Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 15-11-2020] Tôi nhận được một cuộc điện thoại từ ủy ban dân cư địa phương lúc 8 giờ 30 phút sáng ngày 11 tháng 11 năm 2020. Tôi được yêu cầu đến đó và ký một số giấy tờ điều tra dân số, nhưng tôi không biết rằng mình sẽ bị bắt giữ từ 9 giờ sáng đến 4 giờ 30 phút chiều.
Bị lừa đến Sở cảnh sát
Khi tôi đến văn phòng ủy ban dân cư vào 9 giờ sáng, tôi để ý thấy một cảnh sát viên cũng đang ở đó. Tôi ký vào tờ điều tra dân số, chào người nhân viên và chuẩn bị rời đi. Một người phụ nữ ngăn tôi lại và nói có một tài liệu nữa cũng cần ký, vì vậy, tôi theo người cảnh sát đến văn phòng của anh ấy.
Vài phút sau, một người đàn ông đeo khẩu trang đi đến với một xấp giấy và thô lỗ nói với tôi rằng: “Ký đi, đừng có tu luyện Pháp Luân Công nữa”. Tôi hỏi anh ấy: “Xin hỏi anh là ai vậy?” Người cảnh sát nói với tôi rằng anh ta là trưởng phòng Tôn đến từ Phòng 610 (cơ quan ngoài vòng pháp luật chuyên dùng để bức hại Pháp Luân Công).
Tôi hỏi một cách lịch sự: “Anh biết Pháp Luân Công không?” Đột nhiên, anh ta bắt đầu điên cuồng la hét, tôi vẫn giữ hòa ái: “Có vẻ như anh không biết đức tin của chúng tôi là gì? Làm thế nào mà chúng ta có thể nói chuyện trong tình trạng thế này?” Anh ấy tức giận và gọi điện thoại. Ngay sau đó, hai cảnh sát khác đã tới.
Lúc đó, tôi cũng gọi cho anh chị em ruột và chồng mình ở ngoài thị trấn và nói với họ về tình huống này.
Chống lại sự cưỡng ép bạo lực
Tôi bị đưa đến phòng cảnh sát địa phương. Khi tôi xin một cốc nước, trưởng phòng Tôn nói với người khác tháo máy lọc nước ra khỏi phòng.
Có vài người trong phòng này nhưng tôi chỉ biết một người phụ nữ của tổ dân phố. Tất cả những người khác đều là đàn ông, chắc họ đến từ tổ dân phố, còn cảnh sát đã rời đi.
Trưởng phòng Tôn và vài người nữa tìm mọi cách ép buộc tôi ký vào ba tờ tài liệu. Một người cầm giấy đọc to: “Ngừng tu luyện Pháp Luân Công, ủng hộ Đảng Cộng sản Trung Quốc”.
“Có điều gì đó không đúng sao? Tại sao chị không ký? Nếu chị ký, chị có thể rời đi ngay lập tức”.
Tôi đề xuất với họ hãy đọc hai cuốn sách là Cửu Bình và Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản. “Các anh sẽ biết được bản chất của đảng cộng sản và lai lịch của nó là dựa trên dối trá và giết chóc, các anh sẽ biết được nó tà ác như thế nào”.
Trưởng phòng Tôn vô cùng bực bội và bảo một người thanh niên đến giữ tay trái tôi trong khi anh ta bắt lấy tay phải của tôi và cố gắng mở lòng bàn tay của tôi ra. Anh ta cố ép dấu vân tay của tôi xuống tờ giấy. Tôi nắm chặt tay hơn.
Tôi nói với người phụ nữ của tổ dân phố đang đứng đó theo dõi chúng tôi rằng: “Chị có thể ghi lại những gì họ đang làm không? Lát sau chị sẽ thấy nó nực cười như thế nào?”
Lúc đó đã đến giờ ăn trưa. Họ nghỉ ngơi và quay lại vào buổi chiều.
Một vài người khác đã đến. Một số tầm tuổi tôi và một số trẻ hơn, nhưng họ đều là đàn ông. Một người đàn ông trẻ tầm tuổi con tôi hét vào mặt tôi: “Làm thế nào mà một người như bà lại có thể nuôi dưỡng đứa trẻ cho tốt. Con bà hổ thẹn vì bà, con bà sẽ không đủ năng lực để có bất kỳ vị trí công chức nào vì bà”.
Tôi nói với anh ta: “Làm sao mà anh có thể nói những lời vô lý như vậy khi anh không biết gì về con tôi? Thật vô lý khi anh ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công trong khi anh lại không hiểu về Pháp Luân Công”.
