Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-02-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2014. Thông qua học Pháp, tôi ngộ rằng các học viên trong thời kỳ Chính Pháp gánh vác trách nhiệm thần thánh trợ Sư chính Pháp và cứu chúng sinh. Vì vậy, bên cạnh việc học Pháp và phát chính niệm, tôi còn tham gia giảng chân tướng.

Khi bắt đầu nói chuyện với mọi người, tôi phát hiện ra họ mong chờ được cứu, vì vậy tôi như được khích lệ để nói với họ về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại tàn bạo môn tu luyện ôn hòa ra sao. Tôi khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó (Đoàn và Đội).

Giảng chân tướng cho đồng nghiệp tại công trường xây dựng

Tôi bắt đầu làm việc tại công trường xây dựng vào mùa thu năm ngoái. Tôi làm việc chăm chỉ nên được mọi người tin tưởng và đánh giá cao. Tôi tận dụng từng cơ hội để giảng chân tướng cho những người mà tôi tiếp xúc. Tất cả họ đều chấp nhận những điều tôi nói và thoái xuất khỏi Đảng, Đoàn và Đội không chút do dự. Tôi rất mừng cho họ.

Sau hai tháng làm việc ở đó, tất cả đồng nghiệp của tôi đều minh bạch chân tướng, nên tôi quyết định đã đến lúc đi nơi khác để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại.

Khi tôi nộp đơn nghỉ việc, sếp của tôi tỏ vẻ không vui. Ông ấy trả lương cho tôi vào ngày làm việc cuối cùng. Khi nhìn thấy ông ấy trả dư cho tôi một ngày, tôi nói: “Tiền lương ông trả cho tôi không đúng rồi.” Khi ông ấy hỏi phải chăng là quá ít thì tôi nói số tiền nhiều hơn một ngày mà tôi đáng được có. Ông ấy nói: “Thế thì không sao, cô hãy nhận đi.”

Tôi cảm ơn ông ấy và nói: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và hành xử theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không nhận số tiền mà tôi không bỏ công sức làm ra.”

Sếp nhìn tôi một cách nghiêm túc và nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất khác biệt. Nếu ai cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”

Một đồng nghiệp khi nghe nói sếp trả lương cho tôi vào ngày làm việc cuối cùng, đã nói: “Sếp chưa từng làm như vậy. Một số người phải đợi hàng tháng trời mới nhận được lương. Ông ấy đã đối xử rất tốt với cô.”

Giảng chân tướng tại khu trượt tuyết

Tôi nhanh chóng tìm được công việc tại một khu trượt tuyết lớn. Vì tôi là phụ nữ nên vị quản lý đã phân công tôi phát ván trượt trong nhà, còn các nam nhân viên thì phát ván trượt ngoài trời.

Tôi sớm nhận thấy có ít người ở trong tòa nhà hơn, vậy thì tôi sẽ có ít cơ hội hơn để giảng chân tướng. Mục đích của tôi tại nơi làm việc là nâng cao nhận thức cuộc bức hại, không phải truy cầu an nhàn.

Tôi xin vị quản lý cho tôi phát ván trượt ngoài trời. Ông ấy ngạc nhiên và nói: “Người khác thì muốn phát ván trượt ở trong nhà. Còn cô sao lại muốn ra bên ngoài?”

Vì tôi chỉ mới làm việc ở đây nên chưa có cơ hội giảng chân tướng cho ông ấy. Tôi nghĩ ông ấy có thể sẽ không hiểu nên tôi nói: “Tôi không chịu được mùi thuốc lá trong nhà.” Ông ấy nói: “Có một người muốn làm việc trong nhà, cô có thể đổi với anh ta.”

Tôi ra bên ngoài và nói chuyện với người đàn ông. Anh ấy vui vẻ nói: “Cô là phụ nữ. Làm việc ngoài trời thì lạnh và vất vả. Cô có chắc muốn đổi không?” Tôi nói có, và đổi chỗ với anh ấy.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu làm việc ở đây thì Tết đến và nhiều người đã đến khu trượt tuyết này. Tôi nói với từng người tại sao có hàng triệu người Trung Quốc đã thoái Đảng và đề nghị giúp họ thoái. Vì có quá nhiều người muốn thoái đến mức tôi không thể viết kịp nên tôi đã gọi cho một đồng tu đến và giúp viết tên của họ. Đồng tu này rất bận và chỉ có thể dành một ngày để giúp tôi. Sau đó thì tôi phải tự xoay xở.

Mỗi ngày, có từ 50 đến 60 người muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tháng tiếp theo, khu trượt tuyết rất đông đúc và tôi đã giúp nhiều người thoái Đảng. Một nhân viên đã làm việc ở đây nhiều năm nói: “Kể từ lúc khu trượt tuyết này được thành lập, chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều khách đến vậy như năm nay!” Tôi hiểu rằng vì tôi có mong muốn cứu người nên Sư phụ thực sự đã cứu họ.

