẻ đánh dấu sách và nói: “Nó ở đằng kia.. Cậu bé đến chỗ các quyển sách, lấy cuốn trên cùng rồi đi khỏi. Nước mắt lập tức trào ra khóe mắt tôi – Tôi biết rằng Sư Phụ đang khích lệ tôi. 15 phút sau, ba nữ binh sĩ đến chỗ tôi và hỏi: “Xin lỗi chị, chị có biết sách Các câu hỏi và đáp án kỳ thi tuyển sinh Cao Đẳng ngành chính trị ở đâu không?” Tôi chỉ vào một kệ sách khác nơi tôi cũng vừa mới đặt các thẻ đánh dấu sách và nói: “Nó ở đằng kia!

Trong nhiều lần phân phát các thẻ đánh dấu sách giảng rõ sự thật, tôi gặp can nhiễu hai lần, nhưng tôi đã được Sư Phụ bảo hộ và rởi đi an toàn trong cả hai lần đó. Một lần khi tôi đang phân phát các thẻ đánh dấu sách, một người bán hàng đột nhiên quát sau lưng tôi: “Chị đang làm gì đó vậy?” Tôi quay lại và trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi đang xem sách.” Cô ấy bước tới kệ và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Tôi lập tức phát chính niệm để thanh trừ tất cả các nhân tố tà ác đằng sau cô ấy và cũng phát một niệm rằng cô ấy sẽ không tìm thấy gì cả. Cuối cùng, cô ấy không tìm thấy gì và quay lại nói: “Xin lỗi chị.

Một lần khác tôi tập trung phân phát các thẻ đánh dấu sách đến nỗi mà tôi hoàn toàn quên mất rằng có những người khác xung quanh. Đột nhiên tôi nghe một tiếng nói lớn. Tôi nhìn lên và thấy hai người đang chạy đến chỗ tôi. Họ đẩy tôi sang một bên và bắt đầu lục soát các quyển sách.

Hàng chục người nhìn chằm chằm vào tôi. Vì tôi chưa bao giờ bị chỉ trích trước đám đông như vậy trước đây, tôi lập tức đỏ mặt. Tôi nói với chính mình: “Ta là đệ tử Đại Pháp, ta đang cứu độ chúng sinh và đây là điều thiêng liêng và vĩ đại nhất trên thế giới này.” Sau khi tôi có niệm này, tôi lập tức lấy bình tĩnh. Lúc đó, người quản lý đã tìm thấy một số thẻ đánh dấu sách. Tôi xin Sư Phụ gia trì cho tôi và tôi cũng bắt đầu phát chính niệm. Sau đó, người quản lý bắt đầu nói: “Tôi sẽ giúp chị phân phát các thẻ đánh dấu sách!” Tôi mỉm cười với cô ấy và nói: “Vâng, đó là điều tốt nhất đối với chị đấy!” Cô ấy trở nên rất giận dữ, gọi điện cho nhân viên an ninh và bảo họ bắt tôi. Cùng lúc đó, cô cũng đến điểm kiểm tra an ninh để ngăn tôi đi khỏi.

Tôi nghĩ: “Tôi là đệ tử Đại Pháp, tôi đang làm điều thiêng liêng nhất trên thế giới. Các vị không có quyền bắt giữ tôi—Các vị sẽ không thể nhìn thấy tôi.” Ngay sau khi tôi có niệm này, tôi đi qua họ để đến trạm kiểm soát an ninh. Khi tôi bước qua họ khoảng sáu feet rưỡi, tôi nghe một người bán hàng nói với người quản lý: “Tôi mới thấy người phụ nữ đó, nhưng làm sao bà ta có thể đột nhiên biến mất như vậy?” Khi họ đang nói chuyện với nhau, tôi đi ngay giữa họ nhưng họ không ai nhìn thấy tôi cả. Sau khi tôi qua được trạm kiểm soát an ninh, tôi đi chậm rãi đến cầu thang. Khi tôi xuống tầng hai, hai nhân viên an ninh vội vàng lên cầu thang. Một người vội vã chạy qua tôi và một người dừng lại trước mặt tôi và nhìn chằm chằm vào tôi trong 10 giây. Tôi nhìn ông ấy với một nụ cười và nghĩ: “Tại sao ông không lên lầu?” Sau đó ông ấy quay lại và chạy lên tầng bốn. Tôi rời khỏi tòa nhà một cách an toàn.

Sau khi về nhà, tôi nhìn vào trong để tìm chấp trước của mình. Tôi nhận ra rằng sau khi tôi đã đến đó nhiều lần, tôi bắt đầu phát triển chấp trước vào làm việc và có tâm hoan hỉ. Tôi không chú ý đủ đến an toàn và vì vậy tà ác gần như đã lợi dụng tôi. Tôi nhận ra rằng tu luyện thật sự rất nghiêm túc và thậm chí một niệm không ngay chính hay một chấp trước nhỏ cũng gây ra nhiều can nhiễu cho tu luyện của chúng ta.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Đến giờ tôi đã tập luyện Đại Pháp được 15 năm. Tôi có thể cảm thấy được sự bảo hộ và Phật ân vô hạn của Sư Tôn trong mọi thời điểm. Tôi sẽ càng ngày càng tinh tấn hơn nữa trong tu luyện và tôi sẽ làm tốt ba việc và không để Sư Phụ thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/24/征文选登–我迎面从她俩中间走了出去-236505.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/4/123592.html
Đăng ngày 19-03-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share