Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-10-2020] Tháng 4 năm 2015, tôi và một vài học viên địa phương bị bắt và bị kết án phi pháp năm năm tù. Chúng tôi bị giam giữ tại Nhà tù Nữ Liêu Ninh trong năm năm đó và trong thời gian này đã có rất nhiều việc xảy ra. Tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm đó, hy vọng có thể đưa ra làm tham khảo cho các học viên khác.

Chính khí của thân nhân một học viên có thể chấn nhiếp tà ác

Một tháng sau khi tôi bị cầm tù, một cô con gái của tôi đã nghe tin tôi bị tra tấn tàn bạo đến mức xuất hiện các triệu chứng bệnh. Do đó, con gái tôi đã rất lo lắng và đã đến thăm tôi. (Thực tế là một học viên khác bị tra tấn, chứ không phải tôi.)

Lính canh ở phòng đón tiếp đã gọi điện cho bộ phận tù nơi tôi bị giam giữ nhưng quản lý bộ phận không cho phép con gái vào gặp tôi và từ chối giải thích lý do. Con gái tôi rất lo lắng và đã không rời đi. Cháu ở lại phòng tiếp đón và liên tục chia sẻ với họ. Con gái tôi đã yêu cầu được nói chuyện với các lính canh. Cuối cùng hai lính canh đã đến đó, họ đeo khẩu trang. Họ nói rằng chính sách của nhà tù là cấm các cuộc viếng thăm trong thời gian này và sẽ không giải thích lý do.

Sau đó, con gái tôi hỏi: “Vậy mẹ tôi hàng ngày làm gì trong nhà tù?” Các lính canh trả lời: “Học”. Con gái tôi lại hỏi: “Học gì vậy? Học thế nào?” Lính canh trả lời một cách ấp úng: “Thì nhiều người ngồi thành một vòng tròn và học”. Con gái tôi tiếp tục hỏi: “Vậy mẹ tôi có lao động chân tay không?” Lính canh trả lời: “Không, bà ấy không lao động”.

Việc tôi từ chối bị “chuyển hóa” là nguyên nhân thực sự của việc họ không cho phép con gái vào gặp tôi. Tất nhiên, họ đã tìm đủ mọi lý do để từ chối việc viếng thăm. Con gái tôi đã không chùn bước và nói: “Ngày mai tôi sẽ lại đến!”

Ngày hôm sau, con gái tôi quay lại nhà tù. Hai lính canh đã thực hiện giống như hôm trước. Họ đeo khẩu trang và che phù hiệu cảnh sát bằng mái tóc dài của mình. Họ nói những câu tương tự như: “Chính sách của nhà tù nghiêm cấm bất kỳ cuộc viếng thăm nào trong thời gian này.” Họ bật đoạn ghi âm về việc thực thi pháp luật và bắt đầu quay video con gái tôi. Họ hỏi xem con gái tôi có tu luyện Pháp Luân Công hay không và con tôi nghĩ gì về việc tôi tu luyện.

Con gái tôi trả lời: “Việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là lựa chọn cá nhân của mẹ tôi. Mọi bệnh tật của mẹ tôi đều đã biến mất sau khi bà bắt đầu tu luyện. Tại sao tôi lại phải cản trở mẹ mình chứ?”

Sau khi nghe điều này, các lính canh càng cương quyết từ chối cuộc viếng thăm. Họ sợ rằng cuộc viếng thăm của con gái tôi sẽ khiến họ khó “chuyển hóa” tôi hơn. Con gái tôi lớn tiếng: “Các vị nói rằng chính sách của nhà tù cấm cuộc viếng thăm của chúng tôi, vậy thì mục nào của chính sách đó cấm điều này? Căn cứ điều khoản nào của luật mà quy định như thế? Các vị nói điều này nhân danh các vị, nhân danh chính mình hay nhân danh nhà tù? Nếu là nhân danh nhà tù mà nói, thì tên và chức vụ của các vị là gì? Các vị phải cung cấp cho tôi tất cả những thông tin này để tôi có thể tìm đến các vị khi đến lúc bắt các vị phải chịu trách nhiệm!”

Lính canh tiếp tục lặp lại những câu như trước: “Chính là chính sách của nhà tù cấm các cuộc viếng thăm.” Con gái tôi liền nói: “Nếu các vị vẫn không cho phép tôi gặp, tôi sẽ phơi bày tất cả những việc làm của các vị! Các lính canh tỏ ra sợ hãi và vội bỏ đi.

