Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada
[MINH HUỆ 12-09-2020] Mấy năm trước, tôi tham gia vào nhóm biên soạn tài liệu của hạng mục giảng chân tướng từ xa RTC. Người điều phối vừa định bắt đầu biên soạn tài liệu và đào tạo để giúp tôi khi tôi trở thành một thành viên của nhóm.
Sau khi tham gia vào nhóm, người điều phối đề nghị chúng tôi sắp xếp thời gian học Pháp nhóm. Mấy người trong chúng tôi chọn một khung thời gian để học Kinh văn và Hồng Ngâm của Sư phụ, và để bàn các vấn đề liên quan đến công việc. Từ đó đến nay cũng đã mấy năm, chúng tôi vẫn kiên trì học Pháp nhóm, vì thế mà duy trì được trạng thái tu luyện tốt.
Biên soạn tài liệu làm công cụ giảng chân tướng ở Trung Quốc
Trong quá trình thu thập thông tin, tôi nhận thấy mình không biết các tài liệu mang những thông tin gì. Sau một thời gian, tôi mới nhớ được nhiều thông tin. Điều đáng chú ý nhất đó là, hóa ra các nội dung rất rõ ràng, mạch lạc. Trước đó, tôi cứ nhảy từ chủ đề này tới chủ để khác, mà không tiếp cận một cách có hệ thống. Cho dù chúng sinh hỏi tôi điều gì, tôi đều có thể dùng những thông tin này để trả lời họ, chứ không để bị mắc kẹt trong logic của họ.
Trước đó, khi lên hạng hay dùng mạng xã hội, tôi không biết làm làm sao để đánh thức lương tâm của con người. Tôi cảm thấy hoặc là mình không phát âm được tốt hoặc là không biết nhiều từ để nói. Nhưng dần dần, khi thấy tin nhắn, tôi lại có thể trả lời.
Những tài liệu chính thức về Mao Trạch Đông
Trong một bộ phim về chủ đề kháng Nhật có đề cập Mao Trạch Đông đã chống quân Nhật. Một tình tiết dựa trên những tư liệu chính thức cho thấy Mao Trạch Đông đã ít nhất sáu lần cảm ơn Nhật vì đã xâm lược Trung Quốc. Lý lẽ của ông ta là nếu như không có cuộc chiến này thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã không thể giành được chính quyền. Bởi sự cảm ân sâu sắc đối với quân đội Nhật mà Mao đã đi xa đến mức từ bỏ khoản bồi thường chiến tranh to lớn của Nhật. Có người lập tức tranh luận với tôi. Sau đó, tôi đã liệt kê ra sáu lần Mao nói điều này kèm theo thời điểm cụ thể, theo các tài liệu do ĐCSTQ công bố.
Bình luận của những người chưa minh bạch chân tướng
Bên dưới một video về tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống, tôi thấy có nhiều người chưa minh bạch chân tướng đã để lại những bình luận, Tôi trả lời và sử dụng những tin tức mà tôi đã thu thập được gần đây để trả lời họ. Tôi viết rất chi tiết và có kèm theo một vài ví dụ thực tế. Bên cạnh đó, tôi cũng đưa cả đường dẫn tới những bản tin gần đây nhất đăng trên Thời báo Epoch Times tiếng Trung. Khi mà đối phương không đồng tình với ý kiến của tôi, họ sẽ tiếp tục bình luận nhưng lần này, không ai trả lời cả.
Giang Trạch Dân: Tên Hán gian
Một lần, tôi thấy nhiều bình luận bên dưới một video có cảnh Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ, đang tự đệm đàn hát một bài hát. Một số người đã có những phản hồi tích cực. Có một người nói, nếu nghe kỹ âm thanh nền thì có thể thấy cả tiếng những người ủng hộ Pháp Luân Công đang kháng nghị ở bên ngoài, cho nên ông ta mới phải dùng âm thanh khác để át đi những tiếng nói đó.
Tôi nghĩ mình phải trả lời bình luận này. Nhưng nếu tôi chỉ ra sự thật này thì rất có thể một số người sẽ phản bác lại, mà nếu chỉ để lại một câu trả lời ngắn gọn thì có thể sẽ không hiệu quả. Nhiều người Trung Quốc ngày nay đã bị ĐCSTQ tẩy não, và họ không biết chủ nghĩa yêu nước chân chính là thế nào nữa.