Học sinh đưa 12 bạn học đến thoái ĐCSTQ

Tôi cũng phụ trách việc lau dọn một số khu vực. Một nhân viên nam và tôi chịu trách nhiệm dọn dẹp một xe trượt tuyết lớn. Cuối cùng một mình tôi đảm trách việc lau dọn xe.

Một hôm, ngay khi tôi lau dọn xong xe trượt tuyết, thì thấy có hai cô bé trạc tuổi học sinh cấp ba đang đi về phía tôi. Tôi hỏi: “Các em có muốn trượt tuyết không?”

Một học sinh nói: “Em bị té và toàn thân bị ê ẩm. Em không muốn trượt tuyết nữa.” Khi tôi bảo họ cách để tránh té ngã, họ lắng nghe chăm chú. Sau đó, tôi lấy ra hai chiếc bùa hộ mệnh và nói: “Các em có nghe nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp hảo chưa? Và hàng triệu người Trung Quốc đã thoái ĐCSTQ để có một tương lai tươi sáng?”

Một cô bé nói đến từ Vũ Hán. Tôi nói: “Vũ Hán cách đây rất ra. Sao em đến đây để trượt tuyết?” Cô bé nói: “Vũ Hán đang bị dịch bệnh”. Cô bé và mẹ rời Vũ Hán để tránh vi rút Trung Cộng, nhưng cha cô bé thì ở lại Vũ Hán. Cô bé nói cha của cô đã nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp qua điện thoại nhưng cô bé không quan tâm.

Cô bé hỏi tôi: “Chị có thể nói cho chúng em biết điều đó là gì không?” Tôi giải thích chi tiết về Pháp Luân Đại Pháp và phong trào thoái ĐCSTQ. Họ minh bạch. Cô bé đến từ Vũ Hán nhận bùa hộ mệnh và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Cô bé thoái các tổ chức của ĐCSTQ bằng tên thật. Cô bé còn lại thì thoái bằng hóa danh.

Không lâu sau khi họ rời đi, cô bé đến từ Vũ Hán chạy lại chỗ tôi. Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy em?” Cô bé nói: “Mười hai bạn học của em ở đây. Em muốn họ nghe chị giảng chân tướng và thoái các tổ chức của ĐCSTQ.” Tôi cảm động đến khóc và nói: “Tốt quá! Vậy em hãy đưa họ đến đây.”

Mười hai em học sinh nữ đến chỗ tôi. Tôi đưa họ ra xa khỏi camera giám sát và giảng chân tướng cho họ. Họ đều chấp nhận những điều tôi nói và tất cả đã thoái xuất khỏi Đoàn và Đội.

Tôi đưa bút cho cô bé đến từ Vũ Hán và đề nghị em viết tên của các bạn. Tất cả họ đều đồng ý thoái bằng tên thật. Tôi tặng bùa hộ mệnh cho từng em. Họ đều vui vẻ đặt bùa hộ mệnh trong túi, sau đó đi trượt tuyết.

Khi cô bé đến từ Vũ Hán trượt xuống dốc, tôi cầm ván trượt cho em. Thấy tôi cầm hai miếng ván trượt và một thùng rác, cô bé cảm động và nói: “Chị tốt quá. Cảm ơn chị!”

Tôi nói: “Em nên cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp. Ngài đã ban cho chị sức mạnh để làm việc này.” Cô bé nói: “Cảm tạ Sư phụ của Đại Pháp”, và nói: “Em muốn gặp lại chị. Em muốn tất cả các bạn trong lớp đều biết chân tướng và thoái các tổ chức của ĐCSTQ để có một tương lai bình an.” Tôi cảm động đến rơi lệ khi nghe những lời cô bé nói.

Tôi bình tĩnh lại và nói: “Em là một cô gái trẻ lương thiện. Em muốn tất cả các bạn học đều minh bạch chân tướng để bảo bình an. Đây là một điều rất tốt và sẽ đem lại cho em công đức vô lượng. Chúng ta có duyên phận. Chị tin chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Tôi nói: “Chị hy vọng em sẽ nói với các bạn học về Pháp Luân Đại Pháp. Bảo họ hãy nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’. Chín chữ này có thể cứu mạng. Hãy đề nghị họ thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Họ có thể đăng ký thoái trên trang web của báo Đại Kỷ Nguyên.” Cô bé cảm ơn tôi và nói tạm biệt.

Nhìn cô bé đi khỏi, tôi lại cảm động đến rơi lệ. Đệ tử cảm tạ ân cứu độ từ bi vĩ đại của Sư phụ. Tôi biết rằng chúng sinh mong mỏi được cứu và tôi cảm nhận được trách nhiệm của mình thật to lớn. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Xin Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ tu luyện tinh tấn hơn và cứu người. Đệ tử sẽ không để Sư phụ thất vọng.”

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/27/420882.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/2/191205.html

Đăng ngày 18-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share