Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-2020] Từ khi còn nhỏ, mọi người đã xem tôi là một đứa trẻ ngoan vì tôi không đánh lộn hay chửi bới người khác. Nếu ai đó bắt nạt tôi, tôi sẽ tha thứ cho họ ngay lập tức. Mẹ nói tôi không bao giờ để bụng bất cứ điều gì. Tôi cũng tự cho mình là người có tính tình tốt.

Tuy nhiên, đối với cô em gái kém tôi tám tuổi, tôi lại cư xử khác hẳn. Hồi học lớp sáu, em đến nhờ tôi giúp giải một bài toán. Sau khi giải thích cách làm một vài lần, em vẫn không hiểu vì câu hỏi khá khó. Kết quả là, tôi bị bực mình đến mức ném cả cuốn sách và tập giấy của em xuống đất. Sau đó, tôi hét lên: “Sao em đần vậy?” Em khóc và sau đó, không còn đến tìm tôi để nhờ giúp đỡ nữa. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng vì cách mình đã đối xử với em, đặc biệt là vì tôi không cố ý làm tổn thương em.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, tôi nhận ra rằng mình cần loại bỏ tính dễ nổi nóng của bản thân vì đó là do ma tính khởi tác dụng. Mặc dù tôi hiểu nguyên lý, nhưng thật không dễ để điều chỉnh các hành vi của mình ngay lập tức.

Lần đầu tiên tôi cố gắng loại bỏ tính khí nóng nảy của mình cách đây hơn 10 năm. Tôi gặp mâu thuẫn với chị Lý, lớn tuổi hơn tôi nên tôi gọi chị ấy là “chị gái”. Chị có một chiếc máy tính cần cài đặt song song hai hệ điều hành. Sau khi cài đặt xong, tôi chỉ cho chị cách dùng. Nhưng không lâu sau đó, chị nhờ người bảo tôi rằng chồng chị đã làm hỏng hệ điều hành sau khi cài đặt một ứng dụng về đầu tư.

Vì vậy, tôi đã đến nhà chị để cài đặt lại máy tính. Không ngờ, chị ấy lại nhờ tôi cài đặt ứng dụng đầu tư cho chồng chị. Khi tôi nói rằng tôi không biết gì về nó, chồng chị đã tìm người để bảo tôi cần tải bộ cài đặt xuống ở đâu.

Sau khi cài đặt xong, chồng chị rất vui, nhưng chị bắt đầu phàn nàn về việc không biết cách duyệt Internet. Tôi chỉ cho chị cách làm và bảo chị viết các bước ra giấy.

Một vài ngày sau, chị bảo tôi rằng chị bị lẫn lộn bởi những ghi chú đã chép lại. Chị qua chỗ tôi rồi tôi lại qua chỗ chị, chúng tôi đi qua đi lại khá nhiều lần. Tôi bắt đầu bị mất kiên nhẫn sau lần thứ tư đến chỗ chị, vì tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy. Tuy nhiên, dù tôi có gắt gỏng thế nào, chị vẫn lạc quan.

Ngoài ra, chị luôn mỉm cười mỗi lần chồng chị nói chuyện với chị bằng thái độ mỉa mai. Cứ như thể anh ấy đang nói với người khác. Lúc đầu, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn với chị ấy. Tại sao chị không bị động tâm khi bị chồng chỉ trích thật gay gắt? Khi tôi biết chị giảng chân tướng trực diện tại quầy bán hàng mỗi ngày, và thậm chí cả cảnh sát mặc thường phục làm việc trong chợ cũng bảo vệ chị ấy, tôi đã khóc. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã cho tôi thấy cảnh giới của chị ấy.

Vài năm sau, tôi tham gia một nhóm học Pháp khác và quen một vài học viên mới. Tôi nhận ra rằng mỗi lần ban biên tập Minghui.org yêu cầu chúng tôi gửi bài chia sẻ tham gia Pháp hội sắp tới hay các hoạt động khác, họ đều làm ngơ. Tôi đã rất khó chịu và muốn tránh xa họ. Tuy nhiên, mỗi khi quyết định không đến nhóm học Pháp của họ, lại sẽ có người giao cho tôi một việc cần phải làm vào buổi học tiếp theo. Vì vậy, tôi tiếp tục tham gia nhóm học Pháp của họ.

Một ngày nọ, tôi rất hớn hở trên đường về nhà vì không ai giao cho tôi thêm nhiệm vụ của nhóm đó. Tôi tự nhủ: “Cuối cùng, mình không phải đến đó nữa.” Trong khi đang đi bộ, tôi cảm thấy có người đẩy phía bên trái của mình khiến chân phải của tôi trượt xuống ngay dưới lề đường. Tôi nhanh chóng nhấc chân lên, nhưng bị loạng choạng và ngã xuống. Khuỷu tay phải của tôi đập xuống đất. Thấy xung quanh không có ai, tôi nhanh chóng đứng dậy. Thật ngạc nhiên, tôi cảm thấy có gì đó không ổn ở cổ mặc dù nó không bị thương. Ngay lập tức, tôi biết rằng có lẽ mình đã làm sai điều gì đó.

Ngày hôm sau, khi tôi bước ra khỏi nhà với cái cổ cứng đơ, mọi khó chịu của tôi đột nhiên biến mất. Tôi đã đến nhóm học Pháp và thẳng thắn chia sẻ những suy nghĩ gần đây của mình, cũng như Pháp của Sư phụ với mọi người. Các đồng tu đã rất thẳng thắn và chỉ ra những chấp trước của tôi. Những lời của họ khiến tôi suýt bật khóc khi họ nhắc tôi nhớ về những gì mà mẹ tôi thường nói với tôi khi còn ở cùng bà: “Ngoài mẹ ra còn ai muốn nói con chứ?” Thật vậy, nhân duyên thần thánh giữa các học viên còn gần gũi hơn cả quan hệ họ hàng.

Gần đây, một học viên nói rằng tôi không còn hiếu thắng như trước. Tôi biết rằng Đại Pháp đã chuyển hóa mình. Khi tôi làm theo những gì Sư phụ giảng và đặt mình ở vị trí của người khác trong mâu thuẫn, tôi biết mình nên nói gì và làm gì.

Tôi đã hảo tâm đề xuất với các học viên rằng họ nên học cách sử dụng máy tính, để có thể sử dụng trang web của Epoch Times để gửi tên của những người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, ngoài ra họ có thể xem trang web Minh Huệ. Một vài người trong số họ đã vui mừng mua máy tính.

Khi gặp xung đột về tâm tính, họ không phải đợi học Pháp nhóm để thảo luận với các đồng tu. Họ có thể đọc bài chia sẻ của các học viên từ khắp nơi trên thế giới trên trang web Minh Huệ mỗi ngày. Họ có thể đọc xem các học viên khác sử dụng Pháp của Sư phụ làm chỉ đạo và tu bản thân khi họ gặp vấn đề như thế nào. Sử dụng Internet sẽ giúp họ mở rộng tầm nhìn và giúp bản thân tiến bộ.

Trên bề mặt, có vẻ như tôi nóng tính; nhưng sâu bên trong, tâm tính của tôi bao hàm nhiều chấp trước. Bất kể chấp trước nào bị đụng phải, nó sẽ kích hoạt tính dễ nổi nóng của tôi. Khi tôi dần loại bỏ hết chấp trước này đến chấp trước khác, tính nóng nảy của tôi biến mất. Tu luyện thật sự thần kỳ!

Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/10/413613.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/18/188869.html

Đăng ngày 01-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share