Sau đó, tôi đã viết: “Giang Trạch Dân là kẻ tàn ác. ĐCSTQ là đảng độc tài. Chúng ta không có chút tự do tín ngưỡng nào. Bức hại Pháp Luân Công là một trong những tội ác lớn nhất của Giang. Chính vì tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng sống nhắm vào các học viên Pháp Luân Công nên ông ta bị Tòa án Công lý Quốc tế kết tội như tội của Đức Quốc xã, đó là tội ác chống lại loài người, gồm cả tra tấn và diệt chủng. Những người kháng nghị chủ yếu là những người từng bị bức hại ở Trung Quốc, mà hầu hết là học viên Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) và các nhà hoạt động dân chủ.”
“Nhưng nếu người Trung Quốc phát hiện ra ông ta đã bán một phần lãnh thổ nước ta thì toàn bộ người Trung Quốc sẽ phản đối. Những người biết việc này đã gọi ông ta là “kẻ phản bội đáng khinh nhất của thời đại chúng ta.” Tôi không rõ vì sao ông ta làm thế nhưng trong tất cả các lãnh đạo của ĐCSTQ thì ông ta là kẻ bán nước nhiều nhất.
Hôm đó là ngày 9 và 10 tháng 12 năm 1999, khi Tổng thống Nga Yeltsin sang thăm Trung Quốc, Giang đã ký “Nghị định thư giữa chính phủ Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Trung Hoa và chính phủ Liên bang Nga về hai đoạn biên giới Đông và Tây” tại Bắc Kinh, mà đó là sự sỉ nhục to lớn đối với nhân dân Trung Quốc. Như đã nói, phần lãnh thổ được trao cho Nga có diện tích hơn 1,2 triệu ki-lô-mét vuông.
Giảng chân tướng cho người phương Tây: Soạn tài liệu về Covid-19
Tôi bắt đầu thu thập tin tức liên quan tới virus Trung Cộng kể từ sau đợt bùng phát. Sau đó, tôi nhận ra rằng nhiều kênh truyền thông lớn của phương Tây cũng đăng những thông tin này về virus, độc giả cũng để lại nhiều bình luận.
Sau khi xem xong một bản tin tiếng Anh, tôi đã để lại một bình luận bằng tiếng Anh như sau: “Vì bị ĐCSTQ phản đối nên đến nay, Đài Loan vẫn được gia nhập Tổ chức Y tế Thế giới (WHO). Tuy nhiên, một điều hết sức nực cười là Đài Loan đã giải quyết rất hiệu quả đại dịch – chỉ có hơn 300 trường hợp xác nhận nhiễm bệnh. Nguyên nhân là họ hoàn toàn không nghe theo thông tin của ĐCSTQ cũng như của WHO. Từ ngày 31 tháng 12 năm 2019, họ bắt đầu kiểm tra sức khỏe của hành khách, đến ngày 2 tháng 1, đã lập trung tâm cấp cứu đầu tiên, còn hành khách bị nhiễm Covid-19 đầu tiên được phát hiện vào ngày 21 tháng 1.“
Ngay sau đó, tôi bắt đầu nhận được nhiều “likes”. Cho tới giờ, tôi đã nhận được 900 lượt “likes”. Sau đó, khi một số người hỏi tôi về WHO, tôi chỉ nói cho họ sự thật về việc ĐCSTQ mua chuộc Tedros như thế nào.
Một kênh truyền thông của Canada khác đăng tải một video phỏng vấn nhiều bệnh nhân Covid-19. Tôi đã để lại bình luận: “Tôi hy vọng họ sẽ sớm bình phục. Là một người Trung Quốc, tôi cảm thấy hổ thẹn vì những gì ĐCSTQ đã làm. Họ đã che đậy tình hình thực tế và để virus phát tán ra toàn thế giới.” Sau đó, tôi nhận được một câu trả lời mà tôi cho rằng là của một người phương Tây, nói rằng: “Trung Quốc đã phỏng tỏa vào tháng 1. Lúc đó, Bắc Mỹ cũng đã biết đến chủng virus này. Chúng ta không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Trung Quốc về việc này được. Ở Trung Quốc, những người chịu trách nhiệm trì hoãn việc phong tỏa cũng đã bị giáng chức. Tôi cảm thấy trong đại dịch này, những gì Hoa Kỳ đã làm không hề tốt hơn Trung Quốc.”
