Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 20-12-2020] Sau đây tôi xin chia sẻ với mọi người cách tôi loại bỏ tâm tật đố như thế nào.

Sư phụ giảng:

“Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tâm tật đố của tôi rất mạnh mẽ và ẩn sâu. Tôi luôn tìm cớ để che đậy nó khi bị phát hiện. Tôi không muốn đối mặt với chấp trước này vì tôi chưa buông bỏ được chấp trước vào danh và lợi.

Tôi quyết định chính lại bản thân nên đã bắt đầu học thuộc Pháp. Ngày hôm sau, sau khi tôi đọc thuộc đoạn Pháp “Chân tu” của Sư phụ, tôi đã gặp một khảo nghiệm.

Một đồng nghiệp có chức vụ ngang với tôi đã được chọn tham gia khóa tập huấn nâng cao chuyên môn. Tôi cảm thấy thất vọng khi nghe tin này. Tôi nghĩ rằng tôi biết nhiều hơn cô ấy, và tôi làm việc tốt hơn. Tôi nghĩ mình nên là người được lựa chọn. Tôi giận lãnh đạo và oán hận người đồng nghiệp ấy.

Bản thân khóa tập huấn thực sự không hấp dẫn tôi vì nó mang tính lý thuyết và vô ích. Tôi đã hướng nội và tự hỏi bản thân tại sao tôi lại động tâm như vậy. Tôi nhận ra đó là vì tôi nghĩ rằng lãnh đạo đã không đánh giá cao nỗ lực của tôi trong công việc.

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử chân tu, tôi dạy chư vị là Pháp tu Phật tu Đạo, vậy mà chư vị lại kể khổ với tôi vì những tổn thất về lợi ích nơi người thường, chứ không thấy khổ não vì tâm chấp trước nơi người thường của bản thân vẫn chưa buông bỏ được, đó là tu luyện sao?” (Chân tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi tự hỏi bản thân rằng liệu một học viên chân chính có tâm tật đố không. Câu trả lời là không. Vì vậy, tôi tự nhủ rằng tôi là đệ tử của Sư phụ, và tôi muốn loại bỏ tâm tật đố.

Tôi tự hỏi bản thân rằng liệu tôi có làm việc tốt hơn đồng nghiệp của mình không. Chưa chắc. Công bằng mà nói, cô ấy đã nỗ lực hơn tôi trong công việc. Tuy nhiên, quan niệm của tôi luôn khiến tôi đánh giá sai rằng tôi vượt trội hơn những người khác. Theo thời gian, tôi chỉ có thể nhìn ra điểm mạnh của bản thân chứ không phải của người khác.

Sư phụ an bài mọi thứ trên con đường tu luyện của tôi. Tôi nhận ra rằng đây là một khảo nghiệm để bản thân có thể nhận ra tâm tật đố. Tôi nhận ra rằng đã đến lúc phải đối mặt với tâm tật đố và loại bỏ nó. Tôi đã đọc đi đọc lại đoạn Pháp “Chân tu” và phát chính niệm để loại bỏ tâm tật đố.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực, khi chư vị cảm thấy danh-lợi-tình nơi người thường đang chịu phương hại mà khổ não, thì đã là tâm chấp trước người thường đang chưa buông bỏ được đó. Chư vị hãy nhớ cho kỹ! Tu luyện tự nó không hề khổ, điểm chốt là không buông bỏ được chấp trước người thường. Khi danh-lợi-tình của chư vị cần buông bỏ thì mới cảm thấy khổ.” (Chân tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ).

Khi tôi tĩnh tâm xuống và nhìn vào điểm mạnh của đồng nghiệp, tôi thấy cô ấy là người phù hợp được chọn để phát triển chuyên môn.

Đêm đó, tôi mơ thấy mình thải rất nhiều dị vật có hình dạng kỳ quái ra khỏi cơ thể. Sau đó, triệu chứng dạ dày bị khó chịu vào ban đêm vốn đã dày vò tôi trong nhiều năm, giờ đã biến mất.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài việc này để giúp con đề cao trên con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/20/修去妒嫉心-416759.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/29/190147.html

Đăng ngày 27-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share