Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ
[MINH HUỆ 13-11-2020] Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tháng 8 năm 2010, tôi chuyển đến Mỹ sinh sống. Tính đến nay tôi đã tu luyện được hơn 20 năm, và luôn thực hiện lời hứa của mình để trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Hiện tôi 53 tuổi và luôn có sức khỏe tốt.
Can nhiễu nghiệp bệnh nghiêm trọng
Tuy nhiên, năm nay, tôi đã gặp bức hại dưới hình thức nghiệp bệnh bất ngờ, khiến tôi cận kề cái chết. Dưới đây là tường thuật lại của tôi về can nhiễu này.
Giữa tháng 12 năm 2019, tôi rời New York và đến Texas để quảng bá Shen Yun. Nhiệm vụ chính của tôi là phát ấn phẩm quảng bá Shen Yun đến các công ty địa phương. Một tuần sau, tôi xuất hiện những nốt phồng rộp lớn ở mông và đùi, nhưng tôi không vì điều đó là dừng lại việc mình đang làm.
Ba tuần sau, tôi hoàn thành công việc ở một thành phố và điều phối viên chỉ định tôi đến một thành phố khác. Sau đó, tôi nhận thấy những vết phồng rộp của mình bị chảy máu khá nhiều. Trong ba tuần tiếp theo, máu vẫn tiếp tục chảy.
Sau khi điều phối viên sắp xếp để tôi và ba học viên khác quảng bá Shen Yun ở ba thành phố nữa, tôi đã xin tạm nghỉ một thời gian. Vì mất máu quá nhiều, nên có người đã đề nghị tôi thực hiện ăn kiêng để giải quyết vấn đề này.
Cuối tháng 2 năm 2020, tôi trở lại New York để chuẩn bị cho kỳ thi quốc tịch của mình. Vào thời điểm đó, tôi bắt đầu cảm thấy rất yếu và không ăn được nhiều.
Phải nhập viện và bị chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường di truyền
Bốn ngày sau khi trở về New York, tôi đột nhiên bất tỉnh và bị ngã. Vợ tôi và một học viên khác đã gọi xe cấp cứu để đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi được điều trị ở ICU (phòng điều trị tích cực) trong bốn ngày, cuối cùng tôi đã tỉnh. Bác sĩ chẩn đoán tôi mắc bệnh tiểu đường, và tôi được chuyển đến khu bình thường sau một tuần.
Trong gương, tôi thấy cả tóc và râu của mình đều ngả bạc. Tôi tiều tụy đến mức khó có thể nhận ra mình. Hai tuần sau, trước khi xuất viện, bác sĩ cảnh báo tôi phải tiêm insulin và các loại thuốc khác.
Sau khi trở về nhà, tôi đã không làm theo những gì bác sĩ kê đơn. Hai ngày sau, tôi lại bị tái phát. Tôi rất yếu và luôn cảm thấy khát. Cứ sau mỗi giờ đồng hồ, tôi lại cảm thấy đói, nhưng tất cả những gì tôi có thể ăn chỉ là một chút cháo. Ngoài ra, tôi nhận thấy mình đã mất vị giác. Khi phát chính niệm, tôi không thể dựng lòng bàn tay của mình lên. Vì gặp khó khăn khi đứng lên, nên tôi cũng không thể luyện công. Điều này khiến vợ tôi, cũng là học viên, rất lo lắng.
Hai tuần sau, tôi lại bị bất tỉnh và được đưa vào bệnh viện. Tôi đã ở ICU trong hai ngày. Trong thời gian đó, tôi liên tục xin bác sĩ cho mình về nhà. Cuối cùng tôi được xuất viện sau một tuần, bác sĩ lại nhắc tôi phải dùng insulin.
Trở về nhà, tôi không làm theo chỉ định của bác sĩ. Dường như tôi cảm thấy tốt hơn một chút so với lần trước. Tôi biết chính Sư phụ đã gánh chịu cho mình. Vì còn một chút sức lực, tôi bắt đầu luyện công, nhưng tôi không thể tiếp tục vì cảm thấy rất yếu. Tôi cảm thấy nghiệp lực như núi đè xuống mình. Mặc dù tự cho mình là người có ý chí mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn không thể xoay sở được.