Khi xem xong tin nhắn này, tôi chưa biết nên trả lời như thế nào. Nên bắt đầu từ đâu? Khi tôi học Pháp cùng các đồng tu khác trong nhóm huấn luyện, tôi tình cờ đọc được một đoạn Pháp mà Sư phụ đã giảng:
“Thực ra người Trung Quốc đều biết rằng tà Đảng Trung Cộng là tồn tại thế nào, rằng những kẻ cầm đầu Đảng đang bị tà ác lợi dụng ấy đang tư duy ra sao; điểm này thì những người tư duy bình thường sống ở xã hội Tây phương không biết; thậm chí văn hoá của tà Đảng là cái gì thì họ cũng không biết. Do vậy tôi từng nói rằng đến một hôm tà Đảng ở Trung Quốc sẽ đột nhiên tiêu mất, đổ rớt đài; thì chính phủ các nước khác vẫn chưa biết là sẽ đổ sao nữa. Các vị muốn biết tà Đảng Trung Cộng ra làm sao, thì trước hết các vị phải biết tà Đảng Trung Cộng suy xét vấn đề thế nào, tư duy thế nào, nói dối thế nào. Đó là những thứ tối thiểu mà cũng không biết; những tin tình báo các vị lấy được đều là giả hết.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)
Học xong, tôi chia sẻ với một đồng tu trong nhóm tài liệu về đoạn Pháp này. Tôi đã biết rõ nên trả lời như thế nào: “Là một người Trung Quốc, tôi không đối kháng với Trung Quốc nhưng tôi phản đối ĐCSTQ. Bạn sẽ không thể tưởng tượng được ĐCSTQ đối xử với dân chúng như thế nào đâu. Các chính phủ Bắc Mỹ tin những gì mà WHO đã công bố, tuy nhiên, nguồn thông tin của WHO lại đến từ những dữ liệu bịa đặt của ĐCSTQ. Mãi đến ngày 20 tháng 1, ĐCSTQ vẫn tiếp tục công bố rằng không có sự lây nhiễm từ người sang người, thậm chí nhiều tài liệu nội bộ của ĐCSTQ còn nói họ đã biết về vấn đề này từ tháng 12 năm ngoái. ĐCSTQ chỉ tuyên bố tổng số người chết là 3.800 người. Tuy nhiên, căn cứ vào số bình tro cốt thì tổng số người chết thật sự có thể là hơn 42.000 người. Đài Loan đã có một bài học đắt giá từ đại dịch SARS, cho nên lần này họ đã không tin tưởng ĐCSTQ hay WHO. Vì vậy, họ chỉ có 440 trường hợp xác nhận nhiễm bệnh và 7 trường hợp tử vong.”
“Trong thời gian phong tỏa, nhiều người dân không được tiếp cận với bất kỳ nguồn chăm sóc y tế nào. Nhiều người vì để tránh cho người thân khỏi bị lây bệnh mà phải tự tử. Nhiều phóng viên đã biến mất chỉ vì họ muốn đưa tin phản ánh sự thật. Thế nhưng, tôi chưa thấy bất kỳ một trường hợp nào như vậy ở khu vực Bắc Mỹ.”
“Chu Tiên Vượng, Thị trưởng Vũ Hán đã thừa nhận rằng ông ta đã trì hoãn việc công bố tình trạng đại dịch nhưng ông ta không bị cách chức. Ông ta nói: ‘Tôi hy vọng nhân dân Trung Quốc hãy hiểu cho chúng tôi. Là lãnh đạo chính quyền địa phương, sau khi thông tin này được đưa tới tôi, tôi chỉ có thể công bố ra công chúng khi chúng tôi được cho phép.’”
Sau khi gửi thông điệp này, tôi không còn thấy phản hồi nào từ cô ấy nữa. Tôi hy vọng người phương Tây nào tình cờ đọc được bình luận của tôi sẽ hiểu rằng ĐCSTQ nói dối có thể gây ra những hậu quả tai hại như thế nào. Lần này, sau khi virus Trung Cộng bùng phát, tôi nhận ra rằng khi mở đầu bằng thông tin này thì có thể mang chân tướng cho người phương Tây. Tuy nhiên, đối với một số người chưa hiểu tại sao ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công thì tôi sẽ kể cho họ về những người đã bị đánh đập tới chết ở thành phố Vũ Hán. Điều này sẽ giúp họ hiểu được sự tàn ác của ĐCSTQ và vì sao nó lại bức hại Pháp Luân Công.
Biên soạn tài liệu về tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống
Trước đó, khi một số đồng tu cùng nhau viết kịch bản phơi bày tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ những học viên còn sống, tôi còn chưa tham gia. Sau khi thu thập được nhiều dữ liệu, tôi nhận ra rằng tôi có nhiều điều để viết trong quá trình này. Khi tôi thấy nhân chứng của Annie, có một điều khiến tôi rơi lệ. Cô ấy nói rằng khi chồng cô ấy lấy kéo cắt quần áo của một học viên, có một chiếc hộp nhỏ rơi ra khỏi túi quần của nữ học viên ấy. Trong hộp là lá bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp và một tấm thiệp nhỏ với nội dung: “Chúc mừng sinh nhật Mẹ!”