Con gái tôi thấy thật rất khó để ứng phó với những lính canh đó. Cháu đã lấy tất cả các số điện thoại mà cháu có ra để nộp khiếu nại. Cháu đã gọi cho từng số một, từ Sở Tư pháp tỉnh Liêu Ninh đến Nhà tù Nữ Liêu Ninh. Khi cháu gọi cho Nhà tù Nữ Liêu Ninh, người đàn ông trả lời điện thoại đã ghi lại tên tôi, bộ phận tù và đội tù nơi tôi bị giam giữ. Ông nói với con gái tôi rằng họ sẽ xử lý việc này.

Chiều hôm đó, trên đường về nhà, con gái tôi nhận được một cuộc gọi của giám đốc nhà tù, nói rằng nhà tù sẽ không cho phép cháu được vào thăm tôi vì “trạng thái tinh thần không ổn định”. Tuy nhiên, họ sẽ cho phép một người nào đó khác trong gia đình tôi được vào thăm tôi. Con gái tôi lập tức nói đồng ý một người khác sẽ vào gặp tôi.

Do vậy, con gái út của tôi đã đến nhà tù và được phép vào gặp tôi. Nhưng giám đốc nhà tù đứng bên cạnh chúng tôi, giám sát tôi trên điện thoại. Con gái út hỏi tôi: “Mẹ, họ có bắt mẹ phải lao động không? Họ có đối xử tệ bạc với mẹ không?…”

Người nhà tôi không bao giờ hợp tác với nỗ lực của nhà tù nhằm bức hại tôi bằng những việc quá sức. Tôi cũng liên tục phủ nhận những bức hại như vậy bằng chính niệm. Do đó, lính canh không bao giờ dám bắt tôi làm việc. Vì người thân của các học viên khác bị giam giữ cùng tôi không thể chống lại bức hại và bảo vệ công lý từ bên ngoài, nên lính canh đã bức hại những học viên đó một cách không kiêng nể. Những công việc lao động hàng ngày mà họ bắt những học viên đó thực hiện quá nặng nên không thể hoàn thành được. Lính canh nhà tù từng dùng lao động nặng nhọc dài ngày như một phương thức để tra tấn các học viên cả về thể xác và tinh thần.

Các lính canh đều biết các học viên Đại Pháp không phạm tội gì cả. Vì các học viên hành xử ngay chính trong nhà tù, nên các tù nhân cũng không dám coi thường chúng tôi. Nếu người nhà của mọi học viên đều cảnh tỉnh lính canh không được bức hại các học viên và hỗ trợ các học viên bằng thái độ kiên quyết thì các lính canh nhà tù sẽ tự kiềm chế và không dám buông lung bức hại các học viên Đại Pháp.

Phối hợp như một chỉnh thể để phủ định bức hại

Một đêm, tôi vào phòng vệ sinh và nghe thấy ai đó đang nói với tôi từ bên ngoài phòng vệ sinh với giọng thủ thỉ. “Họ đúng là quá quắt! Họ đã đánh gục cô ấy và bây giờ vẫn còn đang đánh đập cô ấy”. Tôi nhận ra rằng một học viên vừa mới vào tù lại đang bị ức hiếp bởi những tù nhân được giao giám sát cô.

Ngày hôm sau, trong xưởng, người học viên bị đánh đập đã bí mật nói với tôi rằng cô ấy đã bị hành hung. Tôi hỏi cô ấy xem cô ấy đã báo cáo việc này với lính canh chưa. Cô nói rằng cô sẽ đợi một thời gian nữa rồi mới làm như vậy. Sau đó ,tôi tìm được một cơ hội để nói chuyện với một tù nhân ở cùng phòng với cô. Cô ấy nói với tôi rằng người học viên này bị đánh đập bởi vì cô không quay lại phòng giam cùng với hai người khác sau khi họ vào phòng vệ sinh.

Sau khi tôi về chỗ của mình, tôi nói với một học viên ngồi cạnh tôi rằng: “Chúng ta nên nói việc này với đội trưởng. Nếu cô ấy không giải quyết việc này, thì chúng ta sẽ báo cáo với lính canh.” Cô trả lời. “Đúng, chúng ta nên làm như vậy. Làm sao họ có thể dám tùy tiện đánh đập các học viên được?”