Tất cả những gì tôi có thể làm trong cả ngày là nằm trên giường. Vợ tôi và chủ nhà, cũng là một học viên, đã cố gắng làm mọi cách để giúp tôi ăn nhiều hơn một chút. Thỉnh thoảng tôi ra khỏi giường và đi lại trong phòng, mặc dù tôi cảm thấy rất yếu. Tôi cùng vợ ra ngoài làm một số việc vặt nhưng chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã hoàn toàn kiệt sức và phải nằm xuống.
Không lâu sau, tầm nhìn của tôi bị ảnh hưởng và tôi hầu như không thể nhìn được. Mặc dù vậy, tôi không bị giả tướng này làm dao động, mà luôn tự nhắc nhở bản thân rằng tôi không có bệnh. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ khỏe hơn. Cả chân và cẳng chân của tôi bắt đầu sưng tấy. Bất cứ khi nào có một vết xước, nó bắt đầu rỉ nước. Mặc dù vậy, tôi vẫn tự nhủ rằng đây là nghiệp chứ không phải bệnh.
Vì thị lực quá kém, nên tôi không thể đọc bất kỳ cuốn sách Đại Pháp nào, vì vậy tôi đã nghe thu âm các bài giảng của Sư phụ. Thỉnh thoảng vợ tôi đọc sách cho tôi nghe. Giữa cơn hoạn nạn này, tôi vẫn hướng nội để tìm thiếu sót mà tà ác đang lợi dụng. Kết quả là, tôi đã tìm ra nhiều chấp trước. Một vài chấp trước chính là tâm tranh đấu và hiển thị. Tôi đã rất cố gắng để loại bỏ chúng. Tuy nhiên, tình hình của tôi không thay đổi nhiều.
Vào cuối tháng 7, lần thứ ba, tôi bị bất tỉnh và lại một lần nữa được đưa đến bệnh viện. Sau khi tỉnh lại, bác sĩ nói với tôi thông qua một người phiên dịch: “Ông không thể để bị ngất lần nữa. Nếu không, ông sẽ chết! Ông đang rất yếu!”
Sau khi trở về nhà, vì quá yếu, nên lần này tôi đã làm theo hướng dẫn của bác sĩ và tiêm insulin. Bằng cách đó, tôi có được chút sức lực để luyện công.
Nhanh chóng hồi phục qua việc tăng cường luyện công
Mỗi ngày tôi luôn tự nhắc nhở bản thân rằng tôi không có bệnh, rằng tình trạng này là do nghiệp lực của bản thân. Vì đã ngất ba lần, tôi không còn sợ chết. Tôi đặt tâm đúng với nhận thức rằng mục đích của việc luyện công là để chứng thực Đại Pháp chứ không phải là truy cầu.
Vào ngày đầu tiên, vì rất yếu, nên tôi đã nghỉ ngơi sau khi kết thúc mỗi bài công pháp. Đó là cách tôi hoàn thành tất cả năm bài công pháp – mỗi lần một bài. Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều vào ngày thứ ba. Tôi đã luyện công vào buổi sáng sớm. Sau khi hoàn thành tất cả năm bài công pháp, tôi nghỉ ngơi hoặc chợp mắt một lát; do đó, trong một ngày tôi đã luyện cả năm bài công pháp tới ba lần. Sau đó, khi tôi đo lượng đường trong máu, nó thậm chí còn thấp hơn mức được coi là bình thường.
Sau năm tháng trải qua khổ nạn này, cuối cùng tôi đã có thể luyện các bài công pháp, điều này khiến tôi hài lòng. Tôi bắt đầu thực sự thích luyện công! Trước đây, đặc biệt khi ôm bánh xe trong bài công pháp thứ hai, tôi gặp chút khó khăn thậm chí khi chỉ đứng trong nửa giờ đồng hồ. Bây giờ, vì can nhiễu này, tôi đã hạ quyết tâm luyện công. Càng luyện, tôi càng cảm thấy tốt hơn, và muốn luyện nhiều hơn. Một tuần sau, lượng đường trong máu của tôi giảm xuống bình thường. Màu da của tôi chuyển từ nâu sẫm sang hồng hào và kết cấu da của tôi từ thô ráp trở nên mịn màng và mềm mại.
