Bài viết của Đường Đường

[MINH HUỆ 04-09-2020] Mẹ tôi thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) một thập kỷ trước. Bà đã lắng nghe những trải nghiệm tốt đẹp về Đại Pháp và những câu chuyện văn hóa truyền thống Trung Quốc. Tuy nhiên, bà từ chối đọc Cửu Bình hoặc các tài liệu tương tự khác liên quan đến Đại Pháp.

Gần đây, bà đột nhiên buồn bã khi tôi nghe những đoạn ghi âm cuộc gọi của các học viên gọi về Trung Quốc. Bà phàn nàn rằng nước Mỹ đã làm thế này thế kia, rằng chúng tôi đã chỉ trích ĐCSTQ như thế nào, và v.v… Bà nói nhiều đến mức tôi không chịu nổi. Khi bà tiếp tục phàn nàn và không muốn dừng lại, tôi bắt đầu phát chính niệm. Sau khi phát một lúc, tôi lấy ra chiếc đài có các đoạn băng ghi âm. Tôi nói với bà rằng chúng ta nên nghĩ đến việc chính quyền đã đối xử với gia đình chúng ta như thế nào. Chúng ta không nên cảm ơn họ như thể họ đã ban ân huệ nào đó cho chúng ta.

Ngày hôm sau bà hỏi tôi: “Hôm qua tại sao con lại mang chiếc đài đi?” Tôi nói rằng tôi nghĩ bà không muốn nghe nó nữa. “Mẹ thực sự muốn nghe. Tại sao chúng ta lại không nghe trong một giờ mỗi sáng. Con đã nói với mẹ những suy nghĩ của mình hôm qua. Mẹ cũng muốn nói với con suy nghĩ của mẹ.”

Thực ra, tôi không cảm thấy mình đã nói cụ thể với bà suy nghĩ của mình. Đột nhiên tôi nhận ra rằng tâm trí bà rất minh bạch, mặc dù trên bề mặt bà đang than phiền. Bà xem tin tức của người thường và chứa đầy những tuyên truyền tiêu cực trong đầu. Mặc dù bà không có ý đó khi than phiền, tôi đã bị dao động khi bà liên tục nhắc lại những thông điệp đó. Tôi nói với bà rằng tôi cứ nghĩ những gì bà nói có nghĩa là bà không thích nghe chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi viết bài chia sẻ này để nhắc nhở các đồng tu không bị động tâm khi mọi người nói về tình huống liên quan đến Covid-19. Khi họ nói những điều tiêu cực về Đại Pháp, họ có thể là chỉ nhắc lại những gì họ nghe được. Họ không có ý như vậy, và đó không phải là những gì họ thực sự nghĩ. Chúng ta không nên chỉ nhìn vào những khía cạnh bề ngoài hoặc những phản hồi trên bề mặt.

Tôi đã từng có lần trong một trại tạm giam. Sau khi tôi chân thành nói chuyện với lính canh, cuộc bức hại đã không giảm nhẹ đi. Đó là vì tôi mong mỏi chấm dứt nỗi đau của mình và chỉ lo cho bản thân mình lúc đó. Tôi nói với cô ấy: “Sư phụ giảng có người không đáng được nghe chân tướng Đại Pháp nữa.” Cô ấy lo lắng hỏi tôi: “Chị đang cố nói điều gì vậy? Hãy nói cho tôi. Tôi đã đọc cuốn sách Giải thể văn hóa Đảng.” Tôi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói vậy. Nhưng lúc đó, trạng thái tu luyện của tôi không tốt và tôi đã không nói thêm với cô ấy nữa.

Một hôm trong khi đang ngồi cạnh một Trưởng bộ phận, tôi viết lên giấy bài thơ “Tặng Thế Nhân” trong Hồng Ngâm III theo trí nhớ và đưa cho cô ấy. Cô ấy đã rất lo lắng và hỏi tôi: “Chị viết cái này khi nào vậy?” Tôi nói với cô ấy rằng mình đã viết khi ngồi cạnh cô. Tôi nghĩ cô ấy đang cố gắng thẩm vấn tôi. Trên thực tế, cô ấy chỉ muốn đảm bảo là không ai khác nhìn thấy nó. Sau khi nhìn quanh, cô ấy nở nụ cười nói: “Sư phụ của chị đã viết ra bài này đúng không?” Tôi nói đúng. Cô ấy nhanh chóng cất nó vào một cặp đựng cùng với những giấy tờ khác và rời đi. Tôi cảm thấy tiếc vì sự hồi hộp của cô ấy. Tôi ngạc nhiên khi thấy rằng cô ấy đã mong chờ Đại Pháp biết bao. Tôi hy vọng cô ấy cũng sẽ đưa nó cho gia đình của mình. Trên bề mặt vị Trưởng bộ phận này hành xử rất hung dữ khi ở gần các học viên. Đôi khi cô ấy nói về Đại Pháp một cách không đồng tình. Trên thực tế, tâm cô ấy không như vậy. Cô ấy có ấn tượng về tôi tốt hơn bởi vì tôi không than phiền về người cai ngục hay về công tố viên ngay cả khi tôi bị đánh đập thậm tệ.

Sau khi chúng ta bắt đầu tu luyện, tư duy của chúng ta trở nên khác biệt với người thường. Chúng ta cần quan tâm đến họ hơn, để có thể đánh thức lương tri của họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/4/-411323.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/15/187826.html

Đăng ngày 09-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share