Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 06-02-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998, và tham gia nhóm gọi điện thoại. Chúng tôi gọi điện cho người Trung Quốc để giảng chân tướng ngay sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Tôi đã được hướng dẫn cách gọi điện thoại, và bây giờ giúp các học viên khác gọi điện. Tôi đã trải qua nghiệp bệnh, đương đầu với những hiểu lầm của chồng tôi về Đại Pháp, mất việc làm và mâu thuẫn với các học viên khác. Ngẫm lại những thử thách này, tôi nhận ra rằng chúng thực sự đã giúp tôi để cao trong tu luyện của mình.

Bài học quý giá từ Hồng Kông

Tôi đã từng làm việc trong một nhà kho nóng nực và bẩn thỉu, và thường gọi điện thoại để giảng chân tướng trong giờ nghỉ trưa. Tôi đã giúp khoảng 8 người thoái ĐCSTQ. Sau đó, tôi đã phàn nàn về điều kiện làm việc tồi tệ và bị sa thải.

Sư phụ đã an bài môi trường đó để tôi chịu đựng gian khổ, và thức tỉnh lương tri của con người, nhưng tôi đã đánh mất môi trường tu luyện ấy vì những niệm không chính của mình. Lương của tôi không cao, nhưng nó đủ để tôi tham gia các hoạt động Đại Pháp tại Hồng Kông.

Tôi nhận một công việc khác gần nhà hơn và thời gian làm việc ít hơn. Bây giờ tôi có một môi trường ổn định để học Pháp và giảng chân tướng, nhưng lương lại thấp hơn. Tôi muốn tìm một công việc khác có thu nhập tốt. Tôi đã nhận một việc dọn dẹp, nhưng điều đó có nghĩa là tôi phải đi sớm về muộn.

Tôi dần dần đã giải đãi trong tu luyện. Tôi không hướng nội trong một thời gian dài và xuất hiện nhiều chấp trước. Tôi bắt đầu trải qua nghiệp bệnh. Hai tay tôi rất đau đớn khi luyện công, và tôi không thể ngủ ngon vào ban đêm. Mặc dù vậy, tôi vẫn kiên trì ra ngoài luyện công và giảng chân tướng mỗi ngày.

Do ý thức về nhiệm vụ của tôi là phải tham gia các hoạt động của Đại Pháp tại Hồng Kông, tôi đã bay tới đó để tham gia diễu hành của Đại Pháp trong khi vẫn chịu đựng nghiệp bệnh.

Một học viên đã chia sẻ kinh nghiệm của anh ấy về nghiệp bệnh, và biết ơn Sư phụ đã tiêu nghiệp cho anh ấy khi anh cảm thấy bị bệnh. Tuy nhiên, tôi chỉ nghĩ về bản thân mình khi tôi đang trải qua nghiệp bệnh.

Hai tay tôi rất đau khi luyện Bài công pháp thứ ba tại Hồng Kông. Sau đó tôi xuất niệm cảm ơn Sư phụ đã tiêu nghiệp cho tôi. Đột nhiên, mọi khó chịu trong tôi biến mất, và tôi cảm thấy một dòng năng lượng mạnh mẽ chạy khắp cơ thể mình.

Nhóm gọi điện thoại

Tôi đã từng là điều phối viên của nhóm gọi điện thoại cho người Trung Quốc để giảng chân tướng. Nhiều học viên sợ gọi điện thoại. Tôi không đặt tâm vào hạng mục mà đi tham gia các hoạt động của Đại Pháp tại sân bay. Dần dần, không thể tìm được học viên nào tham gia nhóm gọi điện thoại. Tôi cảm thấy hối tiếc rằng tôi đã không thúc đẩy nhiều học viên hơn tham gia. Tôi nghĩ rằng hẳn có gì đó liên quan đến trạng thái tu luyện của mình.

Học viên Vương đề nghị rằng chúng tôi nói chuyện với các học viên, và khích lệ họ gọi điện. Chúng tôi tới những khu vực xa xôi để chia sẻ thể ngộ của mình với các học viên ở đó. Cuối cùng, chúng tôi đã thành lập một nhóm gọi điện thoại ở một khu vực.

