Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-10-2020] Tôi năm nay 64 tuổi, và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Một vài năm trước, một bên mắt của tôi bị khó mở. Tôi không bị đau, nhưng cuối cùng mắt hoàn toàn không mở được nữa. Bác sĩ nói rằng đó là bệnh nhược cơ, một căn bệnh về cơ. Dưới đây là trải nghiệm của tôi khi mắt hồi phục sau khi loại bỏ chấp trước về cảm giác bị đối xử bất công.

Bố mẹ tôi có ba người con trai, và tôi là con gái duy nhất trong nhà. Khi bố tôi bị liệt và nằm liệt giường, tất cả anh em trai của tôi đều nói rằng họ không có thời gian chăm sóc cho bố và muốn tôi làm người chăm sóc ông. Tôi cảm thấy điều này là không công bằng, đặc biệt khi tôi chỉ nhìn được bằng một mắt.

Bất đắc dĩ, tôi phải chạy qua lại giữa nhà mình và nhà bố mẹ để chăm sóc cho bố. Tôi cũng phải phụ giúp làm việc nhà, sau đó trở về nhà để lo cho gia đình nhỏ của mình. Tôi cũng cần học Pháp và giảng chân tướng Đại Pháp.

Khi học Pháp, tâm trí của tôi ngày càng trở nên minh mẫn hơn. Tôi biết mình là người tu luyện, tôi không nên né tránh gánh vác trách nhiệm, tôi cần phải loại bỏ quan niệm người thường.

Tuy nhiên, cảm giác bị đối xử bất công sẽ trở lại sau khi tôi đọc Pháp xong. Tôi cũng có cảm giác đố kỵ, oán hận, đổ lỗi, chỉ trích và tâm tranh đấu. Tôi cảm thấy những anh em trai của mình nên gánh vác một phần trách nhiệm chăm sóc bố.

Tôi biết mình đang không hành xử như một học viên. Tôi phải loại bỏ những chấp trước này. Tôi bắt đầu niệm: “Chân-Thiện-Nhẫn” trong tâm. Khi niệm như vậy, tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh và bình hòa hơn. Mọi tư tưởng khác đều bị ức chế.

Tôi biết vấn đề căn bản là liệu tôi có tín Sư tín Pháp hay không. Tôi là một người tu luyện, chỉ nên chứa “Chân-Thiện-Nhẫn” trong tâm. Một người tu luyện cần có tư duy của người tu luyện và nghĩ cho người khác trước, không nên lạc vào suy luận của người thường. Vì vậy tôi đã phát chính niệm để loại bỏ tất cả những suy nghĩ xấu trong tâm mình.

Tâm tôi trở nên bình hòa. Khi mẹ tôi nhờ mua đồ, tôi luôn trả lại bà số tiền thừa mà tôi không dùng đến. Tôi nói với bà: “Con là người tu Đại Pháp, người tu luyện chính là nghĩ cho người khác trước. Nếu không nhờ tu Đại Pháp, có lẽ con đã không làm được tốt việc chăm sóc bố mẹ, vì con sẽ nghĩ đó là trách nhiệm của các anh em trai.”

Tôi khuyên mẹ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cùng tôi. Thông qua học Pháp và hướng nội, tôi đã loại bỏ quan niệm con người về việc bị đối xử bất công. Mắt tôi sau đó đã mở ra được và tôi lại có thể nhìn được bằng hai mắt. Con xin cảm tạ Sư phụ.

Tôi không phải là người thích nói nhiều, nên tôi cũng thường không nói với các học viên khác khi xuất hiện triệu chứng trên thân thể. Tôi chỉ biết rằng mình cần phải tin ở Sư phụ và Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi biết nếu tôi có xuất hiện triệu chứng nào, thì đó là vì tôi đã không tu bản thân được tốt, hoặc do nghiệp lực. Tôi phải cố gắng điều chỉnh trạng thái tu luyện của mình. Đó là việc tốt mà Sư phụ đã an bài.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/9/413531.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/18/188859.html

Đăng ngày 25-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share