Tôi cảm thấy buồn cho họ vì không ai trong số họ may mắn như con tôi. Con gái tôi học Pháp Luân Công khi cháu còn nhỏ và thường chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Cháu rất thông minh, trí huệ và tài giỏi. Tôi không khỏi tự hào về cháu.
Tất cả những gì họ cố gắng là ép tôi ký vào tờ cam kết bất tu luyện. Một lúc sau, trưởng phòng Tôn quay trở lại và nhắc lại những gì họ đã làm trong sáng nay. Lúc này, có nhiều người ép tôi ký hơn. Tôi nắm chặt tay và cho dù họ có cố gắng thế nào đi nữa, họ cũng không thể mở được bàn tay tôi. Tôi nói với họ: “Hãy dừng lại, tôi không ký vào đó đâu”.
Tôi nghiêm túc nói với Trưởng phòng Tôn: “Nếu anh không biết mà ép tôi như vậy, tôi sẽ tha thứ cho anh. Nhưng nếu không, những gì anh làm là bất hợp pháp và tôi sẽ kiện anh. Anh là gương xấu cho những thanh niên trẻ này”. Tôi cũng nói với những viên cảnh sát trẻ rằng: “Hôm này, tất cả các anh đều là những nhân chứng và những người tham gia, và các anh sẽ phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm”.
Mặc dù tay tôi bị thương và chảy máu, họ vẫn không thể lấy được dấu vân tay của tôi. Trưởng phòng Tôn đã rời đi.
Trong một lúc, cả căn phòng trở nên yên tĩnh và mọi người đều im lặng.
Được thả vào buổi trưa
Khi Trưởng phòng Tôn xuất hiện trở lại, anh ấy ngồi trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy anh ấy bất lực và ủ rũ nhường nào. Anh ấy cũng bớt ngạo nghễ hơn. Anh ấy nhìn tôi và tôi cũng nhìn anh ấy. Tôi nhìn thấy điểm tốt thể hiện qua gương mặt xám xịt của anh ấy mặc dù chúng tôi đều đeo khẩu trang.
Anh ấy chầm chậm nói: “Tôi chỉ là không thể hiểu được tại sao chị lại nhất định phải tu luyện Pháp Luân Công khi có rất nhiều lựa chọn như vậy”. Tôi nói với anh ấy: “Chỉ có Pháp Luân Công mới có thể thay đổi con người từ bản chất bên trong và giúp họ thật sự trở thành người tốt và luôn nghĩ cho người khác”.
Sau đó, tôi kể với anh ấy một câu chuyện: “Đó là vào những ngày đầu của cuộc đàn áp (ngày 20 tháng 7 năm 1999). Một ngày, một giám đốc trại giam lao vào phòng giam nơi bắt giữ các học viên Pháp Luân Công và đánh từng người một trong số họ, bao gồm cả một bà lão. Vài năm sau, anh ta bị chẩn đoán mắc bệnh nan y. Anh ta đến tất cả các bệnh viện nổi tiếng trên khắp đất nước nhưng không thể tìm ra phương pháp cứu sống bản thân mình. Sau khi nghe thấy tình trạng của anh ấy, tôi đã khóc vì cảm thấy đáng tiếc cho một sinh mệnh”.
Tôi giải thích với trưởng phòng Tôn về nguyên lý thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo và nói rằng vị giám đốc trại giam trong câu chuyện có thể có số phận khác nếu anh ấy ngừng bức hại Pháp Luân Công.
Tôi cũng nói với anh ấy rằng rất nhiều học viên giống như tôi có nguy cơ bị bắt, bị đánh đập và bị bỏ tù chỉ vì muốn phơi bày cuộc bức hại bởi chúng tôi không muốn mọi người giống như anh ấy trong vô tri mà làm gia tăng cuộc bức hại và thậm chí phải chịu trách nhiệm về điều này.
Sau 4 giờ 30 phút chiều, trưởng ban dân cư đến và nói rằng tôi có thể rời đi.
Khi tôi viết bài chia sẻ này là vào ngày 13 tháng 11 và vết thương trên tay tôi vẫn chưa lành. Tôi hy vọng rằng nó sẽ là vết thương cuối cùng. Tôi mong rằng mọi người có thể biết được sự tàn bạo của cuộc bức hại Pháp Luân Công và giúp đỡ ngăn chặn cuộc bức hại này. Tôi mong một kỷ nguyên mới sẽ đến khi chúng ta có thể tự do tu luyện Pháp Luân Công mà không phải chịu sự bức hại phi lý này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/15/415130.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/14/188771.html
Đăng ngày 05-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.