Tôi đã đến nói chuyện với đội trưởng, người mà tôi thường xuyên giảng chân tướng cho cô. Nhưng cô đã vờ như không biết về việc đó và nói: “Họ không đánh đập cô ấy, tất cả là vì cô ấy không ở cùng với những tù nhân khác.” Tôi nói với cô rằng cô cần biết chi tiết hơn về sự việc và giải quyết vấn đề này. Cô ấy cười một cái rồi rời đi. Dường như cô ấy muốn bao che cho những kẻ bạo hành và che đậy vấn đề.

Sáng hôm sau, tôi thấy những tù nhân đó lăng mạ người học viên đó. Tôi lại đi đến nói chuyện với đội trưởng: “Nếu chị không kỷ luật họ, tôi sẽ báo họ với lính canh. Sự việc không thể tiếp tục như vậy được.”

Thật không ngờ, đội trưởng vẫn nói: “Tôi đã điều tra việc này. Họ không đánh đập cô ấy. Tất cả xảy ra là vì cô ấy từ chối thực hiện các yêu cầu của họ.” Tôi nói: “Họ nói họ không đánh đập cô ấy thì cũng không được tính. Hãy để các lính canh kiểm tra đoạn video giám sát!”

Đội trưởng nói: “Nếu họ thực sự đánh đập cô ấy, thì nhất định họ sẽ kéo cô ấy đến điểm mù mà camera không thể ghi hình được.”

Tôi nói: “Chắc chắn sẽ có điều gì đó được ghi lại vì cô ấy là người còn sống, cô ấy sẽ không ở yên một chỗ và đơn thuần chịu đòn được. Tôi không muốn nói chuyện với cô thêm nữa, tôi sẽ báo việc này với lính canh. Tốt hơn cô nên nói với lính canh trước. Nếu không, lính canh sẽ đổ lỗi cho cô vì không thể thông báo cho họ trước. Tôi sẽ viết thư báo cáo vấn đề này.”

Khi thấy không thể ngăn được tôi, đội trưởng nói: “Vậy chị viết đi, và tôi sẽ đưa nó cho lính canh.”

Trong thư, tôi cung cấp chi tiết về vụ bạo ngược mà tôi biết và ước chừng thời gian xảy ra sự việc. Sau khi hoàn thành, tôi đưa nó cho một vài học viên khác. Họ nói: “Tốt rồi, viết đúng như những gì chị biết!”

Sau khi trưởng bộ phận tù biết việc này, cô ấy lập tức kiểm tra đoạn video giám sát. Sau đó cô ấy gọi các tù nhân tham gia vụ bạo ngược đến văn phòng của cô. Cô gọi tôi lên văn phòng cô vào buổi trưa và nói với tôi rằng họ thấy báo cáo của tôi rất quan trọng. Cô nói rằng lãnh đạo của bộ phận ủng hộ những gì tôi làm. Sau đó cô hỏi tôi có yêu cầu nào khác không. Tôi nói: “Tôi không muốn trừng phạt họ, chỉ là để họ hiểu rằng những gì họ làm là sai và hãy chấm dứt làm như vậy.” Cuối cùng, quản lý bộ phận đã trừng phạt một cách tượng trưng đối với những người tham gia vụ bạo ngược.

Nếu các đồng tu không đứng lên để ngăn cuộc bức hại khi họ bị ngược đãi và bị ức hiếp trong tù, quản lý nhà tù sẽ vờ như không biết việc đó. Sau đó tôi được biết các lính canh đã yêu cầu đội trưởng phải đảm bảo rằng sự việc tương tự như thế sẽ không xảy ra nữa. Các tù nhân khác phàn nàn rằng những tù nhân được giao “theo dõi tôi” đó đã không “theo dõi” tôi, khiến tôi có thể viết và gửi bức thư thành công.

Người học viên bị đánh đập đã nói với tôi rằng: “Cảm ơn sự giúp đỡ của chị! Nếu không thì tôi sẽ phải chịu đựng nhiều hơn thế”. Tôi trả lời rằng: “Cô không cần cảm ơn tôi. Các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Trong khó nạn, nếu ý niệm và hành động của chúng ta phù hợp với Pháp, thì không ai dám bức hại chúng ta cả, bởi vì chúng ta có Sư phụ bảo hộ!”

Tôi cần tinh tấn hơn nữa trong tu luyện và sửa chữa những chỗ còn thiếu sót. Xin vui lòng chỉ ra nếu có bất cứ điều gì không phù hợp trong bài viết của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/20/413842.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/6/188622.html

Đăng ngày 27-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share