Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Trường Xuân, Trung Quốc
[MINH HUÊ 21-10-2020] Hơn 26 năm qua, hai vợ chồng tôi đã cùng nhau bước đi trên con đường tu luyện. Cùng nhau học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Chúng tôi là một cặp không thể tách rời. Ông ấy luôn là người tải về các bài giảng mới của Sư phụ Lý (nhà sáng lập) và các bài chia sẻ của đồng tu cho tôi. Vì vậy, đến giờ tôi vẫn chưa biết cách sử dụng Internet. Hiện tôi đã 81 tuổi, mặc dù đã tu luyện trong nhiều năm, nhưng tôi chỉ mới nhận ra sự phụ thuộc mạnh mẽ của mình vào chồng.
Giờ ông ấy đã đi rồi. Chồng tôi đã qua đời vào ngày 20 tháng 8 năm 2020. Bạn có thể hình dung được là tôi đã buồn như thế nào.
Chồng tôi lâm bệnh
Vào cuối tháng 4, chồng tôi bị nghiệp bệnh can nhiễu. Thời gian đầu, chúng tôi tràn đầy tự tin. Có Sư phụ và Pháp ở đây, chúng tôi phải vượt qua khảo nghiệm này! Trong suốt quá trình này, chúng tôi liên tục hướng nội và nghĩ rằng có thể là do chúng tôi có vấn đề về tâm tính hoặc có vài điểm yếu và bị ma lợi dụng. Vì vậy, chúng tôi đã không ngừng hướng nội, học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Nhưng tình trạng vẫn không có gì cải thiện.
Chồng tôi không hề buông sách Chuyển Pháp Luân trong suốt 117 ngày kể từ ngày đầu bị nghiệp bệnh cho đến ngày ông ấy qua đời. Ông ấy liên tục học Pháp và đọc thuộc lòng Luận ngữ. Ông ấy nói: “Tôi phải học Pháp nhiều hơn, thuộc Pháp nhiều hơn. Tôi chỉ muốn có Pháp trong tâm.”
Chồng tôi ngày càng gầy đi mặc dù trông ông không có vẻ gì là bị đau đớn. Sau đó, ông ấy dường như cảm nhận được điều gì đó và nói với tôi: “Đây có thể là khổ nạn của tôi, là món nợ của tôi, tôi không thể rời đi mà không cần trả nợ.”
Trong những ngày cuối cùng trước khi mất, ông ấy không thể đi lại hay ăn gì được. Các con của chúng tôi đã ép ông uống thuốc và ông đã làm như vậy. Tôi lo lắng liệu ông ấy có viên mãn được hay không. Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy rất đau khổ và đã khóc nhiều.
Chồng tôi đã bị các con của chúng tôi ép đưa đến bệnh viện bảy ngày trước khi qua đời. Ông ấy liên tục nói rằng mình sẽ không dùng thuốc và ông ấy muốn về nhà. Có lẽ ông ấy đã xem Thiên đường là nhà của mình. Bác sĩ hỏi tên của ông. Ông ấy vui vẻ trả lời “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Y tá hỏi xem ông ấy cảm thấy thế nào. Câu trả lời của ông vẫn là “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Trong thời gian này, ông liên tục bảo tôi học Pháp và luyện công tinh tấn hơn. Tôi đã hứa với ông ấy rằng tôi sẽ làm điều đó. Các con tôi đã rất lo lắng nhưng ông vẫn bình tĩnh.
Thanh âm của Sư phụ Lý khi chồng tôi qua đời
Vào ngày ông mất, cả gia đình chúng tôi đều có mặt cùng ông trong bệnh viện. Ăn trưa xong, các con ra ngoài hành lang để bàn chuyện, trong phòng chỉ còn lại tôi, con trai út và cháu út. Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói lớn của Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) nói với chồng tôi: “Con đã đạt viên mãn, Sư phụ sẽ đưa con về nhà.” Giọng nói đó phảng phất đến từ đại khung vũ trụ! Nếu dùng ngôn ngữ con người rất khó để có thể diễn đạt được. Âm thanh lớn đến mức suýt đánh ngã đứa cháu (15 tuổi, nặng hơn 80kg) đang đứng ở đầu giường của chồng tôi. Cháu bị loạng choạng và vô ý đá tung cánh cửa tủ đầu giường. Các con tôi đều bị sốc và không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cháu trai của tôi nói: “Thanh âm vô cùng vô cùng cường đại, làm cháu chao đảo không đứng vững!”
