Bài viết của một học viên ở Việt Nam

[MINH HUỆ 16-10-2020] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công) được hai năm rưỡi nhưng vẫn chỉ ở mức nhận thức bề mặt. Khi mới được hồng Pháp, tôi đã xúc động sâu sắc. Sau khi đắc Pháp, tôi đã nổi tâm hoan hỷ và hiển thị. Những chấp trước này đã khiến tôi đi sang cực đoan trong tu luyện.

Tôi hành xử lạ lùng và có những ngôn hành thiếu lý trí. Các học viên khác nghĩ rằng tôi tinh tấn, nhưng trên thực tế, tôi đã đi sang cực đoan. Ví dụ, tôi đã từng rất quan tâm đến bề ngoài và có tâm chấp vào sắc dục mạnh.

Chồng tôi, vốn không phải là một người tu luyện, có cơ sở kinh doanh riêng và mong đợi tôi sẽ ăn vận bắt mắt. Sau khi bước vào tu luyện, tôi đã tìm được ý nghĩa chân chính của sinh mệnh và quyết tâm buông bỏ mọi dục vọng và tâm ham cầu. Tôi đã thay đổi hoàn toàn. Đối với tôi khá dễ để bỏ suy nghĩ muốn trông ưa nhìn nhưng sau đó tôi lại ăn mặc rất xuyền xoàng và chồng tôi bắt đầu khó chịu với diện mạo của tôi. Tôi lại không hướng nội mà bắt đầu tìm cách bao biện. Tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện và không cần phải ăn diện. Mình có thể ăn mặc theo cách mình muốn và việc chồng mình nghĩ gì không quan trọng vì anh ấy không phải là học viên.”

Tôi dành rất nhiều thời gian cho việc tu luyện. Tôi thức rất khuya và dậy vào lúc 3 giờ sáng để ra công viên luyện công. Tôi cũng tham gia học Pháp nhóm và làm ba việc như các học viên khác. Tôi không thể cân bằng giữa nhu cầu của gia đình và yêu cầu của tu luyện. Ở nhà, tôi nấu ăn đạm bạc vì tôi nghĩ chúng ta không nên chấp vào đồ ăn. Nhưng như vậy lại là không chu đáo với chồng tôi và điều đó khiến anh phiền lòng. Khi tôi giảng chân tướng cho anh, anh chỉ cười và chế nhạo tôi, khiến tôi nghĩ rằng anh bất kính. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng tôi đã không giảng chân tướng một cách lý trí và có quá nhiều chấp trước vào lúc đó. Trước dây, tôi chỉ nhẫn trên bề mặt mà không thực sự nhẫn từ trong nội tâm.

Sau khi trải qua những khảo nghiệm tâm tính trong xã hội và với các học viên khác, tôi đã quyết tâm thực tu bản thân. Tôi nhận ra tôi cần phải chân tu, đề cao tâm tính, tu khẩu và không buông lơi trong tu luyện.

Tôi trở nên tập trung khi học Pháp nhờ giữ cho đầu não thanh tỉnh và tiêu trừ tất cả các vọng niệm. Khi học Pháp, tôi cảm giác như trong đầu tôi chỉ có Pháp và từng từ đều thấm nhập vào tâm tôi. Càng đọc, tôi càng cảm thấy thuần tịnh. Đôi lúc, tôi cũng cảm giác như thể có thứ gì đó đang xoay chuyển ở bụng dưới, khiến cả người tôi rất ấm áp và mỹ diệu. Khi tôi tăng thời gian tĩnh công từ 60 lên 150 phút, tôi có thể cảm thấy nghiệp của tôi được tiêu trừ. Mặc dù tôi cảm thấy cơn đau xuyên thấu qua người, tôi vẫn không bỏ cuộc.