Trước đó, tôi có một giấc mơ. Trong mơ, mấy chục học viên chúng tôi ngồi trong một cánh đồng trống không. Chúng tôi cúi xuống và nhìn một mẩu đá quý vỡ màu máu nhạt trên mặt đất. Tôi biết mỗi mẩu đá này là một bằng chứng của tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng sống. Mỗi người chúng tôi đều tìm thấy một mảnh; khi chúng tôi ghép lại thì nó biến thành một viên kim cương khổng lồ có đường kính khoảng gần 12 cm. Sau đó, tôi tỉnh giấc. Tôi bỗng hiểu rằng viên kim cương này là bài viết đó. Lúc đó, tôi không nghĩ nhiều, chỉ biết rằng kịch bản đào tạo này là do tôi và một học viên khác biên soạn. Tôi phải mất mấy ngày mới hiểu ra được ý nghĩa thật sự của giấc mơ này.
Sau đó, tôi đã gửi kịch bản tới người điều phối. Anh ấy không thích mạch văn đó, vì vậy anh ấy đã yêu cầu một học viên khác dày dạn kinh nghiệm hơn trợ giúp chỉnh sửa lại. Khi chúng tôi cần một phiên bản tóm tắt thì học viên này đề nghị cả hai chúng tôi cùng làm. Nhưng người điều phối không muốn tôi tham gia nên tôi lại thấy buồn.
Một học viên khác làm video và tôi đã phối hợp rất tốt. Cô ấy hay khen tôi và nghĩ tôi đã viết tiêu đề rất bắt mắt. Tôi liền cảnh giác. Tại sao tôi lại có suy nghĩ như vậy? Hẳn phải có điều gì đó không đúng với tôi. Sau đó, tôi tĩnh tâm lại để hướng nội. Phải chăng là tật đố? Không phải. Phải chăng là chấp trước vào danh lợi cá nhân? Không phải. Phải chăng tôi buồn vì kịch bản tôi gửi không được chấp nhận? Không hẳn vậy. Vậy phải chăng là chấp trước vào làm việc?
Khi tôi nhìn sâu hơn vào cảm giác “buồn” này, tôi nhận ra rằng đó là chấp trước vào tự ngã, và tôi quyết định tống khứ nó. Bài viết này sẽ được các học viên sử dụng. Miễn là nó có thể thức tỉnh lương tri của con người thì ai sửa cũng có vấn đề gì đâu? Tất nhiên là không rồi.
Khi bắt đầu suy nghĩ về điều này, tôi đột nhiên tôi nhớ lại giấc mơ của mình. Tại sao hàng chục học viên phải đi tìm bằng chứng này mà không phải chỉ vài người? Trong số tài liệu mà tôi tổng hợp, cái nào mà chả do một học viên khác làm? Ví dụ, một bài viết về tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng có đến ba tác giả. Những tài liệu của Tổ chức Thế giới Điều tra về cuộc Bức hại Pháp Luân Công chẳng phải cũng do một số ít học viên làm hay sao. Vì vậy, về bài viết này là những nỗ lực chung của nhiều học viên đã trợ giúp điều tra và thu thập các bằng chứng về tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng. Làm sao tôi có thể coi bài viết này thuộc về bản thân mình được? Khi nhận ra điều này, tôi thấy rất hổ thẹn.
Chúng sinh lắng nghe chân tướng sau khi thu thập thêm thông tin
Tôi ở Canada. Vì để tiết kiệm thời gian, sau khi đưa con đi học vào buổi sáng, tôi không có đủ thời gian để gọi điện thoại. Vì đại dịch mà gần đây, người điều phối chịu trách nhiệm đào tạo đã yêu cầu tôi gọi điện hàng ngày và hối tôi gọi nhiều hơn nữa. Tôi hiểu rằng càng rèn luyện thì tôi càng hiểu rõ thông tin nào là quan trọng.
Trước đó, khi làm phân khúc thức tỉnh lương tâm con người, tôi hay bị đầu bên kia dập máy. Nhưng sau khi đại dịch bùng phát, tôi nghĩ ra mấy câu để dễ bắt chuyện với người khác.
