Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-12-2020] Tôi thường xuyên bị sách nhiễu, bị bắt giữ và bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lục soát nhà trong nhiều năm. Gần đây tôi đã hướng nội và tìm được nguyên nhân.

Điều đầu tiên tôi nhận ra đó là tâm tranh đấu.

Các nhân viên cộng đồng thường tới để kiểm tra chúng tôi. Chúng tôi không tranh luận với họ nếu họ có thể chấp nhận lời giải thích của chúng tôi về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, nhưng một số người đã từ chối lắng nghe. Mẹ tôi sẽ cãi nhau to cho tới khi họ im lặng. Khi việc này xảy ra, chúng tôi luôn nghĩ rằng họ hiểu bà.

Một số nhân viên chỉ muốn kiếm sống và sẽ không làm gì chúng tôi. Nhưng mẹ tôi sẽ khước từ mọi điều họ nói, ngay cả khi họ không muốn nghe bà. Bà muốn thay đổi những suy nghĩ của họ một cách mạnh mẽ. Không những không hiệu quả mà còn tạo ra những thiệt hại và hậu quả khôn lường.

Chính quyền xem chúng tôi là mục tiêu chính. Sau mỗi lần đối mặt, mẹ tôi trở nên lo sợ, nhưng bà không thể kiểm soát bản thân và cuối cùng bị suy nhược thần kinh.

Một số học viên có thể bình tĩnh giảng chân tướng trong những hoàn cảnh tương tự. Họ không gây gổ hay tranh cãi, thay vào đó họ bình tĩnh và kiên trì giải thích sự việc. Do đó, họ không bị sách nhiễu nhiều.

Sư phụ đã giảng:

“Kỳ thực, khi này chính là lúc để tống khứ tâm tranh đấu của họ; nếu tâm tranh đấu của họ chưa bỏ, họ vẫn mãi như thế, thì một thời gian lâu, sau mấy năm qua đi cũng không xuất ra khỏi tầng này. Làm cho cá nhân ấy không luyện công được nữa, [làm] thân thể vật chất ấy không chịu nổi nữa, tinh lực hao tổn quá lớn, không khéo sẽ bị [tàn] phế.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Nhận ra tâm sợ hãi

Điều thứ hai tôi phát hiện ra là tâm sợ hãi. Các nhân viên cộng đồng liên tục tới thăm khiến mẹ tôi lo lắng và sợ hãi. Bà đã bị tâm sợ hãi thao túng, và sẽ nói những điều như — hôm nay trời nhiều mây, nên có nhiều tà ác hơn; có rò rỉ nước nên tôi hẳn phải có sơ hở; mắt của tôi đang nháy vì vậy những điều tồi tệ sắp xảy ra; nếu ảnh của Sư phụ đang cười thì sẽ an toàn, nếu không thì sẽ gặp nguy hiểm.

Bà lo rằng mình có thể bị bức hại bất cứ lúc nào, và ý niệm của bà luôn xoay quanh việc bị bức hại.

Những lời nói ra của các học viên mang một lượng năng lượng nhất định. Tôi đã cố gắng hết sức để phủ nhận những lời nói của mẹ, nhưng không thể. Sau một thời gian tôi bắt đầu chấp nhận những suy nghĩ của bà. Tất cả các suy nghĩ về các hình thức bức hại khác nhau bắt đầu hình thành trong đầu tôi, và tôi không thể loại bỏ hoặc chấn nhiếp chúng. Chúng bắt đầu diễn hóa thành những hình ảnh hay câu chuyện, như thể chúng sắp xảy ra.

Tôi đã bị lèo lái bởi tâm sợ hãi. Nó ngăn tôi ra khỏi nhà khi tôi nghĩ mình nên đi. Tất cả các thể loại lo lắng tràn ngập trong tâm ngay khi tôi rời khỏi nhà.

Thật kỳ lạ, khi có chuyện xảy ra tôi không hề sợ. Vì vậy, tôi không truy cầu bức bị hại sao? Điều này khiến tôi nhận ra rằng tâm sợ hãi là vô lý. Tôi đã kiệt sức sau một thời gian và cảm thấy rằng mình không thể tu luyện tiếp.

Sư phụ đã giảng:

“Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Không như các phương diện khác: khảo nghiệm tâm tính lần này nếu không qua, thì ngã rồi vựng dậy bò lên, [vẫn] còn có thể tu tiếp được. Nhưng xuất hiện vấn đề tự tâm sinh ma này thì không được, người ấy đời này là huỷ [bỏ] rồi.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng “tâm sợ hãi” không phải là chân ngã của mình. Khi tôi tách “tâm sợ hãi” ra và phát chính niệm để loại bỏ nó, tôi thấy một “sinh mệnh” giống hệt mình. “Sinh mệnh” đó đang run rẩy không ngừng, và đó là một vật chất màu đen. Khi nó tiến nhập vào trong người tôi, nó khiến tôi bắt đầu run rẩy và cảm thấy lạnh.

“Sinh mệnh” này có thể thao túng những suy nghĩ của tôi. Khi nhận ra rằng tất cả những lo lắng không phải từ tôi, mà là từ “sinh mệnh” sợ hãi đó, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chúng. Mặc dù không thể loại bỏ hết thảy chúng cùng một lúc, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn ngay khi có thể phân biệt bản thân mình với chúng. Chúng bắt đầu vô hiệu đối với tôi.

Hiện tại đây là những chấp trước tôi đã tìm thấy. Vì chưa loại bỏ được tâm tranh đấu nên các nhà chức trách liên tục tới tìm cách sách nhiễu. Hơn nữa, vật chất của “tâm sợ hãi” đã tạo ra nghiệp tư tưởng và ảo giác khiến tôi lo lắng.

Bây giờ khi tâm tôi bắt đầu náo loạn, tôi tự nhủ rằng “mình sẽ ổn.” Khi “tâm sợ hãi” bắt đầu lèo lái thân thể tôi, tôi dùng chính niệm để dẫn dắt suy nghĩ và hành vi của mình. Sẽ dễ dàng hơn để loại bỏ “tâm sợ hãi” khi nó trở nên yếu hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/11/416217.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/26/189016.html

Đăng ngày 27-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share