Trong quá trình này, tôi cảm thấy rất may mắn vì được chuyển hóa nghiệp lực và chuyển biến thân tâm. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã từ bi phổ độ và giúp tôi tiêu nghiệp. Tôi ngộ ra rằng nhờ tăng thời gian tĩnh công và chịu đau, tôi cũng tu nhẫn. Khi tu luyện cùng với các học viên khác, chúng ta phải nhẫn. Tôi có thể cảm nhận được thế nào là tính mệnh song tu. Giờ đây tôi có thể đạt được trạng thái nhập tĩnh với cảm giác thoải mái mỹ diệu như Sư phụ mô tả trong Chuyển Pháp Luân.

Nhờ học Pháp, tôi hiểu được ý của Sư phụ trong lời giảng:

“Chúng ta là phù hợp với người thường ở mức độ tối đa mà làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ)

Trước đây, tôi đã đi sang cực đoan, và tâm hoan hỷ đã khiến tôi trông khác với người thường. Sau khi thực tu, tôi ngộ ra rằng tôi cần phải sắp xếp gọn gàng khi học Pháp, chia sẻ thể ngộ, và luyện công khi ở cùng với các học viên khác. Tôi cần dành thêm thời gian chăm sóc gia đình chứ không chỉ tập trung vào học Pháp luyện công. Những việc chúng ta làm trong xã hội người thường cũng là một cách để tu luyện tâm tính. Tôi cần nhớ rằng tôi là người tu luyện vào mọi lúc và cần phải chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp. Tôi cần nghĩ tới người khác trước và tận dụng cơ hội này để đề cao trong tu luyện.

Không phải lúc nào tôi cũng tốt với bố mẹ chồng. Trước đây, tôi là người cố chấp và hỗn hào. Nếu mẹ chồng hay bố chồng trách móc tôi, tôi sẽ có thái độ vô lễ và thấy oán hận họ rất mạnh trong tâm. Giờ đây, tôi đã có thể nghĩ cho người khác và trở thành một người tốt hơn ở nhà và ngoài xã hội. Thay vì chỉ lịch sự trên bề mặt, tôi đã học được cách thực sự quan tâm đến họ. Khi mẹ chồng tôi bị ngã và bị đau tay, tôi đã chăm sóc bà hàng ngày, giúp bà tắm rửa. Trước đây, tôi vẫn thường kêu ca nếu phải giúp ai đó. Nhưng sau khi bước vào tu luyện, tôi không chỉ không cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy giúp mẹ chồng là một việc rất tự nhiên vậy. Tôi có thể giúp đỡ bất kỳ ai gặp khó nạn và không gán trách nhiệm cho bất kỳ ai khác.

Khi đi siêu thị, tôi không còn kén chọn xem quả nào trông tươi ngon bởi vì mọi thứ đều có quan hệ nhân duyên. Nếu khi về nhà mà phát hiện ra hoa quả mua bị hỏng, tôi cũng không đi đòi lại tiền. Tôi chiểu theo pháp lý đối với người tu luyện và đó cũng là một cách để chứng thực Pháp. Khi mọi người thấy rằng học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt, họ sẽ nghĩ Đại Pháp là tốt. Nếu họ có thái độ tích cực với Đại Pháp, họ sẽ được phúc báo. Khi tôi gặp quan tâm tính trong mơ, tôi có thể đạt được tiêu chuẩn của một người tu luyện.

Nhờ học Pháp, chúng ta có thể thấy được những triển hiện khác nhau của Pháp tại các tầng thứ khác nhau, và lấy Pháp làm chỉ đạo trong mọi loại hoàn cảnh. Nếu tôi vấp ngã trong tu luyện, tôi sẽ đứng dậy và tiếp tục tiến về trước.

Thông qua việc chia sẻ kinh nghiệm tại nhà, đề cao tâm tính và chứng thực Pháp, tôi đã nhận ra rằng trước tiên tôi phải tu tốt bản thân và làm tốt hơn. Nhờ đó, những người khác sẽ có được hảo cảm với Đại Pháp và được phúc báo.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/16/越南学员-去掉欢喜心-证实大法-413768.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/1/188062.html

Đăng ngày 28-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share