Tôi nói: “Tôi muốn gửi bạn một số thông tin với tư cách một công dân bình thường. Những gì bạn thấy trên TV và trên Internet, những thông tin đó có thể không trung thực và minh bạch. Tôi chỉ muốn nói với bạn về những gì đã xảy ra ở thành phố Vũ Hán, chỉ mất của bạn một vài phút thôi, được không?” Người thường thông thường sẽ đáp “Được thôi”. Sau đó, tôi tiếp tục: “Ngày 27 tháng 1, khi Thị trưởng Thành phố Vũ Hán Chu Tiên Vượng trả lời phỏng vấn của CCTV, ông ta thừa nhận rằng ông ta đã không công bố virus ‘đúng lúc’. Nhưng ông ta hy vọng người dân có thể thông cảm cho ông ta. Tuy vậy, làm sao có thể kỳ vọng người dân thấu hiểu và bỏ qua cho ông ta đây? Đây là vấn đề mạng người mà. Vì vậy, nhiều người đã mất đi sinh mạng vì sự che đậy này. Nhưng tại sao chính quyền (Trung Cộng) lại làm vậy? Căn bản là bởi nó chỉ quan tâm đến ổn định xã hội.”
Tôi nói thêm: “Ngày 23 tháng 1, thành phố Vũ Hán bắt đầu phong tỏa. Trước đó, hơn 5 triệu người đã rời khỏi thành phố. Những người này đã đi tầu hỏa, máy bay hoặc tự lái xe. Vậy mà không xảy ra hỗn loạn gì. Thế nhưng, sau khi phong tỏa thì xảy ra bao nhiêu chuyện, khắp nơi hỗn loạn.” Sau đó, tôi giải thích tại sao ĐCSTQ luôn không mấy bận tâm tới sinh mạng con người và nó đã giết hại dân chúng, cũng như những gì mà Liên Xô và Campuchia đã làm, nhưng ĐCSTQ còn tệ hại hơn. Sau đó, tôi bắt đầu nói về thoái xuất ĐCSTQ.”
Đôi khi tôi dùng kịch bản ngắn vì lo sợ bị gác máy; Tôi không muốn nói dài dòng. Nhưng gần đây, tôi nhận ra rằng vì sử dụng kịch bản này nên tôi biết làm thế nào trao đổi thông tin qua lại tốt hơn trước đây. Có một người là đội viên Đội Thiếu niên Tiền phong đã từ chối thoái đội, thậm chí sau khi tôi đã nói rất lâu – nào giảng chân tướng về Đại Pháp, về lịch sử giết người của ĐCSTQ, và màn tự thiêu dàn dựng trên Quảng trường Thiên An Môn – nhưng anh ta vẫn không muốn thoái ĐCSTQ.
Sau đó, tôi tiếp tục đề cập tới việc những người đã thoái xuất ĐCSTQ được bảo toàn tính mạng như thế nào. Anh ta trả lời rằng đó chỉ là những trường hợp cá biệt. Sau đó, tôi dùng kịch bản về tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng sống. Ban đầu, anh ta không tin tôi. Sau đó, tôi đã đưa ra một vài ví dụ, gồm có việc hơn 30 bác sỹ Trung Quốc bị từ chối tham gia hội nghị ghép tạng quốc tế, và các báo cáo của các bác sỹ Trung Quốc đã bị tạp chí cấy ghép nội tạng quốc tế từ chối. Israel đã xây dựng một đạo luật cấm người dân nước này du lịch tới Trung Quốc để cấy ghép nội tạng. Những nhân chứng này đã mạo hiểm mạng sống của họ để phơi bày tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống. Những gì họ nói hầu như là giống nhau – Nếu tôi không lên tiếng thì tôi sẽ phải cắn rứt lương tâm.
Trong cuộc điện thoại này, anh ta không nói một lời nào. Trước khi cúp máy, tôi hỏi anh ta có muốn thoái ĐCSTQ không, và anh ta đã đồng ý. Sau đó, tôi nghĩ: Tại sao người này lại quyết định thoái? Đó là bởi vì anh ta vẫn còn ý thức về công lý và còn có lương tri.
RTC là nền tảng giảng chân tướng trực tiếp cho người Trung Quốc. Nhiều học viên đã phối hợp gọi điện, chia sẻ và làm việc với nhau, họ đã hình thành nên một chỉnh thể, một hoàn cảnh tu luyện, giống như một lò dung luyện lớn. Tôi cảm thấy mình đã hòa vào môi trường này ngay khi tôi tham gia vào hạng mục. Tôi trân quý hoàn cảnh này và cảm thấy may mắn được là một thành viên của nó. Tôi hy vọng mình có thể làm được nhiều và tốt hơn nữa, tu luyện cùng các đồng tu, tiếp tục thức tỉnh lương tri của chúng sinh qua nền tảng này và đi thành con đường của mình.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/12/411576.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/7/188630.html
Đăng ngày 16-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.