Chỉ một tuần trước đó, tôi còn gầy mòn! Lúc đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể khỏe lại nhanh như vậy. Tất cả những thay đổi này xảy ra chỉ trong vòng một tuần sau khi tôi xuất viện. Và mỗi ngày lại có thêm những thay đổi bắt đầu xuất hiện.
Tôi thực sự thấy kinh ngạc trước sự phi thường của Đại Pháp! Ba ngày nữa trôi qua, tôi cùng vợ đi làm công trình xây dựng. Vì bây giờ đi làm, nên tôi chỉ có thể luyện công hai lần một ngày. Ba tuần sau, tôi kéo dài thời gian ôm bão luân lên một tiếng rưỡi. Sau hai ngày, tôi đã kéo dài thời gian lên hai giờ đồng hồ.
Vì phải học các bài giảng Pháp và lo những việc khác, tôi đã điều chỉnh việc ôm bão luân thành hai giờ đồng hồ mỗi ngày. Lúc đó, tôi đến giúp con trai dọn nhà. Tôi hiện đã ngoài 50 tuổi, trong khi cháu chỉ mới gần 30, nhưng tôi xử lý được nhiều công việc hơn cả cháu. Thị lực của tôi cũng trở lại bình thường.
Một tháng sau, tôi kết nối với người thân ở quê nhà qua một cuộc gọi video. Khi họ thấy tôi đã hoàn toàn bình phục, họ vui mừng đến phát khóc. Một tháng trước, họ đã khóc khi thấy tôi tiều tụy. Giờ họ lại rơi lệ vì vui mừng.
Em gái tôi nói: “Những người thân bên ngoại – mẹ, hai cậu và một dì – đều mắc bệnh tiểu đường, giống như dì út của chúng ta. Cả mẹ và dì út của chúng ta đều qua đời vì bệnh tiểu đường.” Tôi hỏi: “Có phải mẹ qua đời vì bị u não không?” Em tôi trả lời: “Không hẳn. Cậu chúng ta là một thầy thuốc. Ông nói rằng bệnh tiểu đường không thể chữa khỏi. Ông ấy cũng bị tiểu đường và phải dùng insulin. Đó là lý do tại sao chị cả của chúng ta không tin rằng anh sẽ bình phục.” Nhưng tôi đã hoàn toàn bình phục. Hiện cả gia đình chúng tôi đều thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp thật phi thường!
Tôi biết chính Sư phụ đã gánh chịu cho mình, nếu không, tôi đã không thể sống sót. Tất cả những gì Sư phụ nhìn là tín tâm tu luyện kiên định của tôi.
Mỗi lần Sư phụ giúp tôi loại bỏ một khối nghiệp lớn, tôi đều có thể cảm nhận được. Đặc biệt là lần thứ ba sau khi tôi từ bệnh viện trở về nhà, tôi có thể cảm nhận được rằng Sư phụ đã loại bỏ hầu hết nghiệp của tôi, chỉ còn lại một chút. Đó là cách tôi có thể vượt qua khổ nạn này. Tôi thực sự cảm kích ân cứu độ của Sư phụ.
Trong khổ nạn này, tôi liên tục nhắc nhở bản thân và hướng nội để loại bỏ các chấp trước của mình và chính lại bản thân. Khổ nạn này đã khảo nghiệm tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã buông lơi luyện công trước khi nghiệp bệnh này xuất hiện. Bây giờ tôi đã nhận ra được tầm quan trọng của việc luyện công. Vì vậy, tôi hy vọng những học viên gặp ma nạn nghiệp bệnh hãy luyện công nhiều hơn để chuyển hóa bản thể của họ lên tầng năng lượng cao hơn. Bất kể gặp khó khăn nào, chúng ta nên giữ vững tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/13/415003.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/21/188353.html
Đăng ngày 19-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.