Lúc đó, cậu con trai út của tôi nhìn thấy bố cháu run lên với đôi mắt mở to liền vội hỏi: Bố bị sao vậy? Tôi cũng liền hỏi ông: Có nghe Sư phụ nói gì không? Ông hào hứng gật đầu. Tôi không tài nào diễn tả nổi thành lời lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ. Khi đó, tôi hiểu rằng chồng tôi đã viên mãn và Sư phụ đang đưa ông ấy về nhà! Thật may mắn!
Hai giờ sau, chồng tôi rời khỏi thế gian với một nụ cười trên môi. Các con tôi dường như đã hiểu được điều gì đó từ gương mặt tươi cười của bố chúng, mặc dù chúng không nghe được những lời của Sư phụ. Tất cả đều lặng lẽ đến viếng cha lần cuối.
Tại sao Sư phụ lại cho tôi nghe điều này? Sư phụ biết chấp trước vào tình và tâm sợ hãi của tôi. Vì vậy, Sư phụ đã nghiêm khắc nhắc nhở tôi và khiến tôi nhận ra rằng:
“Sư phụ nói lại một câu, chư vị từng thời khắc đều đang trên con đường tu luyện, từng thời khắc đều là tôi đang quản chư vị. Không được tự mình tìm can nhiễu, hãy bước đi cho tốt phần đường cuối cùng còn lại không nhiều này.” (Lại một gậy cảnh tỉnh)
Buông bỏ tình
Tôi biết ơn vì Sư phụ luôn ở bên tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể buông bỏ chấp trước vào tình, ngay cả khi con trai tôi đưa tôi đi nghỉ sau khi chồng tôi qua đời. Nhưng bất cứ khi nào mắt tôi rưng rưng, lời cảnh tỉnh của Sư phụ ngay lập tức lại vang lên bên tai tôi, khiến tôi bị chấn động và thức tỉnh.
Tôi nhớ Sư phụ từng giảng:
“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà luỵ, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi.” (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
“…thì ngã rồi vựng dậy bò lên, [vẫn] còn có thể tu tiếp được.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra tâm tính của mình sẽ giáng hạ nếu tôi vẫn còn chìm đắm trong tình. Tôi đã chép sách Chuyển Pháp Luân hơn 19 lần và đọc thuộc lòng năm cuốn Hồng Ngâm kể từ khi đắc Pháp. Nhưng tôi chỉ thực sự ngộ ra các Pháp lý, khi Sư phụ nói chuyện với chồng tôi, nó đã giúp tôi thức tỉnh. Sư phụ giảng:
“’Tình’ là cái lưới mà càng giãy lại càng chặt” (Điều bạn mong tưởng là gì, Hồng Ngâm III)
Tôi không muốn mắc vào cái lưới này. Tôi phải tu luyện bản thân, cứu nhiều người hơn và chân chính bước đi con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi phải trở về ngôi nhà chân chính của mình cùng Sư phụ.
Mục đích của bài chia sẻ này là để nhắc nhở các học viên đã từng trải qua sự việc tương tự, đừng để bản thân bị cuốn theo cái tình của con người. Làm như vậy có thể làm trì hoãn thệ nguyện tiền sử giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Sư phụ đang chờ đợi chúng ta viên mãn và đến lúc để đưa chúng ta về nhà. Chúng ta không nên làm Sư phụ, người đã từ bi cứu độ chúng ta, thất vọng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/21/414050.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/23/188951.html
Đăng ngày 02-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.