Để tạo điều kiện dễ dàng hơn cho một số học viên lớn tuổi, chúng tôi lập ra một địa điểm tại điểm học Pháp để gọi điện thoại. Bây giờ điểm này đang vận hành được vài năm. Chúng tôi cũng lái xe đưa một học viên lớn tuổi tới đó. Ông ấy đã học cách gọi điện thoại để giảng chân tướng tại điểm học của chúng tôi, sau đó ông ấy cũng gọi điện thoại từ nhà của ông ấy.

Gánh vác trách nhiệm

Tôi làm đầu bếp gần nhà trong hai năm qua. Chúng tôi có hai giờ nghỉ, nhưng tôi đã không tận dụng tốt thời gian này để gọi điện cho mọi người. Sau đó tôi lại mất việc. Tôi đã rất thất vọng và rồi virus Trung Cộng (virus corona) bùng phát.

Người Trung Quốc bị rơi vào phong tỏa. Họ không thể ra ngoài, nhưng họ có thể nhận các cuộc gọi từ các học viên Đại Pháp. Tôi cảm thấy rằng chúng tôi nên thực sự tận dụng cơ hội này để gọi điện thoại thức tỉnh lương tri của người Trung Quốc. Tôi nhận ra rằng tôi gánh vác sứ mệnh điều phối các học viên trong khu vực chúng tôi để thực hiện những cuộc gọi này.

Tôi bắt đầu gọi điện thoại tại một cơ sở cùng các học viên từ thứ Hai đến thứ Sáu. Chúng tôi có ba ca từ thứ Hai đến thứ Sáu, học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm vào cuối tuần.

Tôi được mời làm công việc dọn dẹp tại Mỹ. Tôi đã luôn hy vọng tới đó. Khi tôi nói với một đồng tu về việc này, cô ấy nói: “Chị là điều phối viên của nhóm gọi điện thoại của chúng ta. Ai cũng có thể làm công việc dọn dẹp, nhưng chị phải dẫn dắt chúng tôi thức tỉnh lương tâm của con người. Tuy nhiên, chị đang cố trốn chạy, vậy làm thế nào chúng tôi có thể hoàn thành trách nhiệm của mình?”

Tôi cảm thấy xấu hổ. Thật vô trách nhiệm và sai lầm nếu tôi cứ bỏ đi. Tôi hiểu rằng tôi cần gánh vác sứ mệnh này.

Tu luyện tinh tấn

Khi đại dịch bùng phát, tôi có nguyện vọng giúp các đồng tu hoàn thành sứ mệnh thức tỉnh lương tri của con người. Chỉ mình tôi gọi điện cho người Trung Quốc để giảng chân tướng là không đủ. Tôi nên đảm bảo rằng tất cả chúng tôi có thể gọi điện thoại giảng chân tướng. Do đó, tôi đã dành nhiều thời gian để giúp các học viên gọi điện thoại.

Đầu tiên tôi dạy các học viên cách thiết lập hệ thống gọi điện thoại, và cập nhật các tờ hội thoại mà chúng tôi sử dụng. Trước khi về nhà, tôi sẽ thu thập sổ tay từ mỗi phòng, gửi tên của những người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó lên trang web “Thoái ĐCSTQ”, và xóa các số điện thoại tương ứng trong cơ sở dữ liệu của chúng tôi.

Khi các học viên nhờ tôi giúp họ gọi điện thoại, tôi sẽ chạy từ phòng nọ sang phòng kia trong trạng thái lo lắng, nói rất nhanh và to. Một đồng tu đã nhắc tôi về trách nhiệm dẫn dắt mọi người của tôi, và đề nghị tôi viết một ghi chú, dán nó lên tường để nhắc nhở bản thân tôi giữ bình tĩnh và nói chậm lại. Nó có hiệu quả! Tất cả chúng tôi đã phối hợp tốt với nhau để giúp mọi người thoái ĐCSTQ.

Nguyện vọng của tôi cũng là đánh thức các học viên mà vẫn chưa bước ra để làm ba việc mà các học viên phải làm. Sư phụ đã an bài cơ hội cho tôi. Học viên Thái, đã 80 tuổi, nằm liệt giường một thời gian dài. Khi tôi đến thăm bà, tôi đã nói với bà hãy xin Sư phụ giúp, để bà có thể làm tốt ba việc.

Khi tôi trở lại thăm bà, bà đã có thể ngồi dậy. Bà trông khỏe và muốn giảng chân tướng. Tôi đã tới chỗ bà 5 lần để giúp bà thiết lập hệ thống điện thoại và dạy bà cách gọi điện. Bây giờ, bà có thể giúp ba đến bốn người thoái ĐCSTQ mỗi ngày.

Học viên Đặng, người chưa bước ra giảng chân tướng trước đây, cũng đến để gọi điện thoại cho người Trung Quốc. Học viên Lâm cũng không bước ra trước đại dịch, nhưng bà đã tham gia cùng chúng tôi sau khi đại dịch bùng phát. Bà cần đón cháu gái và chăm sóc người già, nhưng bà tận dụng bất kỳ thời gian nào bà có để gọi điện thoại.

Học viên Feng là thành viên thường xuyên trong nhóm gọi điện thoại của chúng tôi. Bà muốn có thêm nhiều học viên hơn cùng tham gia, vì bà cảm thấy mỗi học viên đều có sứ mệnh trợ Sư để thức tỉnh lương tri của mọi người. Do đó, bà sẽ kêu gọi để giúp các học viên khác tham gia vào hạng mục gọi điện thoại cho người Trung Quốc.

Sư phụ giảng:

“Trong các đệ tử Đại Pháp [ai] mà không tinh tấn, [ai] đi sang cực đoan, [thì hãy] lập tức quy chính bản thân, chân tâm học Pháp và tu luyện, vì các vị đang ở trong nguy hiểm nhất.” (Lý tính)

Một số học viên giúp lên kế hoạch chia sẻ kinh nghiệm hàng tháng trong quận của chúng tôi. Ngoài việc học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm, các học viên nói về quá trình gọi điện thoại. Sau đó chúng tôi chia thành nhóm và bố trí các học viên có kinh nghiệm để hướng dẫn những người mới. Nhiều học viên chưa tham gia gọi điện thoại đã bắt đầu gọi sau những buổi gặp mặt này.

Khi các học viên tham gia hạng mục, họ rất nghiêm túc. Họ học các đoạn hội thoại nhiều lần và tập luyện đọc thành tiếng. Các học viên chúng ta càng tự tin thì họ càng mạnh dạn hơn khi nói. Để thuận tiện cho các học viên, chúng tôi bố trí ba ca để học Pháp và thực hiện các cuộc gọi giảng chân tướng. Các học viên đã phát triển kỹ năng và kinh nghiệm, và hầu hết trong số họ bây giờ đã tự mình gọi điện thoại.

Hướng nội

Tôi đã biết cách hướng nội và loại bỏ nhiều chấp trước khi làm hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng.

Tôi cần hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Trước đây, tôi thiếu kiên nhẫn, nói rất to và rất nhanh. Bây giờ tôi có thể nói chậm và lắng nghe phản hồi của mọi người khi nói chuyện trên điện thoại.

Chúng ta không nên nhìn nhận các vấn đề bằng quan niệm con người, chẳng hạn như quyết định liệu người này hay người kia thoái ĐCSTQ dễ dàng hơn không. Khi chúng ta buông bỏ những quan niệm con người, nó sẽ diễn ra một cách tự nhiên.

Hầu hết các học viên đã nhận ra tính cấp bách trong việc thức tỉnh lương tri của mọi người, và biết rằng mọi người đang háo hức chờ đợi các cuộc gọi của học viên Đại Pháp để họ có thể nghe chân tướng.

Chúng ta hãy cùng khích lệ nhau bằng bài thơ của Sư phụ:

“Đại Pháp đồ giảng chân tướng

Khẩu trung lợi kiếm tề phóng

Yết xuyên lạn quỷ hoang ngôn

Trảo khẩn cứu độ khoái giảng

Tạm dịch:

Đại Pháp đồ giảng chân tướng

Kiếm sắc trong miệng phóng ra

Đâm toạc vu khống lạn quỷ

Tận dụng cứu độ giảng nhanh”

(Khoái giảng –Hồng Ngâm II)

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/6/419596.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/4/191239.html

Đăng ngày 18-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share